Miêu Dũng rất căm giận, hắn nói:
– Đội trưởng, người này lại càn quấy, đừng nói lý lẽ với hắn làm gì, trực
tiếp bắt người thôi.
Vu Tiến lúc này cũng ý thức được Hạ Thiên đang càn quấy, nếu muốn nói lý lẽ
thì sợ rằng không thực hiện được, nếu nhẹ không được thì mạnh tay.
– Người đâu, bắt người này cho tôi.
Vu Tiến vung tay lên, hai cảnh sát hình sự tiến lên.
– Chờ chút.
Một âm thanh dễ nghe vang lên, Vu Tiến ngẩng đầu mà cảm thấy trái tim co thắt,
một người phụ nữ quá đẹp.
Vu Tiến khoát tay tạm thời cho thủ hạ lui xuống, hắn nhìn người phụ nữ xinh
đẹp, giọng nói có chút khô khốc:
– Cô là Tôn Hinh Hinh sao?
Vu Tiến trước đó còn cười nhạo Miêu Dũng chưa thấy qua người đẹp, nhưng bây
giờ hắn mới biết Miêu Dũng nói không sai, người phụ nữ này đúng là gây họa, là
mỹ nhân hại nước hại dân.
– Tôi không phải là Tôn Hinh Hinh.
Người đi lên là Mộc Hàm, nàng lấy ra một quyển sổ đưa cho Vu Tiến:
– Đây là giấy chứng nhận của tôi, các người lập tức rời khỏi đây cho tôi.
Vu Tiến nhận lấy giấy chứng nhận, hắn mở ra xem, trong lòng chợt kinh hoàng,
người phụ nữ này là người của cục an ninh quốc gia sao?
Với ánh mắt tinh đời của Vu Tiến, tất nhiên hắn có thể phân biệt được giấy
chứng nhận này là thật hay giả. Người phụ nữ có bộ dạng gây họa cho dân cho
nước này chính là người của cục an ninh quốc gia, hơn nữa thân phận còn rất
cao vời, nói ngắn gọn thì không phải hắn có thể đắc tội.
Lúc này Vu Tiến coi như có thể hiểu rõ vì sao Hạ Thiên có thể càn quấy, người
ta có chỗ dựa dẫm, nghĩ lại cũng đúng, nếu không thì ai dám đắc tội với cảnh
sát?
– Thấy rõ chưa?
Mộc Hàm thấy Vu Tiến không nói lời nào thì có chút mất vui:
– Chuyện này chúng tôi tiếp nhận, không cần các anh nhúng tay, có phải muốn
tôi điện thoại cho cục trưởng của các anh không?
– Không cần, chúng tôi sẽ đi ngay.
Vu Tiến lập tức có phản ứng, lúc này hắn chợt thở ra một hơi, đúng là ông trời
giúp hắn. Không lâu trước Thái Tử đã điện thoại cho hắn, bắt hắn phải bắt Tôn
Hinh Hinh và mang đến Thái Tử Cung, hắn còn chưa biết phải làm sao. Bây giờ có
người cục an ninh quốc gia nhúng tay vào, hắn đã có cái cớ quang minh chính
đại, nếu Thái Tử có gan thì cứ chơi trò cao tay với người của cục an ninh quốc
gia.
Vu Tiến nghĩ đến đây thì tâm tình tốt hơn, hắn vung tay:
– Thu đội.
– Đội trưởng, thế nào?
Miêu Dũng có chút mơ hồ.
– Đừng nói nhảm, tất cả quay về cho tôi, không có chuyện của chúng ta.
Vu Tiến dùng giọng mất kiên nhẫn nói, hắn cũng không muốn tạo ra thiêu thân,
hắn không thể làm gì với Thái Tử bên kia, bên này hắn cũng chẳng thể làm gì
được. Nếu đã là như vậy thì cứ coi như không phải chuyện của mình là được.
Miêu Dũng cũng cảm thấy rất khó hiểu, cũng không cam lòng. Nhưng Vu Tiến đã
bày tỏ thái độ như vậy, hắn cũng không biết nói gì hơn. Vì vậy vài phút sau
đám cảnh sát đã rút đi sạch, mà bên ngoài cũng có không ít đám người trong
thôn đến xem náo nhiệt.
Tôn Hinh Hinh, Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã thì càng thêm hiếu kỳ về thân
phận của Mộc Hàm.
– Vợ, không phải chị đã nói rời khỏi Long Tổ kia rồi sao?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
– Đúng vậy, nhưng đám cảnh sát kia không biết, hơn nữa giấy chứng nhận của em
lại là thật.
Mộc Hàm cười quyến rũ, khi nàng định nói thêm thì ánh mắt chợt lóe lên, nàng
thấy một bóng người lóe lên rồi biến mất. Bóng hình kia khá quen thuộc, gương
mặt Mộc Hàm không khỏi biến đổi, nàng nói với Hạ Thiên:
– Chồng, em ra ngoài một chút, sẽ nhanh chóng trở lại thôi.
– À, được.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn khẽ gật đầu.
… ….
Hạ Thiên đi đến phía sau Tôn gia, nơi đó có một ngọn núi nhỏ, bên kia núi là
một cánh rừng trúc, là chỗ không một bóng người. Mộc Hàm có chút chần chừ,
ngay sau đó nàng nhấc chân đi vào rừng trúc.
Mộc Hàm chậm rãi đi vào giữa rừng trúc, nàng rút súng, sau khi trốn vào sau
vài cây trúc mọc giày thì dùng giọng quyến rũ nói:
– Đã đến thì xuất hiện đi.
Một bóng người lóe lên ở phương xa, đối phương cũng đứng sau khóm trúc, trên
tay cũng cầm súng, họng súng chĩa về phía Mộc Hàm. Nhưng vì rừng trúc quá dày
mà hai người không thể nhắm vào nhau.
– Đoạn Nhận, lại là anh?
Khi nhìn kỹ bộ dạng của đối phương thì Mộc Hàm có chút kinh ngạc:
– Anh đã quên vết thương sau lưng rồi sao? Chưa gì đã đuổi theo tôi rồi à?
– Chẳng qua chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi.
Đoạn Nhận lạnh lùng nói:
– Mộc Hàm, cô đã không muốn theo tôi đến chân trời góc bể, như vậy tôi chỉ
còn cách tự mình tiễn cô đi, tôi cũng không muốn chết trong tay người khác.
– Đoạn Nhận, ai tiễn ai đi còn chưa xác định.
Mộc Hàm cười lạnh một tiếng:
– Anh đã đuổi đến đây, vậy thì tốt, nơi này cũng coi là thanh sơn thủy tú,
tôi sẽ cho anh chôn vùi ở đây.
– Mộc Hàm, cô biết rất rõ, cô không phải là đối thủ của tôi.
Giọng nói của Đoạn Nhận chợt trở nên dịu dàng:
– Thật ra tôi cảm thấy chỗ này rất tốt, chúng ta có thể sống ở đây. Theo tôi
biết, từ chỗ này đi về hướng bắc mười kilomet chính là núi sâu. Chúng ta có
thể vào trong đó, tuy buổi trưa cô đã từ chối, nhưng bây giờ tôi vẫn cho cô cơ
hội, chỉ cần cô đồng ý, chúng ta có thể cùng nhau bỏ đi.
– Đoạn Nhận, anh đang cố gắng làm tôi cảm động, nhưng vẫn là câu nói trước
đó, anh không đủ sức bảo vệ tôi, mà tôi cũng đã tìm được người đàn ông thích
hợp của mình.
Mộc Hàm vừa nói vừa tìm vị trí thích hợp, nhưng khi thân thể nàng di động thì
Đoạn Nhận cũng di động, hơn nữa hắn dần tiếp cận nàng.
– Đùng!
Mộc Hàm đột nhiên nổ súng, vì khoảng cách giữa Đoạn Nhận và nàng ngày càng
gần. Nàng biết rõ thực lực của Đoạn Nhận, mà Đoạn Nhận cũng biết rõ nàng, nếu
so về kỹ thuật đấu súng, Mộc Hàm chỉ có sáu phần thắng. Nhưng nếu để cho Đoạn
Nhận áp sát thì Mộc Hàm nhất định sẽ thua, vì nếu đánh giáp lá cà thì Đoạn
Nhận rất mạnh.
Vì vậy mà Đoạn Nhận liên tục áp sát Mộc Hàm, mà Mộc Hàm thì nổ súng ngăn cản
Đoạn Nhận. Nhưng Mộc Hàm nhanh chóng cảm thấy mình không nên chọn rừng trúc,
vì địa phương này chẳng khác nào tự phế võ công đối với một người thích dùng
súng như nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc mà Mộc Hàm đã bắn sáu lần, nhưng mỗi lần nổ súng đều
không trúng mục tiêu. Đoạn Nhận cũng lợi dụng khoảng thời gian này để áp sát
đến khoảng cách ba thước với Mộc Hàm, nàng nổ súng căn bản không thể ngăn cản
xu thế tiếp cận của Đoạn Nhận, hơn nữa còn làm trì hoãn năng lực của mình.
– Đùng!
Lần này người nổ súng là Đoạn Nhận, Mộc Hàm vô thức cúi đầu né tránh. Nàng
tránh được, nhưng mọt giây sau nàng đã phát hiện mình rơi vào hoàn cảnh như
lúc trưa ở nhà Lãnh Băng Băng, họng súng của Đoạn Nhận lại chĩa vào người
nàng, mà nàng cũng không còn chỗ nào để trốn tránh.
– Mộc Hàm, tôi đã nói rồi, cô không phải là đối thủ của tôi.
Giọng điệu của Đoạn Nhận có chút tàn khốc:
– Lúc này ai có thể cứu cô? Cô nói đã tìm được người bảo vệ, nhưng tôi lại
quyết định sinh tử của cô.
– Anh sai rồi, anh không thể quyết định sinh tử của tôi.
Mộc Hàm nở nụ cười sáng lạn:
– Đoạn Nhận, trưa nay anh đã phạm sai lầm, sao bây giờ anh lại tiếp tục phạm
phải sai lầm? Sao anh luôn chú ý phía trước mà không xem xét tình hình sau
lưng?
– Mộc Hàm, cô đang nói đùa sao?
Đội trưởng lại không tin:
– Ở nơi này, ai còn cứu được cô?
Đoạn Nhận vừa dứt lời thì sau lưng vang lên một âm thanh bất mãn:
– Ngu quá, mày dám dùng súng chỉa vào người vợ tao, chết chắc rồi cưng ơi.
Đoạn Nhận nghe như vậy thì vẻ mặt biến đổi, hắn đột nhiên xoay người rồi bóp
cò, vài tiếng súng vang lên liên tiếp:
– Đùng, đùng, đùng!
Một bóng người nhàn nhạt xuyên qua rừng trúc, khi Đoạn Nhận nổ súng thì bóng
người còn cách xa vài chục mét, nhưng khi bắn xong băng đạn thì bóng người đã
đến trước mặt. Sau đó Đoạn Nhận thấy một nắm đấm phóng về phía đầu mình.
Đoạn Nhận nhảy về phía sau, hắn khó khăn lắm mới tránh thoát. Hắn đưa tay trái
xuống hông, sau đó một vòng sáng tiến lên nghênh đón.
– Chồng, chú ý, tay trái hắn có đao.
Mộc Hàm vội vàng nhắc nhở, Đoạn Nhận thật ra chỉ là một cái tên hiệu, đó chính
là một lưỡi đao ngắn. Trên người Đoạn Nhận luôn mang theo một thanh đao ngắn
cực kỳ sắc bén, trong số đám người mà Đoạn Nhận từng giết chết, có tám phần
chết dưới thanh đao này.
Người tới rõ ràng là Hạ Thiên, mà hắn cũng không cần Mộc Hàm phải nhắc nhở,
nắm đấm chợt chuyển hướng hóa thành chưởng chém xuống.
– Á… …
Đoạn Nhận chi cảm thấy cổ tay trái truyền đến cảm giác đau đớn, hắn không khỏi
hét lên, ngay sau đó cây đao trong tay cũng không thể nắm chắc.
Hai ngón tay của Hạ Thiên xẹt qua, hắn gắp lấy thanh đao, sau đó đâm về phia
Đoạn Nhận.
– Á… ….
Đoạn Nhận phát ra tiếng rên thảm, thanh đao hắn chuyên dùng để giết người bây
giờ đã đâm vào vị trí trái tim của chủ nhân.
– Không có tính khiêu chiến, Tam sư phụ nói không sai, người Long Tổ quả
nhiên là dạng chó hình người, may mà vợ mình không còn ở trong Long Tổ.
Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng lại, hắn nhìn Đoạn Nhận đang trợn trừng mắt mà
nói với vẻ mặt khinh thường.
– Mày…Mày chính là người đàn ông của Mộc Hàm sao?
Khóe miệng Đoạn Nhận đầy máu tươi, vẻ mặt rất khủng bố.
– Đúng vậy, đây là đàn ông của tôi.
Mộc Hàm đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng nhìn Đoạn Nhận với vẻ mặt kiêu
ngạo.
– Tôi…Đã…Có…Thể…Yên tâm… ….
Đoạn Nhận khốn khổ nói xong một câu, ngay sau đó cơ thể dựa vào một thân trúc
và chậm rãi trượt xuống, mắt nhắm lại, vẻ mặt cũng có một nụ cười bình thản.
Trong lòng Mộc Hàm chợt bùng lên cảm giác đau thương, tuy nàng vừa kiêu ngạo
tuyên bố Hạ Thiên là đàn ông của mình, nhưng khi thấy bộ dạng của Đoạn Nhận
thì nàng cũng không vui vẻ. Đây là chiến hữu mà nàng tin cậy nhất, đáng lý hai
bên phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, nhưng bây giờ vì một người rời khỏi tổ
chức mà hai bên trở thành kẻ địch.
Khoảnh khắc này, lần đầu tiên trong đời Mộc Hàm có hận ý với người kia, nàng
hận người đàn ông kia máu lạnh, hận người kia ích kỷ.