Một người đàn ông vội vàng đi trên đường, khi hắn quay đầu thì đột nhiên thấy
ở bên cạnh có một làn gió thổi qua, một luồng hắnc ảnh xẹt qua rất quỷ dị, hắn
chợt rùng mình, chẳng lẽ mình gặp quỷ?
Một đôi tình nhân sinh viên đang ngồi trong taxi, khi đang chuẩn bị quay về
trường thì đột nhiên nữ sinh hô lên kinh hoàng:
– Này, anh xem, người kia đang làm gì vậy?
– Trời… ….
Nam sinh cũng mở to mắt, vì hắn nhìn thấy một tình cảnh khó thể tưởng, một
người đang chạy từ phía sau lên, từng chiếc xe bị bỏ lại phía sau.
Khoảnh khắc sau người kia đã đuổi kịp và chạy song song với chiếc taxi, sau đó
cũng chạy qua rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.
– Có phải anh nằm mơ không?
Người nam sinh thì thào nói, trên đời làm gì có người như vậy?
Nếu trên đời có người như vậy thì chỉ là Hạ Thiên.
Hạ Thiên chạy vội trên đường cái Giang Hải, trong không khí có một mùi hương
thoang thoảng, đó là mùi cơ thể của Tôn Hinh Hinh. Thật ra Tôn Hinh Hinh cũng
không biết, mùi thơm cơ thể nàng bình thường cũng có, nhưng khi xuất mồ hôi
thì mùi hương càng thêm nồng đậm.
Tất nhiên mùi hương trên cơ thể của Tôn Hinh Hinh thì người thường cũng không
ngửi được, nhưng Tôn Hinh Hinh cũng không biết Hạ Thiên chẳng phải người
thường, khứu giác của hắn linh mẫn hơn người thường rất nhiều.
Mà bây giờ Hạ Thiên đang đuổi theo mùi hương này, hắn không biết Lạn Vĩ Lâu ở
bên bờ sông nằm ở đâu, mà cũng không cần biết. Đối với hắn thì chỉ cần tìm
theo mùi hương của Tôn Hinh Hinh, có thể tìm được nàng, sau đó cứu ra, cuối
cùng sẽ dạy cho đám khốn nạn dám bắt cóc Tôn Hinh Hinh phải hối hận vì được
sinh ra trên đời.
Hạ Thiên càng chạy càng nhanh, mà mùi hương cũng dần trở nên nồng đậm. Hắn
biết rõ mình đang ngày càng gần Tôn Hinh Hinh.
Lạn Vĩ Lâu ở gần bờ sông chính là một địa phương dở dang lớn nhất thành phố
Giang Hải, năm đó một công ty bất động sản dùng một cái giá trên trời để mua
mảnh đất này, sau đó muốn tạo ra một khu dân cư lớn nhất thành phố Giang Hải.
Nhưng công trình mới được tiến hành một nửa thì công ty bất động sản sụp đổ
không có dấu hiệu báo trước. Chưa nói đến vấn đề ảnh hưởng đến hàng loạt khách
hàng đặt phòng, hơn nữa còn tạo ra một công trình xây dựng dang dở lớn nhất
Giang Hải. Nghe nói những năm qua chính quyền liên tục tìm một công ty nhận
công trình này, nhưng cuối cùng vì nhiều nguyên nhân mà không thành công, khu
nhà vẫn liên tục đổ nát.
Tuy công trình chỉ tiến hành được một nửa nhưng thực tế có rất nhiều căn phòng
đã xây dựng tốt, tuy không thể bán đi nhưng đối với những người vô gia cư thì
lại là một nơi cư ngụ rất tốt. Có không ít những tên ăn mày, những người vô
gia cư coi nơi đây là nhà.
Nhưng vào một buổi tối một năm trước thì những người vô gia cư ở đây bị một
đám côn đồ lai lịch không rõ ràng đánh cho một trận. Cuối cùng không còn ai
dám ở lại nơi đây, mà chỗ này được một nhóm người nào đó sử dụng để làm những
việc không cho ra ngoài ánh sáng.
Đêm hôm nay trong một gara ở Lạn Vĩ Lâu, hai tên đàn ông đang dùng ánh mắt mất
kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài, mà ở mặt đất phía sau có một cô gái đang nằm hôn
mê.
– Tiểu tử kia sao còn chưa tới? Lâm Tử, có nên điện thoại cho thúc thúc
không?
Nói chuyện là một tên thanh niên hai mươi tuổi, có đeo một chiếc hoa tai, cũng
không phải kẻ đứng đầu nơi đây.
– Hai mươi phút trước tao đã điện thoại rồi, có lẽ mười phút nữa tên kia mới
đến đây.
Tên được gọi là Lâm Tử có vẻ lớn hơn một chút, trên trán hắn có một vết dao
làm người ta sợ hãi.
– Này, con này dáng người rất tốt, tao đã khó thể nhịn được. Lâm Tử, nếu
không thì “cưỡi” một lúc rồi nói sau.
Tên thanh niên đeo hoa tai nhìn cô gái trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy dâm tục.
– Mày có thể thử, nhưng nếu vì vậy mà sự việc không thành, mày tự biết hậu
quả.
Lâm Tử lạnh lùng nói.
– Khụ, chỉ nói một câu mà thôi, chờ thêm một lát cũng chẳng sao, xử lý xong
tiểu tử kia thì cô nàng sẽ là của chúng ta.
Tên thanh niên đeo hoa tai nở nụ cười ngượng ngùng:
– Đến lúc đó tha hồ mà “cưỡi”.
– Đây là nơi nào?
Sau lưng truyền đến một tiếng rên rỉ, cô gái trên mặt đất đã tỉnh lại, nàng
lắc đầu, vẻ mặt còn rất mơ hồ.
Cô gái nhớ rõ lúc đó mình xuống lầu lấy một vật, nhưng khi vừa tiến xuống lầu
một thì một bóng đen phóng đến, và… ….
– Á… ….
Tôn Hinh Hinh thét lên một tiếng kinh hãi, nàng nhìn vào hai người đàn ông
đang đứng chắn phía trước:
– Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?
Tên thanh niên đeo hoa tai cuối cùng cũng khong nhịn được mà đi về phía Tôn
Hinh Hinh, hắn nở nụ cười cực kỳ bỉ ổi:
– Người đẹp, tỉnh rồi à? Đừng sợ, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì không
sao.
– Đừng đến đây, anh đừng đến đây.
Tôn Hinh Hinh dùng giọng nghiêm nghị quát lớn, trong lòng cực kỳ sợ hãi:
– Các người mau thả tôi ra.
Tôn Hinh Hinh rất muốn chạy đi nhưng hai chân hai tay đều bị cột chặt, đừng
nói là chạy, muốn đứng lên cũng rất khó.
– Thả người?
Tên thanh niên đeo hoa tai giống như nghe thấy một câu nói đáng cười, hắn cười
lên ha hả:
– Người đẹp, em đừng mơ mộng hão huyền, nếu đã đến đây thì nên ngoan ngoãn
nghe lời, sau này cố gắng phục vụ tốt cho anh em chúng tôi. Anh có thể cho em
ăn ngon mặc đẹp, còn mạnh hơn một bà chủ cửa hàng hoa nho nhỏ.
Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh chợt trắng bệch, nàng đã nghe ra ý nghĩ trong lời nói của
người này, nếu mình không trốn ra được thì sau này sẽ là đồ chơi của đám đàn
ông ở đây.
– Anh, sao các anh lại làm như vậy? Tôi đắc tội gì với các anh sao?
Tôn Hinh Hinh run rẩy nói.
– Người đẹp, em không đắc tội với bọn anh, chỉ trách bạn trai em quá tham
lam.
Tên thanh niên đeo hoa tai đi đến bên cạnh Tôn Hinh Hinh, hắn nhìn tư thái lồi
lõm của nàng mà nuốt nước miếng. Những năm qua hắn chơi đùa không ít phụ nữ,
nhưng chỉ nghĩ đến tình cảnh vưu vật mê người này sẽ trở thành vật sở hữu tư
nhân thì trong lòng bùng lên lửa nóng, một bộ vị nào đó trên người chợt bành
trướng.
– Bạn trai tôi sao?
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ:
– Anh…Anh nói Hạ Thiên?
– Không sai, tiểu tử kia có một người đẹp như em, vậy mà không biết trông coi
cho tốt, còn ra ngoài chọc vào người phụ nữ không thuộc về hắn.
Tên thanh nhiên đeo hoa tai chợt cười hì hì, hắn ngồi xổm xuống:
– Hắn đã muốn chơi với người phụ nữ khác, vì vậy lúc này phụ nữ của hắn phải
bị kẻ khác chơi, người đẹp, như vậy có phải công bằng không?
Tên đeo hoa tai vừa nói vừa nhịn không được phải dùng tay sờ lên gương mặt của
Tôn Hinh Hinh.
– Đừng đụng vào người tôi.
Tôn Hinh Hinh đột nhiên kêu lớn, nàng cố gắng rụt người về phía sau:
– Anh dám động vào tôi thì Hạ Thiên sẽ không bỏ qua.
Tôn Hinh Hinh nghĩ đến Hạ Thiên mà chợt trở nên can đảm, cũng có chút chờ
mong. Đúng vậy, hắn sẽ đến cứu nàng, sau khi biết hắn, mỗi lần nàng gặp phiền
phức thì hắn đều ở bên cạnh, lúc này hắn sẽ xuất hiện, nhất định sẽ xuất hiện.
Tôn Hinh Hinh đột nhiên thét lên dọa cho tên đeo hoa tai phải nhảy dựng lên,
hắn vô thức rút tay rồi tức giận mắng:
– Con điếm, ồn ào cái gì? Đại gia muốn đụng vào em, không những muốn cưỡi em,
còn muốn giữ lại em để cưỡi.
Tên thanh niên đeo hoa tai lại đưa tay về phía Tôn Hinh Hinh, lần này không
phải sờ vào mặt, mà sờ vào ngực.
– Xoẹt… ….
Trong không gian chợt vang lên một âm thanh rất nhỏ.
– Á… ….
Tên thanh niên đeo hoa tai chợt gào lên thảm thiết, hắn rụt tay lại, trên tay
máu tươi đầm đìa.
– Không được động vào nữ nhân của tao.
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, tên đeo hoa tai chợt thấy hoa mắt, trước mặt
hắn chợt xuất hiện một người, là một thiếu niên khoảng mười chín tuổi.
Thiếu niên mặc áo T-Shirt đeo giày thể thao, nhìn qua rất bình thường mà trên
mặt cũng có biểu cảm vô hại, nhưng ánh mắt lại lóng lánh hào quang.
– Hạ Thiên… ….
Hai mắt Tôn Hinh Hinh bị bao phủ trong sương mù, hắn đã đến, đã thật sự đến
đây. Khi nàng cần hắn xuất hiện nhất thì lập tức có mặt, hắn rõ ràng là thiên
sứ thủ hộ của nàng, là hoàng tử trong mơ của nàng.
Hạ Thiên khom lưng nhặt đồng tiền xu trên mặt đất, đồng tiền này đã lần thứ
hai phóng ra vì Tôn Hinh Hinh. Lần đầu tiên là phóng về phía Trương Đại Trụ,
bây giờ chính là tên thanh niên đeo hoa tai bỉ ổi trước mặt.
Hạ Thiên cởi dây thừng trói tay chân Tôn Hinh Hinh, hắn kéo nàng lên rồi mỉm
cười:
– Chị Hinh, không có gì, chị yên tâm, có tôi ở đây thì không ai có thể ức
hiếp chị được.
– Ừ… ….
Tôn Hinh Hinh không nói gì nhưng gật đầu có chút uất ức, sau đó nhào vào lòng
Hạ Thiên rồi khóc ồ lên. Tuy từ nhỏ đến lớn nàng đã phải chịu đựng nhiều khổ
cực, nhưng những chuyện thế này là lần đầu tiên gặp phải.
Hạ Thiên ôm lấy thân thể mềm mại của Tôn Hinh Hinh, cảm nhận được sự co dãn từ
bộ vị cao ngất trước ngực nàng, trong lòng hắn chợt bùng lên chút cảm xúc.
Nhưng lúc này hắn cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên thanh niên đeo hoa tai,
lần này hắn rất tức giận, có người dám bắt cóc nữ nhân của hắn, đây quả thật
là nhục nhã đối với hắn, cũng là sự nhục nhã của ba vị sư phụ hắn.
Hạ Thiên nghĩ đến ba vị sư phụ, không vị nào không phải nhân vật phong vân một
cõi, chỉ cần nói ra tên họ cũng tự động làm cho kẻ khác phải lui binh. Hạ
Thiên thân là đồ đệ của ba vị sư phụ, tranh thủ sự dạy bảo của ba vị mà bây
giờ đã là trò giỏi hơn thầy, không ngờ lại bị vài tên côn đồ cướp đi nữ nhân
của mình. Nếu để ba vị sư phụ biết được điều này, nhất định sẽ bắt về núi
luyện thêm mười năm.
Dọa người, đúng là rất dọa người, chuyện dọa người như vậy lại xảy ra trên
người Hạ Thiên, điều này làm hắn cực kỳ tức giận. Hắn cảm thấy trước đó mình
quá nhân từ, vì vậy đám khốn kiếp này mới cả gan làm loạn.
– Hạ Thiên, mày đến rõ ràng nhanh hơn dự đoán của tao.
Một âm thanh âm trầm chợt vang lên, Lâm Tử đi vào ga ra, hắn nhìn về phía Hạ
Thiên mà trong mắt bùng lên cái nhìn quỷ dị, rõ ràng hắn không kịp phản ứng.
Hạ Thiên xuất hiện trong ga ra, dựa theo kịch bản thì bọn họ sẽ giải quyết đối
phương bên ngoài ga ra, bây giờ rõ ràng đối phương đã thoát khỏi sự khống chế
của bọn họ.
– Mày ra tay bắt cóc chị Hinh, chính mày cũng gọi điện thoại uy hiếp tao, vì
vậy mày nhất định phải chết.
Hạ Thiên nhìn Lâm Tử, giọng nói rất bình thản, sau đó lại nhìn về phía tên đeo
hoa tai:
– Mày muốn chạm vào nữ nhân của tao, mày còn chết thảm hơn.