– Trước kia cậu chưa từng nghe qua cái tên Cao Danh Dương sao?
Liễu Vân Mạn có vẻ vừa vội vừa giận, người này sao lại chẳng quan tâm như vậy?
– Hôm nay đã nghe chị nói rồi.
Hạ Thiên tất nhiên không có khả năng nghe qua, hắn đến thành phố Giang Hải mới
được vài ngày mà thôi.
– Tôi đã nói với cậu rồi, Cao Danh Dương không phải là người thường, hắn
tao.. ….
Liễu Vân Mạn nhìn thấy Hạ Thiên với bộ dạng không thèm quan tâm thì khoảnh
khắc này chợt sinh ra xúc động muốn đánh người.
Hạ Thiên cắt đứt lời Liễu Vân Mạn:
– Chị Vân Mạn, tôi cũng không phải là người thường.
Liễu Vân Mạn chợt nao nao, ngay sau đó cũng bình tĩnh lại.
Liễu Vân Mạn là một bác sĩ, hơn nữa cũng không phải là những người có kinh
nghiệm bình thường, nàng có tố chất tâm lý mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều
lần. Nếu không thì hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, hơn nữa còn liên quan
đến sự tồn vong của cả gia tộc, nàng căn bản không có khả năng hỗn loạn như
lúc này. Nhưng bây giờ nghe được những lời của Hạ Thiên, cuối cùng nàng cũng ý
thức được sự việc không bết bát như vậy.
Tất cả những lo lắng của Liễu Vân Mạn đều thành lập từ một cơ sở, đó chính là
Hạ Thiên chỉ là một người tặng hoa bình thường, nhưng Hạ Thiên nhắc nhở cho
nàng biết, hắn thực tế không phải chỉ là một nhân viên cửa hàng hoa, hắn là
nhất đại thần y, một thần y có thể làm cho bà nội Liễu Vân Mạn tự mình đến bái
phỏng, là truyền nhân của Ngịch Thiên Bát Châm.
Những chuyện xảy ra ở nhà hàng tây vào giấc trưa cũng chứng minh Hạ Thiên
không phải là người thường, trên người hắn hình như còn rất nhiều năng lực
thần bí. Lúc này Liễu Vân Mạn đột nhiên mơ hồ ý thức được, Hạ Thiên căn bản
không thèm quan tâm đến Cao Danh Dương, có lẽ không phải vì hắn không biết, mà
bản thân hắn có năng lực hùng mạnh.
– Hạ Thiên.
Một âm thanh dịu dàng đáng yêu chợt vang lên, lúc này Tôn Hinh Hinh đi ra cửa
hàng hoa, nàng nhìn Liễu Vân Mạn nói:
– Chị là bác sĩ Liễu à? Bên ngoài rất nắng, trước tiên vào cửa hàng ngồi một
lúc.
– Chào chị, tôi là Liễu Vân Mạn, xin hỏi chị là… ….
Liễu Vân Mạn phục hồi tinh thần lại.
– Bác sĩ Liễu, tôi là Tôn Hinh Hinh, là chủ cửa hàng hoa Hinh Hinh, cũng là
bạn của Hạ Thiên.
Tôn Hinh Hinh cảm thấy phải lấy dũng khí để nói ra chữ bạn, trong tiềm thức
của nàng cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Liễu Vân Mạn.
Không đợi Liễu Vân Mạn mở lời, Tôn Hinh Hinh đã nhìn Hạ Thiên, trong giọng nói
mang theo vài phần trách móc:
– Hạ Thiên, sao cậu có thể bắt khách đứng bên ngoài phơi nắng? Còn không mau
mời bác sĩ Liễu vào trong?
– Đúng, chị Vân Mạn, mau vào trong thôi.
Hạ Thiên không sợ nắng nóng, hắn đứng ở bên ngoài cũng không có gì khó chịu,
nhưng lúc này được Tôn Hinh Hinh nhắc nhở mới kịp phản ứng.
Liễu Vân Mạn cũng không trì hoãn, nàng đi theo Hạ Thiên vào bên trong, đồng
thời cũng dùng ánh mắt có chút sâu sắc nhìn Tôn Hinh Hinh. Nàng nhạy cảm ý
thức được Tôn Hinh Hinh đang cố gắng cho mình thấy quan hệ thân mật với Hạ
Thiên.
– Bác sĩ Liễu, mời ngồi.
Tôn Hinh Hinh nhiệt tình mời Liễu Vân Mạn, sau đó tự mình rót cho đối phương
một ly nước.
– Cám ơn Tô tiểu thư.
Liễu Vân Mạn cười nhạt một tiếng, sau đó tùy ý quét mắt nhìn cửa hàng hoa, tuy
cửa hàng không lớn nhưng cảm giác là khá tốt.
– Bác sĩ Liễu, có phải thái độ phục vụ của Hạ Thiên là không tốt?
Tôn Hinh Hinh mở miệng hỏi:
– Nếu là như vậy thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi chị.
“Thái độ tặng hoa không tốt sao?”
Liễu Vân Mạn cảm thấy khó thể kịp phản ứng, tất nhiên nàng lập tức ý thức Hạ
Thiên thật ra chỉ là một nhân công tặng hoa, mà nàng quen biết hắn cũng vì
được tặng hoa.
– Tôn tiểu thư, chị hiểu lầm rồi, tôi tìm Hạ Thiên vì có chuyện khác… ….
Liễu Vân Mạn khẽ lắc đầu nhưng trong lòng thầm nghĩ thái độ tặng hoa của Hạ
Thiên cũng không tốt lắm, đi vào là chụp lấy tay mình, nếu là người khác thì
đã hét toáng lên rồi.
– Chị Hinh, chuyện này không liên quan đến tặng hoa.
Hạ Thiên cũng không nhịn được phải giải thích.
– Được rồi, cậu đừng nói nữa.
Tôn Hinh Hinh dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Hạ Thiên:
– Tối về nhà giải thích sau.
“Tối về nhà giải thích sau sao?”
Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Tôn Hinh Hinh, dù là kẻ ngốc
cũng nghe rõ những tầng cảm xúc bên trong, đó chính là Tôn Hinh Hinh và Hạ
Thiên đã ở cùng một chỗ, nói cách khác thì hai người này đã ở chung với nhau.
– Thì ra Tôn tiểu thư không phải là bà chủ của Hạ Thiên, mà chính là bạn gái
của Hạ Thiên.
Trong lòng Liễu Vân Mạn xẹt qua cảm giác không thoải mái, nhưng sau đó đã
nhanh chóng khôi phục lại như thường:
– Nếu đã như vậy thì có một chuyện, tôi chỉ sợ cũng phải nhắc Tôn tiểu thư.
– Bác sĩ Liễu, không biết là chuyện gì?
Tôn Hinh Hinh xem như chấp nhận sự thật là bạn gái Hạ Thiên, đáng lý ra nàng
cũng không muốn thừa nhận nhanh như vậy, nhưng vì nàng trực tiếp cảm nhận được
sự uy hiếp hùng mạnh đến từ Liễu Vân Mạn, điều này làm nàng không thể không
thừa nhận. Trong mắt nàng, với điều kiện của Liễu Vân Mạn thì một khi biết
quan hệ giữa Hạ Thiên và mình, chắc chắn sẽ không cùng nhau tranh giành.
Thật ra đến bây giờ Tôn Hinh Hinh vẫn không rõ cảm tình của mình với Hạ Thiên,
nhưng đối phương cho nàng một cảm giác rất an toàn. Từ ngày găp mặt Hạ Thiên
thì nàng đã cảm giác mình có được một chỗ dựa, nàng không biết mình có yêu đối
phương hay chưa, nhưng nàng phải nắm bắt, nắm bắt lấy người đàn ông có thể làm
mình an toàn.
– Chị đã nghe nói qua Cao Danh Dương chưa?
Liễu Vân Mạn nhìn Tôn Hinh Hinh.
Cũng giống như những gì Liễu Vân Mạn đã dự đoán, Tôn Hinh Hinh lắc đầu, nàng
không biết người này. Thật ra đây cũng là bình thường, mỗi người có một địa vị
khác biệt, những mối quan hệ cũng không giống nhau, với vòng luẩn quẩn của Tôn
Hinh Hinh thì khó thể xuất hiện một Cao Danh Dương.
– Ủa, đó không phải là đệ nhất thiếu gia trong truyền thuyết của thành phố
Giang Hải sao?
Phương Hiểu Như lại hô lên một tiếng kinh hoàng.
Liễu Vân Mạn cảm thấy có chút bất ngờ, nàng ngẩng đầu nhìn Phương Hiểu Như:
– Em đã nghe qua tên người này rồi sao?
– Điều này, trước đó nghe nói một cô bạn học nói qua, cô ấy nói đây là ông
chủ kim cương chưa lập gia đình được nữ tính Giang Hải hoan nghênh nhất.
Phương Hiểu Như dùng giọng ngượng ngùng nói:
– Tình huống cụ thể thì em cũng không biết rõ ràng.
– Cái gì vậy, người đó phải là anh mới đúng.
Hạ Thiên nói một câu có vẻ không phục.
– Thôi đi, đừng tự kỷ, ngoài chị Hinh thì tôi nghĩ rằng không còn ai vừa ý
anh cả.
Phương Hiểu Như tức giận nói.
– Đúng vậy, Cao Danh Dương quả thật được gọi là đệ nhất thiếu gia ở Giang
Hải, trong đám Tứ thiếu gia Giang Hải thì Cao Danh Dương cũng có xếp hạng bên
trong.
Liễu Vân Mạn nói với vẻ mặt có chút phức tạp.
– Thật sự có Tứ thiếu gia Giang Hải sao?
Vương Kiệt rất kinh ngạc:
– Hình như tôi cũng có nghe nói qua, nhưng tôi nghĩ rằng người ta chỉ nói
bừa.
– À, đây đều là những kẻ có tiền, cái gọi là xã hội thượng lưu không liên
quan gì đến chúng ta.
Phương Hiểu Như thuận miệng nói:
– Anh có thể xem đây là những câu chuyện kể nhau nghe mà thoi.
– Chỉ sợ sau này mọi người sẽ không coi đây là những câu chuyện phiếm.
Liễu Vân Mạn nhìn hạ thiên:
– Vì bắt đầu từ bây giờ, các người đã bị cuốn vào bên trong.
– Bác sĩ Liễu, chị nói vậy là có ý gì?
Tôn Hinh Hinh hỏi với vẻ mặt rất nghi hoặc. Nàng chỉ là một nhân vật nhỏ,
trong mắt nàng thì không dính dáng gì đén xã hội thượng lưu kia, thậm chí Liễu
Vân Mạn cũng không phải là người cùng một thế giới với nàng.
– Vì Hạ Thiên đắc tội với Cao Danh Dương, mà tôi hiểu khá rõ về Cao Danh
Dương, người này muốn đối phó với Hạ Thiên sẽ đối phó với những người xung
quanh Hạ Thiên. Mọi người nơi đây chính là người ở bên cạnh Hạ Thiên, đặc biệt
là Tôn tiểu thư, chị là bạn gái Hạ Thiên, rất có thể là mục tiêu trọng điểm
của Cao Danh Dương.
Những lời nói của Liễu Vân Mạn rất kinh người, lời này vừa nói ra thì ngoài Hạ
Thiên, ba người Tôn Hinh Hinh đều ngây dại.
Một lát sau Vương Kiệt mới tiến lên nói;
– Đại ca, không phải anh đã đánh người ta đấy chứ?
– Hạ Thiên, sao anh cứ gây họa như vậy?
Phương Hiểu Như cũng rất bất mãn.
Tôn Hinh Hinh lại dịu dàng nói:
– Hạ Thiên, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên rất mất hứng, hắn nhếch miệng nói:
– Tôi không đắc tội với hắn, nhưng hắn lại đắc tội với tôi.
Tiểu tử Cao Danh Dương rõ ràng làm cho Liễu Vân Mạn phải lo lắng, điều này làm
Hạ Thiên cảm thấy không thoải mái, hắn bắt đầu hối hận vì trước đó không cho
Cao Danh Dương một trận nên thân.
– Đại ca, sao hắn đắc tội với anh?
Vương Kiệt nhịn không được hỏi.
– Hắn dám làm cho chị Vân Mạn phải sợ.
Hạ Thiên bất mãn nói.
Liễu Vân Mạn không nói gì, Hạ Thiên này rõ ràng đến bây giờ vẫn không coi Cao
Danh Dương ra gì.
– Bác sĩ Liễu, nếu như Cao Danh Dương thật sự muốn đối phó với chúng ta,
chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tôn Hinh Hinh dùng giọng bất an hỏi.
Liễu Vân Mạn trầm mặc một lúc lâu, sau đó nàng lắc đầu nói:
– Tôi cũng không biết, người đắc tội với Cao Danh Dương, trước đây chưa ai có
thể toàn thân quay ra.
– Người đắc tội với tôi cũng không thể toàn thân đi ra.
Hạ Thiên không phục mà nối tiếp một câu:
– Cái quái gì là Tứ thiếu gia Giang Hải, chúng ta cùng tiến lên, tôi có thể
xử lý tất cả, một tên Cao Danh Dương thì đáng là gì?
– Cậu nói thì rất dễ, nhưng hình như cậu cũng không biết Tứ thiếu gia Giang
Hải gồm những ai thì phải?
Liễu Vân Mạn tức giận nói.
– Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Hạ Thiên dùng giọng không cho là đúng nói.
Liễu Vân Mạn không tự giác phải vuốt đầu, không phải vì đau đầu mà đây chính
là thói quen. Tứ thiếu gia Giang Hải là những nhân vật nổi tiếng ở thành phố
Giang Hải nhưng lại là những nhân vật nhỏ nhặt trong lời nói của Hạ Thiên, nếu
lời này rơi vào trong tai bốn người kia, sợ rằng đám người đó sẽ tức giận ói
máu.
Liễu Vân Mạn suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định giới thiệu rõ ràng tình huống cho
Hạ Thiên:
– Giang Hải có ba gia tộc lớn, theo thứ tự chính là Kiều gia, Diệp gia, Tô
gia, trong đó Kiều gia là mạnh nhất, Diệp gia và Tô gia xếp thứ hai. Kiều Đông
Hải của Kiều gia, Diệp Thiếu Kiệt của Diệp gia, Tô Tiểu Xán của Tô gia, tăng
thêm Cao Danh Dương, bốn người này gọi là Tứ thiếu gia của Giang Hải.
– Kiều Đông Hải, Diệp Thiếu Kiệt, Tô Tiểu Xán, Cao Danh Dương, à, nhớ kỹ rồi,
lần sau gặp mặt đám người nà thì phải đánh cho một trận.
Hạ Thiên lầm bầm nói.
Liễu Vân Mạn cắn răng, cuối cùng cũng không mắng người:
– Cao Danh Dương không phải là người thuộc ba gia tộc lớn, nhưng hắn có thế
lực đủ để ép ba gia tộc kia, trở thành một trong Tứ thiếu gia Giang Hải, chẳng
lẽ cậu không biết vấn đề nằm ở đâu sao?
– Không phải chỉ là một tên lùn muốn đứng cao sao?
Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm, hắn lập tức nhớ đến một chuyện, vì vậy hỏi một
câu:
– Chị Vân Mạn, Kiều Tiểu Kiều và Kiều Đông Vân đều là người Kiều gia phải
không? Còn có Diệp Mộng Oánh và Diệp Thiếu Hùng có phải là người Diệp gia? Tô
Tuấn Phong và Tô Bối Bối, à, có cả Tô Tử Cường, có phải là người Tô gia không?