Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 264: Vu oan. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 264: Vu oan.

– Vậy cũng được, tôi sẽ sớm tìm người thích hợp để thay thế cho cô.

Đầu dây bên kia suy xét một lúc rồi đáp ứng yêu cầu của Mị Nhi:

– Nhưng trước khi có người thay thế, cô phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.

– Tôi hiểu.

Mị Nhi khẽ nói:

– Tôi sẽ không để cảm tình trộn lẫn.

– Tôi tin cô.

Đầu dây bên kia rất thỏa mãn, ngay sau đó lại hỏi:

– Có chuyện gì khác sao?

– Không có gì, tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy.

Mị Nhi khẽ nói, sau đó nàng cúp điện thoại. Khi nàng xoay người lại thì nhìn
thấy phương xa Hạ Thiên đang nắm tay Mộc Hàm đi ra rừng trúc, chẳng biết vì
sao trong lòng nàng chợt sinh ra cảm giác khác thường.

… ….

Huyện thành Lâm Giang, Thái Tử Cung.

Vẻ mặt Thái Bằng Trình rất khó coi, hắn vừa nhận được tin, Vu Tiến không đưa
người về huyện, nguyên nhân vì có người cục an ninh quốc gia nhúng tay vào.

Thái Bằng Trình không thèm quan tâm đến lý do này, hắn cho rằng Vu Tiến đang
lấy cớ, dù cục an ninh quốc gia có nhúng tay thì cũng phải đưa người về trước
rồi nói sau. Cuối cùng có nể mặt người của cục an ninh quốc gia hay không là
chuyện của Thái Bằng Trình hắn, chưa đến lượt Vu Tiến phải quan tâm.

– Đúng là ngu ngốc.

Vẻ mặt Thái Bằng Trình cực kỳ âm trầm, hắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở bên
cạnh:

– Anh đã mất kiên nhẫn, em tìm người thu phục hắn đi.

Vẻ mặt Lưu Thái Hà có hơi biến đổi:

– Bằng Trình, Vu Tiến là người tỉnh điều tới, chúng ta làm vậy có phiền toái
gì không?

– Đây là lần đầu chúng ta làm chuyện này sao? Khi nào thì có phiền toái?

Thái Bằng Trình có chút không vui:

– Em nhát gan như vậy từ khi nào?

– Được rồi, em sẽ sắp xếp ngay.

Khi thấy Thái Bằng Trình tức giận thì Lưu Thái Hà cũng không dám nói thêm.

– Gọi điện thoại cho Đinh Tùng, để hắn đến thôn Cửa Sông bắt người đến cho
anh.

Thái Bằng Trình còn nói.

Lưu Thái Hà gật đầu, nàng tranh thủ gọi điện thoại, ngay sau đó đã sắp xếp tốt
hai chuyện Thái Bằng Trình cần làm.

– Sắp tám giờ chưa?

Thái Bằng Trình đột nhiên hỏi.

Lưu Thái Hà khẽ gật đầu:

– Ừ, chúng ta hẹn se giao hàng với Giang Hải vào lúc chín giờ, nhưng giờ
Trương Ngọc Phân đã chết, chúng ta nên cho ai đi giao hàng?

– Em tự mang theo vài người đi giao hàng.

Thái Bằng Trình khẽ trầm ngâm rồi nói:

– Thị trường bên kia rất lớn, trước kia chúng ta khó chen chân, cơ hội lần
này khó thể có được, chúng ta cần tỏ ra có thành ý.

– Vâng, được rồi, em sẽ đi chuẩn bị.

Lưu Thái Hà khẽ gật đầu.

– Tuy chúng ta đã kiểm tra thân phận của đối phương nhưng vẫn phải cẩn thận,
làm như xưa, em biết thế nào rồi chứ?

Thái Bằng Trình dặn dò một câu.

– Em hiểu.

Lưu Thái Hà cũng không phải chỉ theo Thái Bằng Trình được một năm hai năm, vì
vậy nàng biết rất rõ vấn đề này.

– Em đi chuẩn bị, nhớ cẩn thận.

Thái Bằng Trình khoát tay.

Lưu Thái Hà khẽ gật đầu, nàng đi ra ngoài. Vẻ mặt Thái Bằng Trình vẫn rất tối
tăm, những sự việc phát sinh hôm nay làm hắn không thể nào thoải mái được.

… ….

Người ở nông thôn ngủ tương đối sớm, dù mới hơn tám giờ nhưng Điền Tố Nga đã
sắp xếp phòng cho mọi người. Nông thôn cũng không được như thành phố, phòng
trong nhà tương đối nhiều nhưng bây giờ trời nóng, lầu hai căn bản rất khó ở,
vì vậy chỉ có hai gian phòng phía dưới có thể ngủ được, mà năm người ngủ một
phòng cũng quá chật.

– Hinh Hinh, con xem sắp xếp thế nào? Nếu không mẹ và cha lên lầu ngủ, con và
Tiểu Hạ ngủ trong phòng chúng ta?

Điền Tố Nga khẽ hỏi.

– Không phải có hai phòng sao?

Hạ Thiên cảm thấy rất kỳ quái:

– Hai người bọn họ ngủ chung, ba chúng ta ngủ một phòng, vừa đẹp.

Tôn Hinh Hinh lập tức muốn hôn mê, nàng hiểu ý nghĩ của Hạ Thiên, hắn muốn Tôn
Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã ngủ một phòng, Tôn Hinh Hinh và Mộc Hàm cùng ngủ một
phòng với hắn. Sắc lang này quả nhiên có ý nghĩ xấu xa, lần trước muốn cùng
ngủ với nàng và Lãnh Băng Băng, bây giờ chẳng qua Lãnh Băng Băng thay làm Mộc
Hàm.

Điền Tố Nga nghe vào tai những lời này cũng cảm thấy rất cổ quái, đứa nhỏ này
có ý gì?

Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã thì có chút lo lắng, hai người bọn họ biết rất
rõ, Mộc Hàm không phải là bạn của Tôn Hinh Hinh, chính là tình địch của Tôn
Hinh Hinh. Nhưng trước đó Mộc Hàm rất biết cách phối hợp, Điền Tố Nga cũng
không quan tâm, bây giờ anh rể chưa đánh đã khai, sự việc sợ rằng có chút
phiền toái.

– Mẹ, ý của Hạ Thiên là cậu ấy có thể ngủ dưới nền.

Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng kịp phản ứng, nàng vội vàng giải thích, nhưng
ngay sau đó nàng lại bổ sung một câu:

– Nhưng Hạ Thiên trời sinh không sợ nóng, vì vậy con và cậu ấy ngu trên lầu
là được.

– Thì ra là như vậy.

Điền Tố Nga cũng không thể nghi ngờ, những ngày nóng thế này ngủ dưới đất là
bình thường:

– Tiểu Hạ, cậu thật sự không sợ nóng sao?

– Mẹ, đúng vậy, cậu ấy rất mát, con cùng ngủ với cậu ấy sẽ không sợ nóng.

Tôn Hinh Hinh sợ Hạ Thiên sẽ nói ra những lời bất thường, vì vậy nàng nhanh
chóng cướp lời và kéo Hạ Thiên:

– Đi, chúng ta lên lầu.

Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên vừa lên lầu thì xe cảnh sát lại tiến vào thôn Cửa
Sông, ngay sau đó dừng lại ở trước cổng Tôn gia. Trong xe đi ra ba cảnh sát,
trong đó có một người hơn bốn mươi, dáng người hơi gầy, mắt hõm sâu, con mắt
đỏ hồng, bộ dạng như chưa ngủ đủ giấc.

Vị cảnh sát có tuổi dẫn theo hai cảnh sát trẻ đi về phía chiếc Audi A7 của Mộc
Hàm, sau đó lão dùng tay vỗ lên, còi cảnh sát lập tức vang lên. Bầu không gian
nông thôn vốn rất yên tĩnh, tiếng còi cảnh sát đã làm kinh động rất nhiều
người, mà Mộc Hàm ở trong nhà cũng bị kinh động.

– Các ông làm gì vậy?

Mộc Hàm đi ra khỏi nhà, nàng hỏi bằng giọng căm tức.

Quán tạp hóa bên phía đối điện nhà Tôn gia luôn sáng đèn, ánh đèn trên cao
chiếc sáng tương đối tốt, vì vậy vài tên cảnh sát nhìn thấy Mộc Hàm và chợt
ngẩn ngơ, lão cảnh sát có tuổi cũng giống như mất hồn bạt vía. Lão đã nhiều
lần vào Thái Tử Cung, trước kia luôn cảm thấy “gái” trong Thái Tử Cung là rất
đẹp, bây giờ nhìn người phụ nữ kia mới biết đám “gái” kia chỉ là loại dung
tục. Thậm chí ngay của bà chủ của Thái Tử Cung là Lưu Thái Hà được mệnh danh
là đệ nhất mỹ nhân Lâm Giang nếu so sánh với người đẹp tóc vàng này cũng thua
xa ngàn dặm.

– Xe này là của cô sao?

Lão cảnh sát cố gắng cưỡng ép sự hưng phấn, lão mở miệng nói.

– Đúng vậy, là xe của tôi, ông là ai?

Mộc Hàm quát lớn.

– Cô thừa nhận là tốt.

Lão cảnh sát lấy ra giấy chứng nhận:

– Tôi là phó đội trưởng Đinh Tùng đội cảnh sát hình sự huyện Lâm Giang, chúng
tôi phát hiện thuốc phiện trong xe của cô, bây giờ cô là kẻ khả nghi vận
chuyển thuốc phiện, cô phải theo chúng tôi một chuyến.

– Ông nói trong xe tôi có thuốc phiện sao?

Mộc Hàm cảm thấy buồn cười, nàng sao có loại thuốc phiện trời ơi này được.

– Đúng vậy, đây là thứ tôi lấy được trong xe.

Đinh Tùng giơ tay lên, đó là một túi nhỏ, bên trong có một loại bột màu trắng:

– Chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn gì để chống chế?

Mộc Hàm lập tức hiểu ra, nàng bị vu oan, tuy phương pháp vu oan không cao,
nhưng nàng cũng thấy phương pháp này khá hiệu quả.

Đám thôn dân vây quanh bắt đầu nghị luận.

– Thì ra nhìn cô gái kia có vẻ rất giàu có, thì ra buôn lậu thuốc phiện.

– Đúng vậy, người thì quá xinh đẹp nhưng lại làm những việc thất đức.

– Nghe nói Hinh Hinh của Tôn gia cũng rất đẹp, không phải là phần tử buôn
thuốc phiện đấy chứ?

– Ai biết được, tôi nghe nói trong huyện bây giờ có rất nhiều con nghiện,
những con nghiện này đến khi đói thuốc sẽ đi cướp đoạt.

– Xã hội càng ngày càng rối loạn, đám buôn thuốc phiện này đúng là tội
nặng… ….

… ….

Mộc Hàm nghe đám thôn dân nghị luận mà cảm thấy rất căm tức, Đinh Tùng lại có
chút đắc ý:

– Tiểu thư, bây giờ cô còn gì để nói?

– Này, lão già ngu, tôi có chuyện muốn nói.

Cửa sổ trên lầu được mở ra, một người thò đầu ra nói, tất nhiên đó là Hạ
Thiên.

– Ai dám ở đó nói bậy bạ?

Đinh Tùng lập tức nổi giận, lão ngẩng đầu lên quát:

– Giỏi thì xuống đây.

Đinh Tùng vừa nói xong thì vẻ mặt biến đổi lớn, đám thôn dân vây quanh lại
càng kinh hồn, vì bọn họ thấy Hạ Thiên chuẩn bị nhảy từ trên cửa sổ lầu hai
xuống đất.

– Này, đừng nhảy.

– Tiểu tử, đừng nhảy lầu… ….

– Chuyện gì cũng từ từ… ….

Vài ông lão đã hét lên, đáng tiếc là bọn họ nói hơi muộn, Hạ Thiên đã rơi
xuống đất.

– Cậu…Cậu… ….

Đinh Tùng nhìn Hạ Thiên rơi xuống trước mặt mà không có chuyện gì, lão lập tức
sợ ngây người, mà đám thôn dân cũng trợn mắt há mồm. Điều này…Là thật sao?

Tuy nói nhảy từ lầu hai xuống thì bình thường cũng không chết người, nhưng có
hơn phân nửa là gãy tay gãy chân, nào có người như Hạ Thiên, không bị ảnh
hưởng.

– Cậu cái gì mà cậu?

Hạ Thiên rất mất hứng:

– Lão già ngu ngốc dám vu oan cho vợ tôi tội buôn thuốc phiện sao?

Hạ Thiên mở miệng thì lập tức mắng ngu ngốc, điều này làm Đinh Tùng rất tức
tối. Lão nhanh chóng hồi phục tinh thần từ trong sợ hãi, sau đó qát lên lạnh
lùng:

– Thì ra hai người các người cùng một bọn, như vậy thì tốt, tôi nói cho hai
người biết, cả hai đều là kẻ tình nghi buôn thuốc phiện, lập tức theo tôi về
đồn hỗ trợ điều tra.

– Ông nói chúng tôi buôn thuốc phiện, vậy thuốc phiện đâu?

Hạ Thiên bất mãn hỏi.

– Đây là thuốc phiện tìm được trong xe của các người.

Đinh Tùng lấy một chiếc túi chứa bột trắng lắc lắc trước mặt Hạ Thiên.

Hạ Thiên khẽ vươn tay, hắn cướp lấy chiếc túi.

– Cậu làm gì, muốn hủy chứng cứ sao?

Vẻ mặt Đinh Tùng chợt biến đổi, lão quát lên nghiêm nghị, ngay sau đó tay đã
đưa xuống vị trí đặt súng. Nhưng khi lão còn chưa kịp rút súng thì một khẩu
súng đã đặt lên đầu, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai:

– Nếu ông dám rút súng, tôi bắn nát đầu ông.

Người dùng súng là Mộc Hàm, biến cố bất ngờ cũng làm hai cảnh sát trẻ chấn
động, cả hai đều muốn rút súng.

– Các người lộn xộn tôi sẽ bắn nát đầu ông ta.

Mộc Hàm lạnh lùng nói:

– Đừng tưởng tôi không dám, các người không phải nói tôi buôn thuốc phiện
sao? Buôn thuốc phiện là tử tội, tôi bắn nát đầu ông ta tối đa cũng là tử tội,
không sai chứ?

Hai cảnh sát trẻ còn chưa kịp nói gì thì Đinh Tùng đã cực kỳ sợ hãi, lão vội
vàng la lớn:

– Các người đưng nhúc nhích, nghe cô ấy, tao không muốn chết, nghe rõ không?

đỡ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.