Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 40: Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 40: Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc

Liễu Vân Mạn không nói câu nào mà bỏ đi, điều này làm Tôn Hinh Hinh cảm thấy
rất kỳ quái, mà Hạ Thiên cũng không quá quan tâm.

Nhưng Hạ Thiên không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm,
Liễu Vân Mạn tuy chưa nói hết lời đã bỏ đi nhưng đã để lại bóng đen trong lòng
Tôn Hinh Hinh. Lúc này vẫn chưa đến sáu giờ mà Tôn Hinh Hinh đã đóng cửa hàng
hoa, để cho Vương Kiệt và Phương Hiểu Như quay về, sau đó Tôn Hinh Hinh cùng
Hạ Thiên quay về khu dân cư Học Phủ Danh Uyển

Tôn Hinh Hinh nấu cơm ở phòng bếp, Hạ Thiên xem ti vi trong phòng khách. Bây
giờ là quảng cáo, đây là tiết mục mà hắn thích nhất, nhưng cũng có một cảm
giác không thích thú cho lắm, vì sao khi phát quảng cáo lại đúng lúc đang
chiếu phim?

Quảng cáo nhanh chóng qua đi, bộ phim chết tiệt lại bắt đầu được phát sóng, Hạ
Thiên phải đổi đài xem tin tức thời sự, hắn cảm thấy tin tức cũng rất đáng
xem.

– Bên ngoài đúng là quá rối loạn, địa phương kia có đánh bom tự sát chết rất
nhiều người, đúng là quá không an toàn, đúng là sống trên núi vẫn tốt hơn.

Hạ Thiên xem tin tức thời sự mà chợt cảm khái.

– Hạ Thiên, dùng cơm thôi.

Tôn Hinh Hinh bưng đồ ăn đi ra phòng bếp.

Hạ Thiên đã sớm đói meo ruột, vì chữa bệnh cho Liễu Vân Mạn tiêu hao quá nhiều
thể lực vì vậy mà cơn đói đến rất nhanh. Khi hắn nhìn thấy đồ ăn được bày lên
bàn thì tất nhiên không chút khách khí, chỉ biết cắm đầu ăn.

– Hạ Thiên, những chuyện bác sĩ Liễu nói vào hôm nay… ….

Tôn Hinh Hinh cảm thấy nuốt không trôi, rõ ràng đang lo lắng về vấn đề mà Liễu
Vân Mạn đã nói.

– Chị Hinh, không cần lo lắng, chị Vân Mạn không biết sự lợi hại của tôi.

Hạ Thiên nhanh chóng nói ra một câu, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn uống.

Tôn Hinh Hinh há miệng không nói gì, nàng chỉ nhìn Hạ Thiên ăn như sói như hổ,
lời nói lên đến cuống họng phải nuốt về, thôi thì chờ hắn ăn xong thì nói sau.

Nửa giờ sau Tôn Hinh Hinh bắt đầu thu dọn bát đũa, nàng lại đi vào phòng bếp,
mà Hạ Thiên lai tiếp tục xem quảng cáo.

– Hạ Thiên, trước đó bác sĩ Liễu nói không rõ ràng, sao cậu lại đắc tội với
Cao Danh Dương?

Tôn Hinh Hinh đi vào phòng khách, nàng tiếp tục mở miệng hỏi.

– Chị Hinh, chị không cần lo lắng, nếu Cao Danh Dương dám đến gây phiền phức
cho em, như vậy em sẽ xử lý hắn.

Hạ Thiên vẫn không thèm để ý, khi nhìn Tôn Hinh Hinh thì hắn lại nhớ một
chuyện:

– Đúng rồi, Chị Hinh, Phương Hiểu Như nói chị có máy tính, phải không?

– Đúng, ở trong phòng tôi.

Tôn Hinh Hinh khẽ gật đầu.

– Đúng rồi, chị Hinh, chị có thể chỉ tôi cách lên mạng được không?

Hạ Thiên có chút hưng phấn, hắn cảm thấy rất nhàm chán, tên mập kia nói lúc
nhàm chán thì nên lên mạng, như vậy lên mạng phải rất hứng thú.

– Cậu muốn làm gì mà lên mạng?

Tôn Hinh Hinh cảm thấy có chút dở khóc dở cười, bây giờ là thời điểm nào, sao
người này vẫn không có chút phản ứng nào thế nhỉ?

– Đúng vậy, chị Hinh, cái gì là chơi game và chát chít, tôi nghe thấy như vậy
mà cũng muốn thử.

Hạ Thiên nói với bộ dạng cực kỳ hứng thú.

– Được rồi.

Tôn Hinh Hinh có chút chần chừ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Nàng đã thấy rõ
Hạ Thiên hoàn toàn không quan tâm đến chuyện Cao Danh Dương, như vậy dù nàng
có hỏi cũng không hiệu quả.

Cuối cùng Hạ Thiên cũng được vào phòng ngủ của Tôn Hinh Hinh, dù phòng ngủ này
lớn hơn phòng của hắn nhưng nhìn qua lại khá chật, vì tủ quần áo bên trong lại
lớn hơn, giường cũng lớn hơn, đồng thời có thêm một chiếc bàn máy tính và bàn
trang điểm.

– Đây là máy tính sao?

Hạ Thiên nhìn một chiếc màn hình như màn hình ti vi rồi hỏi.

– Đây là màn hình hiển thị.

Tôn Hinh Hinh không muốn nói gì, nhưng sau đó đành phải giới thiệu tất cả cho
Hạ Thiên:

– Đây là CPU, đây là bàn phím, đây là con chuột… ….

– Máy tính đâu?

Hạ Thiên hỏi một câu rất ngu ngốc.

– À, những thứ này kết hợp lại thành một chiếc máy tính.

Tôn Hinh Hinh đột nhiên nhớ đến một câu, khi nàng nói chuyện với người khác
trên mạng thì đối phương hay nói nàng “gà”, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện
ra Hạ Thiên mới thật sự là “gà”, hơn nữa còn là “gà” có cấp bậc.

– Vậy à? Sao lên mạng được đây?

Hạ Thiên bây giờ chính là một bé con có rất nhiều vấn đề.

Cũng may Tôn Hinh Hinh rất kiên nhẫn, trước tiên nàng khởi động máy, dạy Hạ
Thiên cách kết nối inte, như thế nào để lướt web… ….

– Người đẹp này nhìn có vẻ giả dối… ….

Hạ Thiên nhìn vào một tấm hình.

Tôn Hinh Hinh thầm nghĩ đây là hình quảng cáo game online, tất cả đều được vẽ
bằng photoshop, có thể không phải giả sao?

– Tin tức này giống như trên ti vi, nơi đây cũng có người chết, thế giới đúng
là loạn lạc… ….

Sau đó Hạ Thiên lại bắt đầu cảm khái.

– Chị Hinh, sao có thể nói chuyện trên mạng được?

Một lúc sau Hạ Thiên bắt đầu đặt câu hỏi.

– Muốn nói chuyện với nhau thì phải xin số QQ.

Tôn Hinh Hinh trả lời.

– QQ là thứ quái quỷ gì?

– Số QQ là…Giống như số điện thoại!

– Số điện thoại có thể dùng thay cho QQ không?

– Không được… …

– Sao vậy?

– Thứ này cần phải mã hóa.

– Mã hóa là gì?

– Cần phải xin từ admin.

– Admin là thứ quái quỷ gì?

– À, không nói về vấn đề này nữa, trước tiên tôi giúp cậu xin số QQ đã.

Tôn Hinh Hinh sợ Hạ Thiên cứ hỏi như vậy sẽ mất cả buổi tối, vì thế tranh thủ
thời gian di chuyển lực chú ý của đối phương.

– À, được!

Hạ Thiên cũng không hỏi nữa.

Tôn Hinh Hinh dùng hai phút để xin cho Hạ Thiên một số QQ, sau đó bắt đầu dùng
số QQ để đăng nhập, tìm một người bạn nào đó, sau đó hai số QQ bắt đầu tán dóc
với nhau.

– Này, Hạ Thiên, bây giờ cậu đã biết chát là thế nào chưa?

Lại vài phút nữa trôi qua, Tôn Hinh Hinh hỏi.

– Ừ, biết rồi.

Hạ Thiên đã học xong nhưng tốc độ gõ phím như ốc sên.

– Tự cậu học tập đi, tôi ra ngoài xem ti vi.

Tôn Hinh Hinh cảm thấy rất mệt mỏi.

– À, tốt!

Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp chát chít vĩ
đại.

Một giờ sau.

Sau khi xem hết phim truyền hình thì Tôn Hinh Hinh đi vào phòng ngủ, khi thấy
Hạ Thiên vẫn còn đang tiếp tục chát thì nhịn không được phải hỏi một câu:

– Hạ Thiên, cậu nói chuyện với ai vậy?

– Chị Hinh, nói chuyện với chị mà.

Hạ Thiên cũng không ngẩng đầu lên.

– Với tôi sao?

Tôn Hinh Hinh chợt giật mình, nàng cúi đầu nhìn, cũng không sai, Hạ Thiên đang
nói chuyện với nàng. Người này không có bạn bè trên QQ, vì vậy nên một máy
tính dùng hai số QQ nói chyện với nhau.

Khi Tôn Hinh Hinh mở ra bản lưu trữ thì chợt tan vỡ, người này nói chuyện nội
dung gì vậy?

Khúc dọa đầu chỉ là bình thường, nhưng đến phần giữa thì đúng là dưới mười tám
không nên đọc.

… ….

Chồng của Kiều Tiểu Kiều:

– Chị Hinh, ngực chị lớn hay nhỏ?

Hinh Hinh công chúa:

– 3bsp.

Chồng của Kiều Tiểu Kiều:

– Đêm nay cùng ngủ nhé?

Hinh Hinh công chúa:

– Ok!

… ….

– Sao cậu biết ngực tôi là 3bsp?

Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Tôn Hinh Hinh:

– Chị Hinh, em đã từng sờ rồi.

– Đại sắc lang!

Tôn Hinh Hinh đỏ mặt chạy ra ngoài.

Mà Hạ Thiên lại bắt đầu nói chuyện phiếm trên QQ với chính mình.

Chồng của Kiều Tiểu Kiều:

– Chị Hinh, đêm nay mặc đồ ngủ mỏng nữa nhé?

Hinh Hinh công chúa:

– Được, chị nghe lời cậu.

… ….

Hạ Thiên vẫn ở lại trong phòng chát chít cực kỳ vui sướng, Tôn Hinh Hinh không
biết đối phương đang nói gì, nhưng chắc chắn cũng là những lời lẽ bậy bạ kia
mà thôi. Nàng đã quyết định chờ Hạ Thiên luyện tập xong sẽ đi vào xóa bỏ tất
cả, nếu để người khác thấy được thì sợ rằng sẽ nghĩ là nàng nói.

– Em là hoa hồng của anh, em là hoa… ….

Chuông điện thoại chợt vang lên.

– Alo, ai vậy?

Tôn Hinh Hinh nhận điện thoại.

– Tôn tiểu thư, tôi là Tiểu Triệu, có một phần chuyển phát nhanh, em có thể
xuống lấy được không?

Người gọi đến là bảo vệ khu dân cư.

– À, cảm ơn anh Triệu, tôi sẽ xuống nhận ngay.

Tôn Hinh Hinh đứng dậy chuẩn bị rời khỏi cửa, trong lòng cũng thầm nghĩ, sao
công ty kia lại chẳng chuyên nghiệp như vậy, tối mà còn đưa đồ đến sao?

Tôn Hinh Hinh xuống lầu, khi còn chưa đi xuống lầu một thì một bóng đen chợt
phóng ra. Tôn Hinh Hinh còn chưa kịp hét lên thì đối phương đã dùng khăn bịt
miệng nàng, một mùi hương kỳ lạ bay vào mũi, vài giây sau thì Tôn Hinh Hinh đã
hôn mê.

Một chiếc xe mười sáu chỗ phóng nhanh vào trong khu dân cư Học Phủ Danh Uyển,
một người ở trên xe móc điện thoại ra nói:

– Cao thiếu gia, mồi câu đã vào tay, chỉ chờ cá cắn câu.

– Tốt, cá phải biến mất, còn mồi câu, sau khi thành công thì tùy các chú xử
lý.

– Vâng, Cao thiếu gia.

Xe nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, mà trong phòng an ninh, tên bảo vệ họ
Triệu cũng đã sớm hôn mê. Mà trên lầu thì Hạ Thiên vẫn đang tự mình trò chuyện
với mình.

– Chị Hinh, chị Hinh… ….

Hạ Thiên tự trò chuyện với mình một lúc lâu, sau đó không còn có ý gì để tiếp
tục, hắn muốn tìm Tôn Hinh Hinh dạy chơi game, nhưng gọi vài câu mà không có
ai trả lời.

– Quái lạ, chị Hinh đi đâu rồi?

Hạ Thiên tìm khắp nhà cũng không thấy Tôn Hinh Hinh, vì vậy mà cảm thấy kỳ
quái. Nếu Tôn Hinh Hinh rời khỏi nhà thì phải báo cho hắn biết, tất nhiên hắn
không biết Tôn Hinh Hinh nghĩ rằng chỉ xuống lầu lấy một món đồ, sau đó sẽ lên
lầu, vì vậy mà không thông báo.

– Ông xa, điện thoại kìa, ông xã, điện thoại kìa.

Chuông điện thoại lại vang lên.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, là một dãy số lạ.

– Chẳng lẽ chị Vân Mạn muốn tìm mình?

Hạ Thiên nghĩ như vậy thì lập tức nhấn nút nghe:

– Này, là ai thế?

– Hạ Thiên phải không?

Bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp.

– Là tôi!

Hạ Thiên khẽ nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua giọng nói này:

– Anh là ai?

– Mày không cần hỏi tao là ai, tao nói cho mày biết, Tôn Hinh Hinh đang ở
trong tay chúng tao.

Giọng nói trong điện thoại vang lên rất trầm thấp:

– Nếu không muốn con khốn kia có chuyện gì thì lập tức đi theo con đường bên
bờ sông đến tào nhà Lạn Vĩ Lâu.

– Chúng mày chết chắc rồi.

Hạ Thiên chỉ nói một câu như vậy, sau đó hắn chạy như bay ra khỏi phòng.

Đêm Giai Nhân.

– Tiểu Hàm, mấy giờ rồi?

Cao Danh Dương trầm giọng hỏi.

– Mười giờ kém mười lăm.

Tiểu Hàm khẽ trả lời.

– Trước mười giờ thì tên kia sẽ biến mất.

Trên mặt Cao Danh Dương lộ ra một nụ cười khoái chí, trong mắt bùng ra cái
nhìn tàn nhẫn.

Không thể có kẻ nào dám động vào người phụ nữ Cao Danh Dương hắn vừa ý, dù chỉ
là lời nói cũng không được, dù tiểu tử kia không phải là đàn ông của Liễu Vân
Mạn cũng phải biến mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.