Mộc Hàm còn đang ngây người nhìn thi thể của Đoạn Nhận thì Hạ Thiên đột nhiên
quay đầu, khi Mị Nhi chỉ còn cách hắn hơn mười bước, lúc này hắn mới phát hiện
ra nàng.
Tốc độ của Mị Nhi là rất nhanh, khi di động chỉ để lại một bóng đen nhàn nhạt.
Tuy với năng lực của Hạ Thiên thì có thể nhìn rõ ràng hành động của nàng,
nhưng rõ ràng, nếu ở trước mắt người khác, chắc chắn Mị Nhi là người cũng như
tên, xuất hiện quỷ dị và biến mất cũng cực kỳ quỷ dị.
– Đoạn Nhận sao?
Mị Nhi nhìn thi thể trong rừng trúc, giọng điệu hơn biến đổi:
– Ai giết hắn?
– Tôi giết.
Hạ Thiên trả lời vấn đề của Mị Nhi, hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng. Ánh
mắt này làm Mị Nhi cam thấy không thoải mái, giống như mình bị người ta lột
trần ra vậy.
– Đừng nhìn tôi như vậy.
Mị Nhi dùng giọng bất mãn quát lớn.
Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Mị Nhi, hắn còn mở miệng:
– Này, cô có thể tháo kinh râm ra được không?
– Chồng, cậu đừng làm rộn, cậu muốn Mị Nhi gỡ kính ra làm gì?
Mộc Hàm vội vàng khuyên nhủ, trong lòng có chút dở khóc dở cười, người này còn
có ý với cả Mị Nhi, muốn người ta gỡ kính râm, chẳng phải muốn nhìn mặt đối
phương sao?
– Tất nhiên để xem cô ấy có đẹp không.
Hạ Thiên không che giấu ý đồ của mình:
– Tôi đã thấy rất rõ ràng, thân hình của cô ấy rất tốt, nếu gương mặt cũng
đẹp thì đủ tư cách làm vợ tôi.
Mộc Hàm cảm thấy đau đầu, lưu manh này thật sự có ý với Mị Nhi.
Nhưng điều làm Mộc Hàm kinh ngạc chính là Mị Nhi bây giờ còn chưa nổi nóng,
nhưng nàng có thể cảm thấy trên người đối phương bắt đầu bùng ra một khí tức
lạnh như băng. Không thể nghi ngờ đối phương đã nổi nóng, nhưng vì một nguyên
nhân nào đó mà chưa phát tác.
– Chồng, đừng nói lung tung.
Mộc Hàm tiếp tục nhả nhặn khuyên bảo Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội:
– Tôi có nói lung tung đâu, cô ấy luôn theo tôi, rõ ràng là thích tôi. Hơn
nữa tôi là người tốt, nếu cô ấy đã thích tôi, tôi nên cho cô ấy cơ hội, tôi
phải xem cô ấy có xinh đẹp hay không, nếu đẹp thì có thể làm vợ tôi, nếu quá
xấu thì phải nói thẳng để cô ấy không nên hy vọng hão huyền, tránh lún sâu vào
lưới tình khó thể kiềm chế… ….
Hạ Thiên thao thao bất tuyệt, Mộc Hàm nghe được mà cảm thấy đầu óc choáng
váng. Mà Mị Nhi cũng không chịu được, nàng đợi Hạ Thiên nói xong thì quát lên:
– Câm miệng.
– Tôi còn chưa nói xong.
Hạ Thiên có chút mất vui:
– Tôi vì muốn tốt cho cô, đau dài không bằng đau ngắn, tôi sợ cô yêu tôi đến
mức chết đi sống lại, như vậy sẽ không tốt.
Mộc Hàm dung tay ôm đầu, người này không tự kỷ không được sao?
Giọng điệu lạnh lùng của Mị Nhi lại vang lên:
– Nếu anh có bản lĩnh thì đến tự gỡ kính xuống.
– Đây là cô nói đấy nhé.
Hạ Thiên lập tức có chút hưng phấn, hắn nói xong thì phóng về phía Mị Nhi.
Đợi đến khi Mộc Hàm định khuyên can thì đã quá muộn, khoảng thời gian sau đó
nàng chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người xuyên qua rừng trúc, một đen một
trắng. Bóng đen chính là Mị Nhi, bóng trắng tất nhiên là Hạ Thiên, hai bóng
người đuổi theo nhau trong rừng trúc, Mộc Hàm căn bản không nhìn rõ động tác
của hai bên. Điều duy nhất nàng có thể xác định là hai người luôn bảo trì
khoảng cách tương đối, hai bóng người giống như cứ dây dưa vào nhau như vậy.
Tình cảnh này cũng làm Mộc Hàm ý thức được, dù là Hạ Thiên hay Mị Nhi cũng có
thực lực vượt xa mình.
Địa phương này không một bóng người, vừa rồi Mộc Hàm và Đoạn Nhận bắn nhau mà
không có người nào chú ý. Bây giờ Hạ Thiên truy đuổi Mị Nhi cũng không có
người nào được thấy, nếu không tình cảnh này cũng làm người ta sợ ngây người.
Tình cảnh truy đổi này giằng co một phút đồng hồ, sau đó hai bóng người dừng
lại cách Mộc Hàm vài chục mét. Mộc Hàm thấy Hạ Thiên giơ cao một chiếc kính
râm, vì vậy biết đối phương giành được thắng lợi cuối cùng.
Nhưng Mộc Hàm cũng không thể nhìn thấy bộ dạng của Mị Nhi, không phải vì
khoảng cách quá xa, căn bản là bị Hạ Thiên đứng chắn. Dù nàng có xúc động muốn
tiến lên xem nhưng cuối cùng cũng phải nhẫn nhịn. Nàng biết rõ, dung mạo thật
sự của Mị Nhi là một điều cấm kỵ, đã từng có rất nhiều người muốn nhìn, kết
quả không tốt đẹp gì.
Mộc Hàm tin Hạ Thiên là người đầu tiên có thể cưỡng chế gỡ kính râm trên mặt
Mị Nhi, nhưng nàng cũng không thể khẳng định hắn có dính phải kết cục của đám
xấu số đi trước hay không. Vì Hạ Thiên quá mạnh, mạnh đến mức Mị Nhi không
phải là đối thủ.
Khoảnh khắc này Mị Nhi thấy kính mắt trên tay Hạ Thiên thì cũng có chút sững
sờ, gần đây nàng rất tự tin về mình, dù trước đó nàng biết thân thủ Hạ Thiên
mạnh hơn mình, nhưng nàng vẫn không tin đối phương hơn mình về mặt tốc độ. Vì
thế nàng mới có thể chủ động nói Hạ Thiên gỡ kính của mình xuống khi đang tức
giận, nàng tin hắn sẽ không làm được điều này, nếu hắn có tốc độ tương đối như
nàng, như vậy sẽ chẳng thể thực hiện được mục đích.
Bình thường, một người muốn gỡ kính của người khác xuống ít nhất cũng phải
nhanh hơn nhiều lần, bây giờ Hạ Thiên đã làm được, điều này chứng tỏ hắn có
tốc độ cao hơn nàng.
Hạ Thiên lúc này thật sự ngây cả người, vì hắn đã nhìn rõ dung mạo của Mị Nhi.
Lúc này hắn đã hiểu vì sao nàng lại phải đeo kính râm, nếu nàng không đeo kính
thì người ta sẽ tưởng nàng là quỷ.
Hạ Thiên tin người nào lần đầu tiên nhìn thấy Mị Nhi sẽ đều cảm thấy cực kỳ
xấu, nhưng cũng rất khủng bố, thậm chí có người sẽ hô lên hai chữ “quỷ sứ!”.
– Sao mặt cô lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ từ nhỏ đã là như vậy sao?
Hạ Thiên ngây người một lúc lâu, cuối cùng hắn mới mở miệng.
– Không liên quan đến cậu.
Hai mắt Mị Nhi bắn ra hào quang lạnh như băng, giống như muốn dùng ánh mắt
giết chết Hạ Thiên.
– Mắt trái của cô rất đẹp, mắt phải cũng rất đẹp, lông my rất dài, đáng tiếc
là mắt trái xanh ngọc mà mắt phải lại đen kịt, không tương xứng.
Hạ Thiên ra vẻ rất tiếc hận:
– Má trái rất đẹp, cũng gần được như thần tiên tỷ tỷ, má phải cũng đủ tư cách
làm vợ tôi, nhưng sao làn da lại chán nản như vậy?
Nếu nhìn má trái của Mị Nhi thì rõ ràng là yêu tinh, mà má phải của nàng vẫn
là hồng nhan tai họa, nếu cùng xem thì nàng có thể là yêu quái trong truyền
thuyết có gương mặt âm dương. Tất cả đều biểu hiện rõ ràng trong mắt Hạ Thiên,
điều này làm hắn cảm thấy có chút buồn bực, hắn vất vả lắm mới lấy kính của Mị
Nhi xuống, kết quả đối phương lại như vậy, đúng là thất vọng lớn, lãng phí
thời gian quá.
– Trả kính cho tôi.
Giọng nói của Mị Nhi rất lạnh lùng, mà trên người nàng lại càng bùng ra khí
tức lạnh lẽo.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Mị Nhi vài giây, sau đó hắn cười hì hì:
– Được, trả lại cho cô.
Hạ Thiên nói xong thì đưa kính râm tới cho Mị Nhi, lúc này Mị Nhi cũng đưa tay
ra, khi ngón tay vừa đụng vào kính thì Hạ Thiên chụp lấy tay nàng nhanh như
chớp.
Vẻ mặt Mị Nhi chợt biến đổi, thân thể chợt căng cứng, tay kia nhanh chóng tập
kích. Nhưng đúng lúc này Hạ Thiên đã buông tay nàng ra, hắn lui về phía sau
một bước tránh quả đấm của đối phương.
– Đúng là kỳ quái, rõ ràng là thân thể cực âm, sao có khí dương?
Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ khó hiểu, vừa rồi cũng không phải hắn chiếm tiện
nghi của Mị Nhi, mà hắn chỉ thuận tay bắt mạch. Kết quả cuối cùng làm hắn mê
hoặc, tình huống cơ thể của Mị Nhi làm hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Lúc này Mị Nhi cũng đã đeo kính râm, một bóng đen lóe lên, nàng xuất hiện bên
cạnh thi thể Đoạn Nhận. Sau đó bóng đen lại lóe lên, nàng lấy thi thể Đoạn
Nhận đi, rõ ràng lúc này nàng cũng giải quyết hậu quả cho Hạ Thiên.
Lúc này Mộc Hàm cũng đi về phía Hạ Thiên.
– Chồng, anh đã xem qua gương mặt của Mị Nhi rồi sao?
Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi một câu.
– Thấy rõ.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ gật đầu.
– Có phải rất đẹp không?
Mộc Hàm cũng tương đối hiếu kỳ.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi trả lời:
– Cô ấy không giống người thường.
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ, cái gì mà không giống người thường? Đẹp không giống
người thường, hay xấu không giống người thường?
Dù Mộc Hàm có chút mơ hồ nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, nếu Hạ Thiên đã
trả lời hàm hồ thì rõ ràng không muốn nói thật, nàng cũng không tiếp tục hỏi
dò.
… ….
Mị Nhi đưa thi thể Đoạn Nhận vào xe, người đàn ông gầy còm hay đi với nàng
cugnx nhịn không được phải hỏi:
– Sao lâu vậy?
– Đánh một trận với Hạ Thiên.
Mị Nhi thản nhiên nói.
Người đàn ông chợt sững sờ:
– Cô thắng hay thua?
– Thua!
Mị Nhi rất kiên quyết, cũng không có ý muốn giấu.
Người đàn ông không khỏi há mồm:
– Tiểu tử kia mạnh như vậy sao?
Mị Nhi không trả lời, nàng chỉ nói:
– Trước tiên anh đi xử lý thi thể của Đoạn Nhận.
Mị Nhi nói xong thì mở cửa xuống xe, mà người đàn ông cũng xuống xe.
Mị Nhi lấy ra một chiếc điện thoại kỳ quái, nàng bấm mã số, trong điện thoại
nhanh chóng vang lên một âm thanh ôn hòa:
– Mị Nhi, có chuyện gì?
– Tôi vừa thử qua thân thủ của hắn, hắn mạnh hơn tôi.
Mị Nhi khẽ nói.
– Nếu thật sự Hạ Thiên là đồ đệ của lão nhân gia thì mạnh hơn cô cũng không
có gì kỳ lạ.
Giọng nói ôn hòa lại vang lên.
– Tôi muốn rút khỏi nhiệm vụ này?
Mị Nhi có chút do dự rồi nói.
– Vì sao?
Đầu dây bên kia có chút nghi hoặc.
– Hắn cưỡng chế tháo kính râm của tôi.
Mị Nhi trả lời.
Đầu bên không khỏi trầm mặc, một lát sau mới mở miệng:
– Mị Nhi, cô không phải luôn chờ mong có người làm được điều này sao?
– Tôi không thích hắn.
Mị Nhi cắn răng nói:
– Người này làm tôi sinh ra cảm giác không tốt, nếu tôi tiếp tục đảm nhận
nhiệm vụ, tôi không dám cam đoan khi thấy hắn gặp nguy hiểm sẽ giúp đỡ.