– Tam nhi, con nói bậy bạ gì vậy?
Ninh Tố Nga quát lớn:
– Sao con có thể nói như vậy với Hạ thần y?
– Mẹ, con còn chưa nói với mẹ sao?
Liễu Kỳ rõ ràng không sợ Ninh Tố Nga:
– Vân Mạn còn trẻ, bị người ta gạt cũng bình thường, con đây kiến thức rộng
rãi, sao có thể bị lừa gạt dễ dàng như vậy được?
– Ý anh nói tôi đây già rồi hồ đồ phải không?
Ninh Tố Nga tức đến mức phát run:
– Tam nhi, bây giờ con có tương lai, bây giờ muốn dở giọng gia chủ phải
không?
– Mẹ, mẹ hiểu lầm con rồi, có mặt mẹ ở đây, tất nhiên chưa đến lượt con làm
chủ.
Liễu Kỳ như cười như không nói:
– Nhưng con là người làm cha, làm chủ cho con gái của mình không có vấn đề gì
đấy chứ?
– Tam thúc, y thuật Hạ Thiên là cháu tự mình kiểm chứng, chú còn nghi ngờ
điều gì?
Liễu Vân Mạn không khỏi chen vào một câu.
– Vân Mạn, cháu nói mình đã tự kiểm chứng, vậy chú hỏi cháu, người này có
chữa tốt cho cháu chưa?
Liễu Kỳ hỏi.
– Tam thúc, tuy Hạ Thiên còn chưa chữa lành bệnh cho cháu, nhưng cháu rõ ràng
cảm nhận được bệnh tình của mình đang diễn tiến chậm lại, bây giờ cũng không
còn đau đầu nữa, chẳng lẽ cháu còn gạt chú sao?
Liễu Vân Mạn có chút tức giận, vất vả lắm mới tìm được người chữa quái bệnh
cho Liễu gia, thậm chí nàng còn không tiếc trả giá ủy thác mình cho Hạ Thiên.
Bây giờ nàng mời được Hạ Thiên đến Liễu gia, mắt thấy sắp đại công cáo thành,
sau này Liễu gia sẽ thoát khỏi cơn ác mộng. Nàng nào biết vào đúng lúc mấu
chốt thì Liễu Kỳ lại ngáng chân? Đúng là phức tạp.
– Chú không cần biết hắn ta dùng thủ đoạn gì, nhưng tôi nói rõ, trừ khi hắn
ta có thể chữa lành bệnh cho cháu, nếu không, chú cũng không để hắn chữa cho
chính mình.
Liễu Kỳ nói:
– Những năm này chú chưa từng đến bệnh viện cũng sống được đến bốn mươi lăm
tuổi, mà các người cả ngày chỉ muốn tìm thần y, kết quả là gì? Cha cháu mới
qua ba mươi đã mất, cháu thì còn chưa đến ba mươi đã có nguy cơ, chú cũng
không muốn con mình giẫm vào vết xe đổ của mọi người.
– Tam thúc, chú nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chú nghĩ rằng cháu muốn hãm hại
mọi người sao?
Liễu Vân Mạn có chút tức giận.
– Vân Mạn, chú không nói như vậy, chú chỉ quý trọng sinh mệnh của mình, cũng
quý trọng sinh mạng của sáu đứa con trai và bốn đứa con gái, không muốn để
chúng trở thành vật thí nghiệm cho đám lang băm.
Liễu Kỳ hừ lạnh một tiếng:
– Chúng nó vui vẻ sống được bốn mươi năm còn hơn suốt ngày lo lắng đến bệnh
tình và chỉ sống được ba mươi năm.
Liễu Kỳ không quan tâm đến vẻ mặt Ninh Tố Nga đã trắng bệch, cũng không quan
tâm đến gương mặt đỏ bừng của Liễu Vân Mạn, hắn quay đầu nhìn Hạ Thiên:
– Tiểu tử, tôi mặc kệ cậu có phải là thần y hay không, tóm lại, trừ khi cậu
có thể chữa lành bệnh cho Vân Mạn, nếu không đừng hòng bảo tôi tin cậu.
– Ngu ngốc.
Hạ Thiên chỉ nói ra hai chữ.
– Cậu…Cậu dám mắng tôi sao?
Liễu Kỳ trở nên giận dữ.
– Cũng không muốn mắng chú, mà chú thật sự là người ngu ngốc.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói;
– Nếu chú không phải kẻ ngu ngốc thì sao lại nói ra những lời ngốc nghếch như
vậy?
Hạ Thiên nói bằng giong khinh thường:
– Tôi cần gì phải để chú tin tưởng? Chú nghĩ rằng tôi sẽ bắt buộc phải chữa
bệnh cho chú sao? Bộ dạng của chú giống như khỉ, tôi nhìn qua cũng cảm thấy
ngứa mắt, chú sống hay chết có liên quan gì đến tôi? Chú không thích tôi chữa
bệnh thì tôi không chữa.
– Cậu, cậu dám nói tôi giống như khỉ, Tam gia tôi khi còn trẻ đều được người
ta khen ngợi giống Phan An Tống Ngọc… ….
Liễu Kỳ tức giận đỏ bừng mặt, hắn tức giận chỉ tay vào người Hạ Thiên.
– Tam nhi, anh câm miệng cho tôi!
Ninh Tố Nga đột nhiên thét lên một tiếng chói tai:
– Tốt, anh không muốn chữa bệnh cũng không sao, con cái của anh không muốn
chữa bệnh cũng không sao, nhưng Hạ thần y là người tôi mời đến, anh không tôn
trọng cậu ấy cũng là không tôn trọng tôi, bây giờ anh cút đi cho tôi.
Ninh Tố Nga tiến về phía Hạ Thiên rồi cúi đầu nói:
– Hạ thần y, thật xin lỗi, kinh xin cậu cao nhân đại lượng, không cần phải vì
những vấn đề này mà ảnh hưởng đến quá trình chữa trị cho những người khác ở
Liễu gia.
– Đúng vậy, Hạ Thiên, em của tôi và con cái Nhị thúc, còn có cả cô cô, bọn họ
đều cần cậu điều trị, hy vọng cậu cũng đừng nên tức giận.
Liễu Vân Mạn cũng vội vàng nói.
– Bà nội, chị Vân Mạn, mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ không tức giận vì một
con khỉ.
Hạ Thiên cười hì hì:
– Tức giận với ông ấy chỉ làm mất thân phận của tôi.
– Tiểu tử, cậu nói vậy là có ý gì? Loại người ăn nói hồ đồ chỉ biết lừa gạt
gái nhà lành như cậu cũng dám nói chuyện thân phận với Tam gia tôi sao?
Liễu Kỳ tức đến mức hóa cười, lúc này hắn chính thức nhận định Hạ Thiên là kẻ
lừa đảo, nếu thật sự là thần y thì đã tức giận bể phổi rồi.
– Khỉ đột, câm miệng cho tôi, có tin tôi đánh ông không?
Hạ Thiên có chút khó chịu, người này còn muốn sống hay không?
– Anh thần y, không được phép đánh ba ba của em, nếu không em sẽ mắng , sẽ
chửi anh.
Tiểu nha đầu Hàm Hàm chợt nói ra một lời như vậy.
Hạ Thiên cảm thấy buồn bực, hắn lại bị một cô gái nhỏ uy hiếp. Xem ra trước
nay hắn không thích mấy cô gái nhỏ là đúng, những cô gái nhỏ này rất phiền
phức, nếu đánh thì là ức hiếp trẻ con, sẽ rất mất mặt, nếu khiếm nhã thì những
cô gái nhỏ không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của hắn, không ngực không mông,
đúng là không có gì để mà khiếm nhã.
– Được rồi, nhìn ông ta có chút đáng thương, tôi sẽ không đánh.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
– Chị Vân Mạn, nếu không có gì thì tôi về trước.
– Tiểu tử, còn dám nói tôi đáng thương sao?
Liễu Kỳ cực kỳ bực mình:
– Chưa từng có người nào nói tôi đáng thương, người nào cũng hâm mộ tôi, tôi
có năm vợ, có sáu trai bốn gái, tôi có công ty với tài sản vài tỷ, còn cậu,
cậu có cái quái gì?
– Ông thật sự không biết mình đáng thương sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Liễu Kỳ:
– Ông có năm bà vợ xinh đẹp cũng không thể hưởng thụ, vì ông đã không còn sức
lực gì cả, tuy bây giờ các cô ấy không cắm sừng lên đầu ông, nhưng chỉ cần nửa
năm sau thì sừng trên đầu sẽ đè chết ông. Ông nói ông có tiền nhưng quá lắm
cũng chỉ sống được thêm hai năm, đợi đến khi ông chết đi thì người khác sẽ ngủ
với vợ ông, sẽ lấy tiền của ông, như vậy không phải đáng thương sao?
– Tiểu tử, cậu…Cậu…Cậu nói bậy bạ gì đó?
– Tiên sinh, anh không được nói lung tung… ….
– Vân Mạn, cháu tìm người này ở đâu ra vậy, sao có thể nói hươu nói vượn như
thế?
Khoảnh khắc này đại sảnh chợt trở nên huyên náo, hai mắt Liễu Kỳ bùng lên lửa
giận, mà năm bà vợ của hắn cũng đang chỉ trích Hạ Thiên, ai bảo Hạ Thiên dám
công kích các nàng?
– Không nghe lời thần y thì chết ráng chịu.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn quay đầu nhìn thiếu phụ xinh đẹp:
– Tôi có nói bậy hay không thì chị gái xinh đẹp này hoàn toàn biết rõ, xin
hỏi tối qua không phải chị đã tìm người qua đêm sao?
– Cậu… ….
Vẻ mặt thiếu phụ xinh đẹp chợt đỏ bừng, có chút xấu hổ, có chút kinh ngạc.
– Tiểu tử, cậu dám nói bậy bạ trong nhà tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu.
Liễu Kỳ tức giận nói.
– Tam Nhi, đây là sản nghiệp của tôi, của anh khi nào?
Ninh Tố Nga lạnh lùng nói:
– Tôi nói anh cút khỏi đây, anh không nghe thấy sao? Nếu anh không nghe rõ
thì tôi lập lại một lần nữa, mang theo người nhà cút ra khỏi đây cho tôi.
– Mẹ, sao mẹ lại tin người ngoài mà không tin con?
Liễu Kỳ cực kỳ tức giận.
– Không phải anh vừa nói sẽ báo cảnh sát sao? Nếu anh không cút khỏi đây thì
tôi báo cảnh sát.
Vẻ mặt Ninh Tố Nga chợt phát lạnh.
– Đi thì đi.
Liễu Kỳ dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, sau đó hắn vung tay:
– Chúng ta về nhà.
Liễu Kỳ thở phì phò mang theo người nhà rời đi, mà lúc này căn nhà cũng chợt
trở nên quạnh quẽ.
– Hạ thần y, đúng là thất lễ.
Đợi đến khi đám người Liễu Kỳ rời đi thì vẻ mặt Ninh Tố Nga mới tốt lên một
chút.
– Bà nội, Tam thúc có vấn đề gì vậy?
Liễu Vân Mạn cảm thấy rất khó hiểu.
– Nó tức tối với bà.
Ninh Tố Nga hừ khẽ một tiếng:
– Vì chuyện nhà máy dược phẩm mà nó luôn tức tối, bà không có gì oán trách nó
nhưng bây giờ dám đem theo con cháu đến ép vua thoái vị, bà sẽ không bỏ qua
cho nó.
Ninh Tố Nga lắc đầu rồi thở dài:
– Hạ thần y, gia môn bất hạnh, con cháu đắc tội, cũng xin cậu đừng trách.
– Không có gì, tôi cũng không ngại.
Hạ Thiên ra vẻ rất rộng lượng, trong lòng thầm nghĩ như vậy sẽ không phải chữa
trị cho nhiều người, Liễu Vân Mạn sẽ nhanh chóng thành vợ mình, đối với hắn
thì đây là chuyện tốt.
– Hạ Thiên, nếu không có ai cần chữa bệnh thì chúng ta quay về thôi.
Tôn Hinh Hinh đột nhiên mở miệng nói, trước đó nàng ở bên cạnh không nói gì vì
biết mình không có gì để nói, nàng hoàn toàn chẳng biết gì về sự việc đang xảy
ra ở đây.
Hạ Thiên còn chưa kịp mở miệng thì Liễu Vân Mạn đã chen vào:
– Hạ Thiên, cậu chờ chút.
Liễu Vân Mạn quay đầu nhìn bà lão Ninh Tố Nga rồi khẽ đề nghị:
– Bà nội, có muốn mời Hạ Thiên xem bệnh cho cô cô không?
– Mộng nhi sao?
Ninh Tố Nga có chút do dự:
– Nhưng tình huống của Mộng nhi khác biệt rất nhiều so với các cháu… ….
– Bà nội, tuy bệnh của cô cô không giống với các cháu nhưng Hạ Thiên chắc
chắn sẽ chữa được.
Liễu Vân Mạn nhịn không được phải nói:
– Cô cô đã hôn mê vài chục năm, dù là thế nào cũng phải thử mới được.
Ninh Tố Nga có chút trầm ngâm, sau đó bà khẽ gật đầu:
– Tiểu Mạn, cháu nói đúng, thử cũng tốt.
Liễu Vân Mạn thấy bà gật đầu thì khẽ thở ra một hơi, sau đó nàng quay đầu nhìn
Hạ Thiên:
– Hạ Thiên, trước tiên cậu đến xem qua cho cô cô, sau đó tôi sẽ đưa cậu và
chị Hinh Hinh quay về, có được không?
Hạ Thiên vốn không có việc gì gấp, tất nhiên sẽ đồng ý, nhưng trong lòng cũng
có chút hiếu kỳ. Hắn biết cô cô của Liễu Vân Mạn đã hôn mê vài chục năm, nhưng
hắn khó thể nghĩ ra một người đã hôn mê vài chục năm sẽ có bộ dạng thế nào.
Vài phút sau Liễu Vân Mạn dắt Hạ Thiên vào trong một phòng ngủ khá rộng, trong
phòng được bố trí rất ấm áp và đẹp đẽ, rõ ràng là khuê phòng phụ nữ, bên trong
có một cái giường lớn, có một cô gái đang nằm trên giường.
Cô gái này có dung mạo khá giống Liễu Vân Mạn, nhìn qua còn trẻ hơn Liễu Vân
Mạn, trên mặt còn có vài phần ngây thơ, cũng có vài phần nhu nhược. Da thịt
trắng bóc của cô gái cũng rất bình thường, không giống như những người bị
bệnh, nàng khẽ nhắm mắt, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, bộ dạng có vài phần lười
biếng, thật sự rất quyến rũ.
Hạ Thiên nhìn một cô gái xinh đẹp ngủ say như công chúa mà không có chút cảm
giác của người bệnh, hắn khó thể tin đây là một người hôn mê hơn vài chục năm.
Đây chính là Liễu Mộng, là cô cô của Liễu Vân Mạn, từ nhỏ Liễu Mộng đã yếu ớt,
đến năm mười sáu đã nằm liệt giường, qua bốn năm sau thì trực tiếp hôn mê. Lúc
này Liễu Mộng đã hôn mê được hơn mười sáu năm, tính ra thì đã hơn ba mươi sáu
tuổi. Nhưng theo lời của Liễu Vân Mạn thì Liễu Mộng nằm trên giường đã hai
mươi năm mà dung mạo không biến đổi.
Liễu Vân Mạn khẽ vén một góc chăn đưa tay Liễu Mộng ra, Hạ Thiên cũng không
khách khí mà trực tiếp đặt tay lên, một giây sau trên mặt hắn chợt lộ ra niềm
vui điên cuồng.