Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 44: Thẩm vấn. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 44: Thẩm vấn.

– Cậu không biết sao? Cậu không biết thì cũng không quan trọng, bây giờ tôi
nói cho cậu biết, Cao Danh Dương bị cậu đánh cho hôn mê bất tỉnh, nếu cậu ta
xảy ra chuyện không may thì cậu sẽ bị khép tộ cố ý giết người.

Hoàng Hải Đào tức giận quát:

– Nói thật còn được khoan hồng, tốt nhất nên khai báo thành thật.

– Cục trưởng Hoàng, sao ông có thể là cục trưởng được nhỉ? Dù Cao Danh Dương
thật sự bị tôi đánh chết cũng chỉ là cố ý gây thương tích chết người, ông có
vẻ thiếu kiến thức phát luật.

Hạ Thiên ra vẻ rất kỳ quái:

– Đúng rồi, nói đi cũng phải nói lại, đứa con tâm thần của ông đã đưa vào
bệnh viện tâm thần chưa? Ông phải cẩn thận đấy, lần sau sợ rằng anh ta sẽ cầm
súng xử lý ông.

– Im miệng.

Hoàng Hải Đào cực kỳ tức tối, lão vỗ bàn:

– Hạ Thiên, cậu đã hiểu pháp luật thì nên biết hậu quả của sự việc lần này.

– Tất nhiên tôi hiểu pháp luật, ông theo luật của tôi thì tôi cũng theo luật
của ông, các ông tìm bác sĩ giám định nào cũng được, dù sao cũng chứng minh
bàn tay tôi không đánh cho Cao Danh Dương phải hôn mê bất tỉnh. Tối đa tôi
cũng chỉ bị giam mười ngày là cùng, chẳng có quái gì cả.

Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng:

– Này, cảnh sát tỷ tỷ, chị có vẻ rất mệt mỏi, để tôi đến mát xa cho, đảm bảo
sẽ không còn mệt mỏi.

– Nếu cậu có thể khai báo nhanh chóng thì tôi có thể đi ngủ ngay lập tức.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

– Không phải tôi đã thừa nhận mình có đánh người rồi sao?

Hạ Thiên cảm thấy mình rất oan uổng, hắn phối hợp như vậy mà còn bị tình nghi,
đúng là chán nản.

– Tối qua khi cậu rời khỏi hộp đêm Đêm Giai Nhân thì có nói Cao Danh Dương sẽ
không sống quá ba ngày, cậu có ý gì?

Lãnh Băng Băng hỏi.

– Không có ý gì cả, chỉ xem bệnh cho đối phương mà thôi.

Hạ Thiên gục xuống bàn, hắn lười biếng trả lời.

– Cậu chăm chú một chút.

Hoàng Hải Đào rống lên với Hạ Thiên:

– Ngồi thẳng, cách xa bàn một chút.

Hoàng Hải Đào tức giận cũng có nguyên nhân, vì trước đó lão ở cục công an đã
bị phó chủ tịch Cao mắng như tát nước, bây giờ tất nhiên phải trút giận lên
đầu Hạ Thiên.

Nhưng lúc này Hoàng Hải Đào đã tìm sai đối tượng, Hạ Thiên quá thành thật, chủ
yếu là vì Lãnh Băng Băng mà không phải lão, mà Hạ Thiên nể mặt Lãnh Băng Băng
chứ không nể mặt Hoàng Hải Đào.

– Tôi không ngồi thẳng, ông làm gì được tôi?

Hạ Thiên trừng mắt:

– Đừng tưởng rằng mình là cục trưởng cục công an thì ngon, Cao Danh Dương
cũng cho rằng mình rất giỏi, bây giờ không phải đang nằm trong bệnh viện à?

– Cậu…Cậu uy hiếp tôi sao?

Hoàng Hải Đào tức giận đến mức run rẩy, lão đường đường là cục trưởng cục công
an, không ngờ lại bị người ta uy hiếp.

– Ông còn không đáng để tôi uy hiếp.

Hạ Thiên bĩu môi:

– Nếu không phải nể mặt cảnh sát tỷ tỷ thì tôi đã đánh ông từ lâu rôi.

– Cậu… ….

Hoàng Hải Đào tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng:

– Tốt, rất tốt, Hạ Thiên, tôi nói cho cậu biết, lần này dù là Kiều Tiểu Kiều
cũng đừng hòng cứu được cậu.

Hoàng Hải Đào quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng:

– Thẩm vấn, tiếp tục thẩm vấn, thẩm vấn đến khi nào rõ ràng mới thôi.

Hoàng Hải Đào nói xong những lời này thì tức giận bỏ đi.

– Đúng là quá tốt, cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ cả thế giới chỉ có hai chúng ta.

Hạ Thiên ra vẻ rất vui sướng.

Nhưng vài cảnh sát ở bên ngoài nhìn vào phòng thẩm vấn cũng không biết nói gì,
người này đúng là một nhân tài, tình cảnh như vậy còn so sánh là thế giới của
riêng hai người.

– Chỉ có quỷ mới muốn cùng cậu ở trong một thế giới, cậu tự mình ngồi đợi ở
đây đi.

Lãnh Băng Băng cũng thở phì phò đi ra khỏi phòng thẩm vấn, để lại một mình Hạ
Thiên ở bên trong.

Nhưgn Lãnh Băng Băng lại tiến vào một phòng thẩm vấn khác, người đang ngồi bên
trong chính là Tôn Hinh Hinh.

Lãnh Băng Băng ý thức được Hạ Thiên là người khó đối phó, vì vậy quyết định
chuyển hướng sang Tôn Hinh Hinh. Nàng biết rõ Tôn Hinh Hinh chỉ là một bà chủ
cửa hàng hoa, đến phỏng vấn cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy tối qua Tôn Hinh
Hinh không đánh người nhưng căn cứ vào lời khai của người trong hộp đêm, Tôn
Hinh Hinh cũng đập phá đồ đạc, như vậy cũng có thể bị ép vào tội phá hoại tài
sản công dân.

Rõ ràng bước đi này của Lãnh Băng Băng khá đúng đắn, dưới thủ đoạn phỏng vấn
của nàng thì Tôn Hinh Hinh khai ra rất nhiều, nhưng Lãnh Băng Băng lại phát
hiện ra sự việc ngày càng phức tạp.

Tôn Hinh Hinh nói tối qua mình bị bắt cóc, thiếu chút nữa đã bị hiếp dâm, sau
đó Hạ Thiên kịp thời phóng đến cứu mạng, hơn nữa còn từ miệng tên sát thủ dùng
súng mà biết được người đứng phía sau chính là Cao Danh Dương, vì thế mà Hạ
Thiên mới đến Đêm Giai Nhân đập phá đồ đạc cho hả giận.

Trước đó Lãnh Băng Băng cũng không hiểu vì sao Hạ Thiên lại chạy đến Đêm Giai
Nhân, sau đó còn đánh Cao Danh Dương thành đầu heo. Bây giờ nàng đã hiểu, thì
ra có một mối quan hệ nhân quả như vậy.

Dù đây chỉ là lời nói một phía của Tôn Hinh Hinh nhưng Lãnh Băng Băng vẫn tin
là thật. Thực tế thì Lãnh Băng Băng cũng biết rõ về Cao Danh Dương, người này
làm rất nhiều chuyện xấu xa, trước đó vẫn muốn bắt đối phương nhưng không tìm
được chứng cứ. Hơn nữa bối cảnh của Cao Danh Dương cũng rất cứng nhắc, nếu
không có chứng cứ xác thực thì căn bản chẳng làm gì được.

Nếu xét từ tận đáy lòng thì Lãnh Băng Băng rất chán ghét Cao Danh Dương, tối
qua khi nhìn thấy Cao Danh Dương bị đánh thành đầu heo thì thiếu chút nữa đã
bật cười. Lúc đó trong lòng nàng chợt sinh ra một cảm giác, thậm chí khoảnh
khắc đó đã có chút cảm tình với Hạ Thiên.

Lãnh Băng Băng đang muốn phái người đến tòa nhà Lạn Vĩ Lâu để điều tra thì lại
nhận được một tin tức ngoài ý muốn. Sáng hôm nay có người phát hiện ra ba cổ
thi thể, đã sớm báo cảnh sát, bây giờ phụ trách vụ án đó chính là tổ trọng án
đội cảnh sát hình sự số một.

Vì vậy Lãnh Băng Băng tiếc tục giữ Hạ Thiên ở lại phòng thẩm vấn, mà nàng cũng
đến đội trọng án tìm gặp tổ trưởng tổ trọng án Cát Lỗi, là một cảnh sát hình
sự hơn bốn mươi.

– Đội trưởng Lãnh, làm gió nào thổi cô sang bên này vậy?

Khi nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì Cát Lỗi rất kinh ngạc, tuy cũng thuộc cảnh
sát hình sự Giang Hải nhưng giữa hai bên rất ít khi đụng mặt, cũng không có
quan hệ gì đặc biệt.

– Tổ trưởng Cát, tôi đến vì vụ án ba thi thể phát hiện ở Lạn Vĩ Lâu.

Lãnh Băng Băng làm việc rất dứt khoát, nàng nói thẳng ra ý nghĩ của mình, sau
đó còn giới thiệu sơ lược tình huống.

Cát Lỗi không khỏi lắp bắp kinh hoàng:

– Vụ án này có liên quan gì đến vụ án ở Đêm Giai Nhân sao?

Tuy đám người Cát Lỗi không nhúng tay vào vụ Cao Danh Dương, nhưng sự việc đã
làm cho cục trưởng cục công an Hoàng Hải Đào phải tự mình xuất mã, tất nhiên
bọn họ cũng biết tin.

– Bây giờ còn chưa xác định là bọn họ làm, Tôn Hinh Hinh cũng không nói đám
người kia đã chết. Thế này đi, tổ trưởng Cát, anh đưa hình bọn họ cho tôi, tôi
sẽ đưa cho Tôn Hinh Hinh phân biệt.

Lãnh Băng Băng suy nghĩ một chút rồi nói.

– Đội trưởng Lãnh, tôi cùng đi với cô, nếu ba người này thật sự là kẻ cướp
con tin, Tôn Hinh Hinh là người bị hại, như vậy vụ án bên này có thể kết thúc.

Cát Lỗi đề nghị.

– Không có gì.

Lãnh Băng Băng đáp ứng rất sảng khoái.

Vài phút sau Lãnh Băng Băng và Cát Lỗi cùng nhau đến phòng thẩm vấn.

– Tôn Hinh Hinh, trong đây có vài tấm ảnh, chị xem có nhận ra tên cướp nào
không?

Lãnh Băng Băng lấy ra một chồng ảnh đưa cho Tôn Hinh Hinh.

Tôn Hinh Hinh nhanh chóng rút ra ba tấm hình:

– Người này, người này và người này.

Cát Lỗi có chút kích động:

– Tôn Hinh Hinh, cô xác nhận là bọn họ sao?

– Đúng vậy, người này đeo hoa tai, tôi thấy rất rõ. À, người này có một vết
dao trên trán, còn người này, hắn là người giết chết người có vết sẹo kia, vì
vậy ấn tượng của tôi về hắn cũng rất sâu sắc.

Tôn Hinh Hinh gật đầu khẳng định.

– Cô nói là…Người này giết chết người này sao?

Cát Lỗi có chút buồn bực:

– Đám người này có tranh chấp gì sao?

– Tôi cũng không rõ.

Tôn Hinh Hinh lắc đầu, nàng quả thật rất khó hiểu, tối qua nàng giống như lọt
vào sương mù.

– Khi chị và Hạ Thiên bỏ đi thì hai người này còn sống không?

Lãnh Băng Băng ở bên cạnh hỏi một câu.

– Có lẽ vẫn còn sống, vì lúc đấy tôi rất sợ, vì thế cũng không thể xác định
rõ ràng.

Tôn Hinh Hinh cũng không thể nói ra lời khẳng định.

– Đội trưởng Lãnh, căn cứ vào báo cáo pháp y thì hai người này chết vào lúc
hai giờ sáng, lúc đó Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đều đang ở đây, cho nên tôi
khẳng định không liên quan gì đến bọn họ.

Cát Lỗi khẽ nói.

– Như vậy sao?

Lãnh Băng Băng nhíu mày, có báo cáo pháp y như vậy thì Hạ Thiên và Tôn Hinh
Hinh quả thật có thể thoát khỏi liên quan. Tất nhiên dù hai người không tránh
khỏi liên quan cũng được coi là phòng vệ.

– Cảnh sát Lãnh, tôi có thể quay về chưa?

Tôn Hinh Hinh dùng giọng có chút bất an nói.

– À, làm xong thủ tục thì có thể ra về.

Lãnh Băng Băng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu.

– Còn Hạ Thiên thì sao?

Tôn Hinh Hinh hỏi thêm một câu.

– Hạ Thiên tạm thời không thể được về.

Lãnh Băng Băng lắc đầu:

– Chị về trước đi, Hạ Thiên không thể về ngay được.

– Cái gì?

Tôn Hinh Hinh trở nên kinh hãi:

– Cảnh sát Lãnh, chị…Chị nói vậy là có ý gì? Hạ Thiên…Cậu ta sẽ phải ngồi
tù sao?

– Có ngồi tù hay không thì tòa án sẽ quyết định.

Lãnh Băng Băng đứng lên:

– Cô ở đây chờ một chút, tôi sẽ cho người đến làm thủ tục.

Lãnh Băng Băng và Cát Lỗi bỏ đi rất nhanh, chỉ còn lại một mình Tôn Hinh Hinh
ngồi trong phòng thẩm vấn với vẻ mặt bất an.

Mà lúc này Lãnh Băng Băng lại tiến vào phòng ngồi đối diện với Hạ Thiên.

– Tôn Hinh Hinh đã khai báo rồi, anh giết ba tên cướp, có đúng không?

Lãnh Băng Băng dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

– Cảnh sát tỷ tỷ, cũng đừng gạt người.

Hạ Thiên cười hì hì, Tôn Hinh Hinh nói gì hắn biết rất rõ, hắn đã sớm nói cho
Tôn Hinh Hinh biết thấy gì nên nói như vậy, vì hắn cảm thấy nàng không phải
người thích nói dối, để nàng nói dối không bằng cho nói thật. Vấn đề chính là
Tôn Hinh Hinh nhìn thấy sự thật mà cũng không phải là toàn bộ, những điểm mấu
chốt nàng không thể nhìn ra được, vì thế mà Hạ Thiên sẽ không có gì cần lo
lắng.

– Cậu xác định Cao Danh Dương nhất định sẽ chết sao?

Lãnh Băng Băng cảm thấy vấn đề này quá khủng bố.

– Tôi là một thầy tướng số nói rất chuẩn.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng:

– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi sẽ xem số mệnh cho chị. À, để tôi tính, ôi da, chúc
mừng cảnh sát tỷ tỷ, chị sẽ nhanh chóng có chồng, người đó tên là Hạ Thiên, mà
chị cũng sẽ có con trai, tên là Hạ Lãnh… ….

– Cậu… ….

Lãnh Băng Băng tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ói máu, người này đúng là
quá đáng.

Lãnh Băng Băng đang định nổi giận thì cửa phòng thẩm vấn chợt mở ra, một người
đàn ông cao lớn đi vào, sau lưng lão là Hoàng Hải Đào với vẻ mặt cung kính.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.