Sáng thức dậy sớm thì tinh thần tỉnh táo hơn gấp trăm lần, tối qua tuy Hạ
Thiên ngủ rất muộn và thức dậy rất sớm nhưng vẫn cực kỳ phấn chấn tinh thần.
Nhưng cũng vì quá tinh lực mà hắn mới lật ngửa Tôn Hinh Hinh lên bắt đầu hoạt
động giảm bớt tinh lực, Tôn Hinh Hinh đáng thương bị hắn làm việc đến mức thân
thể mền nhũn như bún, cũng chỉ có thể tiếp tục ngủ. Hạ Thiên sau khi cảm thấy
hoạt động mỹ mãn mới rời khỏi giường.
Khi Hạ Thiên đến bên cửa sổ thì nhìn thấy Mộc Hàm đang đứng ngây người bên
cạnh xe, vì vậy hắn nhảy xuống, vừa vặn rơi ngay bên cạnh Mộc Hàm.
Mộc Hàm chợt hoảng sợ, khi nhìn thấy Hạ Thiên thì khẽ thở phào, nàng dùng
giọng bất đắc dĩ nói:
– Chồng, cậu không thể đi xuống như bình thường sao?
– Như vậy nhanh hơn.
Lý do của Hạ Thiên rất đầy đủ:
– Đi cầu thang quá chậm.
Mộc Hàm không nói gì, may mà đây là lầu hai, nếu ở lầu hai mươi, hắn còn dám
nhảy xuống tùy tiện như vậy không?
– Ông xã, điện thoại kìa…Ông xã, điện thoại kìa… ….
Giọng điệu dễ nghe của Kiều Tiểu Kiều vang lên trong túi quần Hạ Thiên, Mộc
Hàm đáng thương chợt sinh ra ảo giác, Kiều Tiểu Kiều bị Hạ Thiên mang theo
trong túi quần sao? Mãi hai giây sau nàng mới kịp phản ứng, đây chẳng qua chỉ
là chuông điện thoại của Hạ Thiên mà thôi.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn nhìn thoáng qua màn hình, đây lại là một dãy
số lạ.
– Alo, ai vậy?
Hạ Thiên nhận điện thoại, giọng điệu cũng không quá tốt. Trước nay đối với
người lạ điện thoại đến thì hắn chưa bao giờ dùng giọng ôn hòa.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói có chút khách khí và vội vàng:
– Xin hỏi anh có phải là Hạ thần y không?
– Tôi là Hạ Thiên, cũng là thần y.
Hạ Thiên trả lời, giọng điệu có chút tốt hẳn lên, hắn rất hài lòng với cách
gọi thần y của đối phương, vì vậy hỏi lại một câu:
– Anh là ai?
– Chào anh, Hạ thần y, tôi là Hà Minh, chúng ta đã từng gặp mặt nhau. Tôi là
giám đốc bệnh viện Phụ Nhất đại học Giang Hải, khi anh chữa bệnh cho Hoàng An
Bình thì tôi cũng có mặt ở bên cạnh, anh còn nhớ không?
Hà Minh ở đầu dây bên kia nói lớn, lão cố ý làm cho Hạ Thiên nhớ ra thân phận
của mình.
Hạ Thiên rõ ràng đã gặp Hà Minh được hai lần, lần đầu tiên là lúc làm cho Cao
Danh Dương thức tỉnh, lần thứ hai là lúc điều trị cho Hoàng An Bình. Hắn còn
nhớ rõ Hà Minh là một người đàn ông hơn bốn mươi, bộ dạng cụ thể thế nào cũng
có chút ấn tượng.
– Là ông sao? Tôi vẫn nhớ, tìm tôi có chuyện gì không?
Hạ Thiên mở miệng nói, giọng điệu của Hà Minh trong điện thoại rất cung kính,
vì vậy hắn rất hài lòng. Hắn không khách khí với đối phương, nhưng dù sao cũng
không có ấn tượng xấu, tất nhiên nếu người ta không khách khí thì hắn cũng trả
ngược lại.
– Hạ thần y, tôi có chuyện cần anh hỗ trợ, tôi có một đứa cháu ngoại bị
thương rất nặng, đang được cứu chữa ở bệnh viện, nhưng bệnh viện nói cơ hội
sống là không lớn, vì vậy tôi mới xin anh hỗ trợ. Không biết bây giờ anh có
muốn thi triển y thuật thần kỳ của mình không?
Hà Minh rất khách khí nhưng giọng điệu vẫn khó thể kìm nén sự lo lắng.
– À, tìm tôi chữa bệnh sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
– Đáng lý sẽ không có vấn đề, nhưng tôi không có mặt ở thành phố Giang Hải.
Bình thường khi có người chủ động yêu cầu Hạ Thiên chữa bệnh, tất nhiên hắn sẽ
hỗ trợ, điều kiện tiên quyết là đối phương không đắc tội hắn, ví dụ như Liễu
Kỳ.
– Anh không ở thành phố Giang Hải sao?
Hà Minh khẽ giật mình:
– Xin hỏi bây giờ anh đang ở đâu?
– Tôi đang ở huyện Lâm Giang, cách thành phố Giang Hải vài trăm kilomet.
Hạ Thiên cũng không giấu diếm.
– Anh ở Lâm Giang sao? Thật tốt quá, thật sự quá tốt, Hạ thần y, kính xin anh
giúp đỡ, cháu ngoại của tôi đang được cứu chữa ở bệnh viện huyện Lâm Giang.
Trong điện thoại truyền ra âm thanh vui mừng như điên của Hà Minh.
Hạ Thiên giật mình:
– Trùng hợp vậy sao? Vậy thì được, tôi sẽ giúp ông, nhớ phải trả tôi một
triệu.
– Không có vấn đề, tiền không thành vấn đề, Hạ thần y, tôi sẽ nhanh chóng
chạy đến huyện Lâm Giang, khi tôi đến sẽ đưa tiền cho anh. Nhưng bây giờ anh
có thể đến bệnh viện được không? Tình huống của cháu tôi rất gấp, chỉ sợ không
thể đợi thêm được nữa.
Hà Minh vội vàng nói.
– Không có vấn đề, tôi đi cứu người trước.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, nếu cứu sống người mà không trả
tiền thì hắn cùng lắm cho con bệnh ra đi luôn.
– Cám ơn Hạ thần y, cám ơn Hạ thần y.
Hà Minh có chút kích động:
– Cháu của tôi tên là Vu Tiến, lúc này đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện Lâm
Giang, tôi sẽ điện thoại cho bệnh viện huyện Lâm Giang, để bọn họ phối hợp với
anh.
– Vu Tiến sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Là viên cảnh sát kia sao?
Hà Minh chợt ngẩn ngơ:
– Đúng vậy, Vu Tiến là cảnh sát, Hạ thần y, anh biết nó sao?
– Biết, tối qua anh ta còn muốn bắt tôi.
Hạ Thiên tức giận nói.
Hà Minh lập tức nôn nóng, sau đó lão giải thích một câu:
– Hạ thần y, tôi tin đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm, kính xin anh đừng trách
tội, đến lúc đó tôi nhất định sẽ bắt nó phải bồi tội với anh.
– Hừ, tôi là người giữ lời, tôi đã đồng ý thì sẽ chữa cho anh ta, cùng lắm
đến lúc tôi cảm thấy khó chịu thì cho anh ta ăn đòn.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Tôi đi bệnh viện trước, cứu sống anh ta rồi nói sau.
– Cám ơn Hạ thần y, cám ơn Hạ thần y… ….
Hà Minh ở đầu dây bên kia liên tụ cảm kích, Hạ Thiên cũng không còn kiên nhẫn
nghe điện thoại, hắn cúp ngay.
– Vợ, chúng ta đi kiếm chút tiền lẻ.
Hạ Thiên nhét điện thoại vào túi, hắn nói, sau đó kéo Mộc Hàm vào xe.
… ….
Trong phòng cấp cứu bệnh viện Lâm Giang, một đám bác sĩ và y tá đang vội vàng
cuống cuồng.
– Huyết áp đang giảm… ….
– Mất quá nhiều máu, tiếp tục truyền máu… ….
– Không tốt, tim ngừng đập con mẹ nó rồi… ….
Vu Tiến được đưa đến bệnh viện thì mất quá nhiều máu mà rơi vào tình trạng sốc
nặng, thêm vào đó là trình độ của bác sĩ tuyến huyện quá thấp, bọn họ cũng
không phải những người thương hay gặp những ca thế này, vì vậy rất hỗn loạn,
mà tình huống của người bệnh ngày càng xấu.
Đám bác sĩ và y tác tham gia công tác cứu chữa đã cảm thấy người bệnh có hơn
phân nửa là khó cứu, nhưng bọn họ vẫn không ngừng điều trị, dù có còn hy vọng
hay không thì vẫn phải tiếp tục cứu chữa, nếu không người nhà của con bệnh sẽ
đến náo loạn. Mà bên phía bệnh viện cũng rối loạn, giám đốc bệnh viện đã liều
mạng ra lệnh, phải cứu tỉnh người bệnh bằng bất kỳ giá nào.
Lúc này giám đốc Trang Chí Quốc của bệnh viện huyện Lâm Giang càng gấp gáp,
lão là bạn học cũ của Hà Minh, quan hệ cá nhân giữa hai bên là rất tốt. Trước
đó Hà Minh đã đặc biệt điện thoại cho Trang Chí Quốc, yêu cầu hắn bất cứ giá
nào cũng phải cứu chữa, phải giữ lại một đường sống, sẽ có một thần y tên là
Hạ Thiên đến ngay. Chỉ cần thần y Hạ Thiên đến kịp thì Vu Tiến sẽ được cứu
sống.
Thật ra Trang Chí Quốc cũng không tin lời nói của Hà Minh, hắn cảm thấy Hà
Minh có hơn phân nửa là cái gì cũng thử khi tuyệt vọng, nhưng nể mặt bạn cũ mà
hắn vẫn cố gắng thúc đám bác sĩ cấp cứu cho người bệnh, phải dùng hết tất cả
khả năng và phương pháp, chín hắn thì đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, chờ
thần y Hạ Thiên.
Đúng lúc này có một nam một nữ đi đến, nam thì rất tầm thường, còn nữ thì có
bộ dạng hại nước hại dân. Trang Chí Quốc chợt ngây người nhìn người phụ nữ,
mãi đến khi hai người kia xông vào phòng cấp cúu thì lão mới kịp phản ứng.
– Các người là ai? Đây là phòng cấp cứu.
Trang Chí Quốc vội vàng đi vào và quát lên nghiêm nghị.
Cặp nam nữ đi vào phong cấp cứu chính là Hạ Thiên và Mộc Hàm, Hạ Thiên trực
tiếp xông đến bên cạnh giường cấp cứu, hắn phất tay với đám bác sĩ và y tá:
– Ra ngoài hết cho tôi.
– Cậu là ai?
– Cậu muốn làm gì?
– Này, có chuyện gì xảy ra vậy?
– Cậu làm trễ nãi quá trình cứu ngườ, có vấn đề cậu phải chịu trách nhiệm.
Đám bác sĩ và y tá liên tục gào lên bất mãn, bọn họ muốn tiến lên nhưng chợt
phát hiện ra mình không thể làm gì, xung quanh giống như có một bức tường vô
hình, dù bọn họ có muốn cũng không thể tiếp cận Hạ Thiên, cũng chỉ còn cách ở
bên ngoài nhìn vào.
– Á… ….
Một cô y tá hô lên kinh hoàng, vì nàng thấy Hạ Thiên dùng một ngân châm đâm
lên người Vu Tiến.
– Cậu ta…Cậu ta dùng phương pháp châm cứu để chữa bệnh sao?
– Hình như là vậy… ….
– Tiểu tử này cho rằng mình là ai? Dùng một cây kim mà có thể cứu người được
sao?
– Tôi thấy người này có phân nửa là bị điên… ….
Đám bác sĩ và y tá nhìn những động tác gọn gàng của Hạ Thiên mà liên tục nghị
luận.
– Trời… ….
Một y tá kêu lên, giọng nói rất lớn:
– Mau, nhìn kìa, nhịp tim khôi phục lại rồi.
Mọi người tranh thủ nhìn về phía khí tài đo tim mà không khỏi ngẩn ngơ, nhịp
tim đã phục hồi.
– Huyết áp đã phục hồi.
Một y tá khác lại hô lên kinh hoàng.
– Hình như đã không còn xuất huyết.
Đám bác sĩ bắt đầu la lên.
– Nhịp tim đã khôi phục như thường.
– Huyết áp cũng bình thường.
– Tất cả chỉ số đều ổn, tôi…Tôi không nằm mơ đấy chứ?
Đám người nhìn thấy tình cảnh thần kỳ xảy ra trước mắt, ai cũng khó thể tin.
Đến lúc này không còn ai đi ngăn cản Hạ Thiên, mà ngay cả Trang Chí Quốc cũng
bỏ qua ý nghĩ hô hào bảo vệ, tình cảnh trước mắt quá thần kỳ, phải nói là kỳ
tích.
– Tôi…Tôi còn chưa chết sao?
Một giọng nói suy yếu truyền vào tai mọi người, đám người đang nghị luận chợt
im lặng, ai cũng nhìn về phía Vu Tiến.
– Tỉnh?
– Con mẹ nó, tỉnh rồi sao?
– Đúng là khó tin.
– Đúng là thần y.
Lúc này đám người phát hiện Vu Tiến mở miệng, tất cả đều kích động.
– Nói nhảm, tất nhiên là anh chưa chết.
Hạ Thiên đang tiếp tục đâm kim lên người Vu Tiến, sau đó kết thúc, hắn thu
châm nói:
– Này, tôi đi trước, khi nào cậu của anh là Hà Minh đến, nhớ nói ông ấy đưa
tiền đến cho tôi.
– Là…Là cậu sao?
Vu Tiến có chút mơ hồ, mãi một lúc sau mới nhận ra Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục dây dưa với Vu Tiến, hắn xoay người đi ra phòng
cấp cứu, hắn ôm Mộc Hàm:
– Vợ, chúng ta hình như chưa ăn sáng, tìm chỗ nào đó ăn sáng thôi.
– Anh…Xin chờ chút.
Trang Chí Quốc vội vàng chạy theo:
– Xin hỏi anh có phải là Hạ thần y không?
Lúc này giọng điệu của Trang Chí Quốc rất khách khí, đây là thần y cải tử hoàn
sinh, con bà nó, thằng nào không nịnh bợ?