Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 260: Đúng là ác tâm. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 260: Đúng là ác tâm.

Khi đội trưởng Vu Tiến đội cảnh sát hình sự cục công an huyện Lâm Giang đến
nhà máy khai thác đá thì nôn hết tất cả những gì đã ăn ra ngoài, hắn tin đêm
nay dù có ăn gì cũng không vô.

Mà đám cảnh sát hình sự đi theo cũng thiếu chút nữa đã phun tất cả chất đắng
trong bao tử ra ngoài, tình cảnh đúng là cực kỳ ác tâm.

Có hơn chục tên đàn ông động dục mà chỉ có một phụ nữ, vì vậy mà có vài tên
đàn ông phong tình trở thành con mồi của đám đàn ông động dục. Vì vậy tình
cảnh chán ghét nhất đối với đám cảnh sát đã xuất hiện.

– Đội trưởng, phải làm sao?

Có một cảnh sát với sức chịu đựng tốt mở miệng hỏi.

– May nói người đưa súng gây mê đến đây.

Vu Tiến cố gắng chịu đựng xúc động rút súng bắn chết đám khốn nạn kia, hắn hạ
lệnh.

Vài phút sau súng gây mê đã được đưa đến, Vu Tiến Cường và đám cảnh sát hình
sự cũng không nhịn được phải xạ súng gây mê vào đám người khốn kiếp, tất cả
đám đàn ông động dục đều bị bắn gục.

– Gọi bệnh viện đưa xe cứu thương đến đây ngay.

Vu Tiến tiếp tục hạ lệnh.

Vài phút sau đám bác sĩ và y tá bệnh viện có kiến thức rộng rãi cũng bị kéo
đến, một tiểu y tá đáng thương trực tiếp hôn mê bất tỉnh, đừng nói là cứu
người, cứu mình còn chưa kịp.

Sáu giờ tối, khi Vu Tiến về đến đội cảnh sát hình sự, hắn muốn uống một ly cà
phê sữa để hồi phục tinh thần, nhưng khi vừa pha xong, nhìn vào bọt cà phê và
chất sữa lại nhớ đến tình cảnh khốn kiếp kia, vì vậy mà cực kỳ khó chịu, cũng
không thể uống trôi.

– Đội trưởng!

Một cảnh sát hình sự đi đến, đây là Miêu Dũng được Vu Tiến phái đến bệnh viện,
cũng là một trong những trợ thủ đắc lực của Vu Tiến.

– Tình huống của đám người kia thế nào?

Vu Tiến hỏi.

– Người phụ nữ kia, Trương Ngọc Phân đã chết.

Miêu Dũng khẽ nói:

– Đám người kia đều sống, nhưng… ….

– Nhưng cái gì?

Vu Tiến nhíu mày hỏi.

– À, đều bị phế.

Vẻ mặt Miêu Dũng rất cổ quái.

– Phế? Tàn phế sao?

Vu Tiến còn chưa hiểu.

– Cứ xem là thế.

Miêu Dũng cười gượng.

– Nghe anh nói này Miêu Dũng, chú không nói rõ ra một chút được sao?

Vu Tiến rất bất mãn.

– Điều này…Đội trưởng, bộ phận kia của bọn họ đã không xài được nữa… ….

Miêu Dũng cũng chỉ còn cách giải thích.

– Hừ, đừng nói nữa.

Vu Tiến lập tức hiểu ra, đám khốn kiếp kia đã bị phế, đã không còn là đàn ông.

– Khụ, khụ, tóm lại, đội trưởng, đám người kia coi như xong, bệnh viện nói
bọn họ đã sử dụng thuốc quá mạnh, nhưng vấn đề là thử máu lại không có manh
mối gì.

Miêu Dũng cũng cảm thấy sự việc này rất chán ghét.

– Nói như vậy thì bọn họ bị người ta động tay động chân sao?

Vu Tiến khẽ nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, tên khốn nào dám làm ra sự
việc chán ghét như vậy? Đừng để hắn bắt được.

– Tôi đã nghe ngóng, nghe nói có liên quan đến một người phụ nữ là Tôn Hinh
Hinh, nhưng đám người kia cũng không biết mình bị làm gì.

Miêu Dũng trả lời.

– Tôn Hinh Hinh sao?

Vu Tiến khẽ nhíu mày:

– Người phụ nữ này có địa vị gì?

– Trong huyện của chúng ta chỉ có một người là Tôn Hinh Hinh, sống ở thôn Cửa
Sông. Tôi đã điện thoại cho trưởng thôn Cửa Sông để hỏi tình huống, sáu năm
trước người phụ nữ này đã đào hôn, mãi đến hôm nay mới quay về.

Miêu Dũng trả lời.

– Vừa trở về đã sinh chuyện thế này sao?

Vu Tiến có chút tức giận:

– Người phụ nữ này không phải kẻ chuyên gây họa đấy chứ?

– Nghe nói người phụ nữ kia có bộ dạng cực kỳ gây họa.

Miêu Dũng trả lời.

– Được rồi, một đám người chưa từng thấy phụ nữ đẹp, nhìn thấy phụ nữ là muốn
động dục.

Vu Tiến phất tay:

– Dù thế nào thì anh cứ đưa hai người xuống thôn Cửa Sông, trước tiên đưa cô
gái Tôn Hinh Hinh kia về cục.

– Vâng, đội trưởng!

Miêu Dũng lên tiếng nhưng vẫn đứng đờ.

– Cậu còn thất thần đó làm gì?

Vu Tiến có chút buồn bực.

– Đội trưởng, còn có một chuyện chưa nói với anh.

Miêu Dũng hạ giọng:

– Người phụ nữ Trương Ngọc Phân đã chết và cả đám khốn kiếp kia đều là người
của Thái Tử.

– Cái gì?

Vẻ mặt Vu Tiến chợt biến đổi:

– Cậu xác định sao?

– Đội trưởng, cực kỳ chính xác.

Miêu Dũng khẽ gật đầu:

– Việc này sợ rằng có chút phiền toái.

– Có phiền toái gì? Lần này người của Thái Tử bị hại, chúng ta xử lý là được.

Vu Tiến tức giận nói, sau đó hắn phất tay:

– Được rồi, cậu đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy, tranh thủ thời gian đưa
Tôn Hinh Hinh đến đây.

– Vâng, đội trưởng, tôi đi trước.

Miêu Dũng lần này cũng không nói thêm điều gì, hắn nhanh chóng rời khỏi đội
cảnh sát hình sự.

Vẻ mặt Vu Tiến chợt trở nên thâm trầm.

… ….

Lâm Giang tuy không phải là một huyện giàu có nhưng nơi đây không thiếu các tụ
điểm ăn chơi, mà Thái Tử Cung chính là một tụ điểm giải trí tốt nhất Lâm
Giang.

Nếu xét vẻ bề ngoài thì Thái Tử cung chẳng qua chỉ là một quán karaoke, trong
đây bình thường cũng chỉ tiếp đãi những vị khách bình thường đến hát. Nhưng
người Lâm Giang ai cũng biết Thái Tử Cung còn nổi tiếng là nơi cung cấp “gái
gọi” tốt nhất.

Bà chủ công khai của Thái Tử Cung là Lưu Thái Hà, là một người phụ nữ hơn ba
mươi, bộ dạng xinh đẹp, còn có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Lâm Giang. Nếu xét lý
lịch thì Lưu Thái Hà chỉ có xuất thân con nhà nông, không có hậu trường gì đặc
biệt, ngoài bộ dạng xinh đẹp thì chẳng còn gì khác, mà rất nhiều người biết,
thật ra nàng là người tình của Thái Tử, mà Thái Tử mới chính là chủ nhân thật
sự của Thái Tử Cung.

Thái Tử chính là Thái Bằng Trình, là con một của bí thư Thái Vi Dân huyện ủy
Lâm Giang. Năm ba mươi tuổi Thái Vi Dân tốt nghiệp học viện tư pháp, sau khi
tốt nghiệp thì về công tác ở khối tư pháp huyện Lâm Giang. Nhưng hắn công tác
tám năm ở khối tư pháp huyện Lâm Giang và chỉ là một thẩm phán bình thường, mà
trong mắt người ngoài thì vấn đề này chính là biểu hiện công chính của Thái Vi
Dân.

Chỉ có một vài người hiểu chuyện mới biết Thái Bằng Trình công tác ở khối tư
pháp chẳng qua chỉ để che giấu mà thôi, vị Thái Tử tinh thông pháp luật cũng
không phải làm việc chính nghĩa, hắn chẳng qua chỉ lợi dụng pháp luật để làm
rối pháp luật mà thôi.

Những năm qua Thái Bằng Trình đã tạo ra một vương quốc ngầm cho chính mình ở
huyện Lâm Giang, tuy hắn có biệt hiệu là Thái Tử nhưng thật ra lại là hoàng đế
ở vương quốc ngầm, trong chỗ này thứ gì hắn thích đều thuộc về hắn.

Mà bây giờ trong Thái Tử Cung, Thái Bằng Trình đang ôm thái tử phi là Lưu Thái
Hà. Vẻ mặt hắn có chút âm trầm, bao nhiêu năm qua chưa từng có kẻ nào dám
khiêu chiến địa vị của hắn ở đây, nhưng hôm nay đã có kẻ đến náo loạn, làm hắn
tổn thất hơn mười tên thủ hạ.

Điện thoại của Lưu Thái Hà vang lên, nàng nhan chóng nhận điện thoại. Bây giờ
nàng là người phát ngôn của Thái Bằng Trình, dù có chuyện gì thì Thái Bằng
Trình cũng không tự mình ra mặt, tất cả đều do Lưu Thái Hà đi làm. Điều này
cũng thể hiện sự tín nhiệm của Thái Bằng Trình với Lưu Thái Hà, thực tế mỗi
lần xảy ra chuyện hắn cũng chỉ tìm đến đây mà thôi.

Một lát sau Lưu Thái Hà cúp điện thoại, nàng khẽ nói với Thái Bằng Trình:

– Đã điều tra xong, Tôn Hinh Hinh có một bạn trai, Tôn Hinh Hinh là người ở
đây nhưng sáu năm qua chưa quay về, bạn trai của cô ta cũng là người ở bên
ngoài nhưng không rõ tên là gì. Đội cảnh sát hình sự đã phái người xuống bắt
Tôn Hinh Hinh, chúng ta phải làm sao?

– Gọi điện thoại cho Vu Tiến, nói hắn bắt người đưa đến cho anh.

Thái Bằng Trình thản nhiên nói.

– Nhưng…Bây giờ Vu Tiến chưa tính là người của chúng ta.

Lưu Thái Hà có chút chần chừ.

– Cũng vì vậy mà anh muốn lợi dụng cơ hội này để gõ đầu hắn.

Thái Bằng Trình hừ lạnh một tiếng:

– Nếu hắn còn tiếp tục ngu ngốc, ngày mai anh sẽ cho hắn rời khỏi đội cảnh
sát hình sự.

– Hiểu rồi, bây giờ em sẽ gọi điện thoại.

Lưu Thái Hà gật đầu, nàng tìm trong danh bạ, cuối cùng gọi điện thoại cho Vu
Tiến.

… ….

Thôn Cửa Sông.

Nhà Tôn Hinh Hinh, mùi hương nồng đậm của gà hấp thủy đã bắt đầu bay ra khỏi
phòng bếp, Tôn Hinh Hinh và Điền Hiểu Nhã đã đi vào phòng bếp hỗ trợ cho Điền
Tố Nga, ngay cả Mộc Hàm cũng đi vào.

Mộc Hàm cũng không biểu hiện thân mật với Hạ Thiên trước mặt Tôn Vân Binh và
Điền Tố Nga, thân phận của nàng bây giờ chính là bạn của Tôn Hinh Hinh. Điền
Tố Nga và Tôn Vân Binh đều cho rằng đây là thật, chỉ có trời mới biết hôm nay
hai nàng mới gặp mặt lần đầu tiên.

Tôn Thiên Vũ và Tôn Vân Binh đang nói chuyện phiếm, Hạ Thiên cảm thấy mình
không có điểm chung với hai người này, vì vậy hắn dứt khoát ra ngoài đi dạo.
Một lát sau hắn đã vô tình đến đầu thôn.

Một chiếc xe cảnh sát phóng đến, ngay sau đó dừng lại bên cạnh Hạ Thiên, một
cảnh sát thò đầu ra hỏi:

– Này, cho hỏi một chút, có biết nhà của Tôn Vân Binh ở đâu không?

– Biết.

Hạ Thiên trả lời.

– Mau nói cho tôi.

Cảnh sát kia có chút bất mãn.

– Tôi không thích.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Cảnh sát kia có chút căm tức:

– Anh làm gì vậy? Anh có biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến công vụ không?

Hạ Thiên gật đầu:

– Biết.

– Nếu đã biết sao còn chưa chịu nói.

Cảnh sát kia quát lớn.

– Cũng vì biết nên tôi không nói.

Hạ Thiên cười hì hì:

– Vì tôi thích ảnh hưởng đến công vụ.

Viên cảnh sát kia lập tức nổi nóng:

– Được, tiểu tử cậu dám chủ tâm làm loạn, tốt lắm, không phải thích ảnh hưởng
đến công vụ sao? Trước tiên tôi bắt cậu cái đã.

Viên cảnh sát nói xong thì xuống xe, sau đó hắn lấy ra một bộ còng. Nhưng hắn
đột nhiên cảm thấy hoa mắt, sau đó trên tay mát lạnh. Một giây sau hắn chợt
choáng váng, cái gì đây? Hắn vừa lấy còng ra định bắt người, sao bây giờ lại
còng trên tay mình?

– Không phải anh muốn bắt tôi sao? Sao lại tự bắt mình rồi?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn viên cảnh sát:

– Chẳng lẽ anh là người thích ngược đãi.

– Thằng khốn, chỉ có mày mới thích ngược đãi.

Viên cảnh sát kia bị chọc tức, hắn quay đầu nói với viên cảnh sát trên xe:

– Dũng ca, mau xuống hỗ trợ.

Cửa sau xe cảnh sát mở ra, hai cảnh sát bước xuống, một người trong số đó là
Miêu Dũng. Khi Miêu Dũng thấy tình huống này thì không khỏi nhíu mày:

– Có chuyện gì?

– Tiểu tử này cố ý làm khó.

Viên cảnh sát bị còng nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng tức tối nói.

– Là cậu gây ảnh hưởng chuyện công vụ?

Miêu Dũng nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên khẽ gật đầu:

– Đúng vậy.

– Sao cậu làm vậy?

Miêu Dũng không ngờ Hạ Thiên sảng khoái thừa nhận như vậy.

Hạ Thiên cười hì hì:

– Vì bây giờ tôi đang buồn chán.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.