– Anh câm miệng cho tôi.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng nổi giận, sau đó đá một cước lên tên tên cướp
đang nằm bên cạnh:
– Đưa tất cả về cục công an.
Lãnh Băng Băng tuy rất muốn đánh người nhưng cũng biết không đấu lại Hạ Thiên,
vì vậy nàng chỉ biết trợn mắt với hắn:
– Anh cũng theo tôi về đồn.
Khoảnh khắc này Lãnh Băng Băng đã quyết định, dù lưu manh này có là chồng Kiều
Tiểu Kiều hay có thân phận gì khác thì nhất định phải nghĩ biện pháp trừng trị
một phen.
Chín tên cướp không may bị đưa lên xe cảnh sát, nhưng cuối cùng cũng phải đưa
đến bệnh viện. Đúng là không còn biện pháp nào khác, đám người này không phải
gãy tay thì cũng gãy chân, nếu không đưa đến bệnh viện sợ rằng sẽ có án mạng.
Còn Lãnh Băng Băng thì mang theo Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên về đại đội cảnh
sát hình sự. Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh là người trong cuộc, dựa theo trình
tự thông thường thì phải lấy một phần ghi chép.
– Này, đại hiệp, anh nói chỉ cần làm vợ là được theo học võ công, có phải
không?
Trong xe cảnh sát, Triệu Thanh Thanh dùng giọng hưng phấn hỏi Hạ Thiên.
– Không sai!
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
– Làm vợ anh thì thật sự trở thành cao thủ đệ nhị thiên hạ sao?
Triệu Thanh Thanh càng thêm hưng phấn, ngay sau đó lại tiếp tục nói:
– Đúng rồi, sao lại là thứ hai thiên hạ, sao không phải là đệ nhất thiên hạ?
– Ngốc quá, đệ nhất thiên hạ tất nhiên là anh, vợ anh có thể lợi hại hơn anh
được sao?
Hạ Thiên tức giận nói.
– À, ra vậy!
Triệu Thanh Thanh gật đầu, sau đó lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên:
– Vậy anh dạy võ cho tôi, tôi sẽ làm vợ anh, thế nào?
– Thanh Thanh, em đừng hồ đồ!
Lãnh Băng Băng có chút tức giận:
– Em tin lời nói của tên lưu manh này sao?
– Chị Băng Băng, nhưng anh ấy rất lợi hại, đúng là cao thủ, chị không thấy
đâu, vừa rồi anh ấy đánh ngã vài tên, hầu như đánh ngã tất cả trong thời gian
ngắn, đúng là rất manh. Nếu so ra thì hơn hẳn sư phụ dạy Taekwondo của em
nhiều lần.
Triệu Thanh Thanh dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Hạ Thiên.
– Chị đã sớm nói rồi, Taekwondo chỉ khoa chân múa tay, sư phụ của em còn đánh
không bằng chị.
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
– Lợi hại hơn sư phụ em cũng không tính là gì.
– Nhưng… ….
Triệu Thanh Thanh rõ ràng vẫn còn chưa hết hy vọng.
– Không nhưng nhị gì cả, lưu manh này đã có vợ rồi.
Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ, coi như nàng hiểu rõ Triệu Thanh Thanh,
biết rõ đối phương sẽ không dễ dàng mất hy vọng, vì vậy đành phải nói ra sự
thật.
Lãnh Băng Băng nào biết Triệu Thanh Thanh không thèm để ý:
– Không sao, em có thể làm vợ bé. Này, đại hiệp, thế nào? Tôi làm vợ bé cho
anh, anh có thể cho tôi thành nữ hiệp đệ nhất thiên hạ được không?
– Không được.
Làm cho Lãnh Băng Băng và Triệu Thanh Thanh thật sự bất ngờ chính là Hạ Thiên
lập tức từ chối, trong mắt Lãnh Băng Băng thì đối phương là tiểu lưu manh, sao
có thể từ chối chuyện tốt đưa đến tận cửa thế này/
Triệu Thanh Thanh lại càng cảm thấy khó hiểu, bổn nữ hiệp đã đồng ý làm vợ bé,
anh còn không chịu dạy võ công sao? Còn thiên lý nữa không?
– Này, đại hiệp, anh như vậy là không được, anh không phải đã nói chỉ cần làm
vợ là có thể được dạy võ sao? Bây giờ tôi đồng ý làm vợ bé của anh, anh còn
không chịu dạy là sao?
Triệu Thanh Thanh chợt trở nên bực tức khó hiểu.
Hạ Thiên bĩu môi nói:
– Anh không muốn em là vợ anh!
– Cái gì?
Triệu Thanh Thanh thật sự nổi giận:
– Tôi chỉ là vợ bé thôi, anh cũng không cần sao? Bổn nữ hiệp vóc dáng đẹp
gương mặt xinh xắn, muốn ngực có ngực muốn mông có mông, hơn nữa lại thông
minh đáng yêu, anh không cần sao?
Hạ Thiên quét mắt nhìn Triệu Thanh Thanh rồi đưa ra kết luận:
– Dáng người bình thường, gương mặt bình thường, ngực không đủ lớn, mông
không đủ vểnh, không thông minh hơn anh, cũng không làm anh cảm thấy đáng yêu.
Nói tóm lại em không đủ tư cách làm vợ bé của anh.
– Anh, anh…Anh yêu cầu cao vậy à?
Triệu Thanh Thanh chợt buồn bực:
– Dù anh là đại hiệp, dù là cao thủ siêu cấp cũng không thể bắt bẻ như vậy
chứ? Dựa theo tiêu chuẩn của anh thì đến đâu mới tìm được vợ bé?
– Tìm rất dễ, anh rất yêu cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng đang lái xe rồi cười hì hì nói:
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị thấy thế nào? Có phải đã tình nguyện làm vợ tôi rồi
không?
Lãnh Băng Băng cắn chặt răng ngà, nàng không quan tâm đến Hạ Thiên mà giẫm
mạnh chân ga, xe chạy nhanh hơn.
– Anh đừng mơ mộng hão huyền, chị Băng Băng không thích đàn ông hoa tâm.
Triệu Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng.
– Cảnh sát tỷ tỷ nhất định sẽ là vợ anh.
Hạ Thiên nói bằng giọng tin tưởng mười phần.
– Hừ, tôi nói với anh nhé, có rất nhiều người đàn ông theo đuổi chị Băng
Băng, điều kiện so với anh còn tốt hơn nhiều, chị Băng Băng không thể thích
anh được.
Triệu Thanh Thanh bây giờ đã có oán niệm với Hạ Thiên.
– Không sao, ai tranh chấp cảnh sát tỷ tỷ với anh, anh sẽ biến bọn họ thành
thái giám.
Hạ Thiên nói bằng giọng chẳng thèm để ý.
– Hừ, coi chừng chị Băng Băng biến anh thành thái giám.
Triệu Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng, phải biết rằng Lãnh Băng Băng không phải
lần đầu tiên biến đàn ông thích đùa giỡn thành thái giám.
Hạ Thiên tất nhiên không sợ, trên đời này người khó theo đuổi nhất chính là
thần tiên tỷ tỷ mà còn bị hắn cướp vào tay, hắn cũng không tin mình không nắm
được Lãnh Băng Băng.
– Này, đại hiệp, phải suy xét một chút chứ, dù dáng người của tôi bây giờ
không tốt, bây giờ tôi mới mười bảy tuổi, còn có thể phát dục, anh mua thu em
làm vợ bé được rồi.
Một lát sau Triệu Thanh Thanh không nhịn được còn nói thêm.
– Triệu Thanh Thanh, nếu em còn tiếp tục muốn làm vợ bé của người ta, chị và
em sẽ tuyệt giao.
Lãnh Băng Băng đột nhiên rống lên với Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh chợt ngẩn ngơ, nàng há hốc miệng, cuối cùng cũng ngoan ngoãn
không nói thêm điều gì. Lúc này nàng đột nhiên nhớ đến mình đột nhiên chạm vào
chỗ cấm kỵ của Lãnh Băng Băng.
Xe cảnh sát cuối cùng cũng an tỉnh trở lại, một lát sau xe cũng đến cục công
an.
Sau hai mươi mấy tiếng đồng hồ thì Hạ Thiên lại tiếp tục vào trụ sở đội cảnh
sát hình sự thành phố Giang Hải. Nhưng bây giờ trụ sở đội cảnh sát hình sự rất
lạnh, ngoài Lãnh Băng Băng vừa mới quay về thì cung chỉ còn hai nữ cảnh sát
trực ban.
Đội cảnh sát hình sự thứ sáu của Lãnh Băng Băng cũng có không ít người, nhưng
bây giờ là buổi tối, hơn nữa trên tay không có án và đã tan tầm, mà có an thì
cũng có hơn phân nữa nhân số ra ngoài phục sẵn. Đồng thời trước đó cũng có
mười mấy người, nhưng Lãnh Băng Băng nhận được điện thoại nói có chín tên
cướp, vì vậy nàng mới chừa lại vài nữ cảnh sát, những người khác đều bị đưa
theo. Bây giờ đám người kia đều đang ở bệnh viện canh chừng bọn cướp, tất
nhiên bầu không khí ở trụ sở cũng lạnh tanh.
Lãnh Băng Băng trước tiên làm bản ghi chép với Triệu Thanh Thanh, hai người ở
trong phòng làm việc mà không phải vào phòng thẩm vấn, còn Hạ Thiên thì bị gạt
ra một bên.
Nhưng chỉ ngay sau đó Lãnh Băng Băng đã phát hiện Hạ Thiên vẫn đang ngó chừng
mình, ánh mắt nóng rực, hơn nữa lại đều nhìn vào những bộ vị mấu chốt trên
người nàng, vì vậy làm nàng sinh ra xúc động muốn móc mắt hắn xuống.
– Anh nhìn gì đấy?
Một lát sau Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được mà phải nói.
– Cảnh sát tỷ tỷ, tất nhiên tôi đang nhìn chị.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa đã cắn nát răng ngà, tên lưu manh chết tiệt,
chưa tính đến vấn đề híp mắt nhìn nàng, hơn nữa còn thừa nhận điềm nhiên như
không. Những năm qua nàng đã gặp rất nhiều sắc lang, nhưng sắc lang kiêu ngạo
như Hạ Thiên thì đúng là lần đầu tiên. Nhưng điều làm nàng căm tức chính là
sắc lang thường có thể đánh, nhưng những thủ đoạn mà nàng hay dùng để đối phó
với sắc lang lại không phát huy tác dụng với Hạ Thiên.
– Nghe tôi nói này đại hiệp, anh đã có vợ rồi, cũng đừng có chủ ý với chị
Băng Băng chứ?
Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh nhịn không được phải hỏi một câu.
– Bây giờ anh mới có hai vợ, vẫn còn quá ít, cần phải tìm thêm vài người nữa.
Hạ Thiên bày ra bộ dạng đương nhiên.
– Cái gì?
Triệu Thanh Thanh đứng lên, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
– Anh đã có hai vợ rồi à? Anh có biết bây giờ là chế độ một vợ một chồng
không? Anh có biết một người đàn ông chỉ được phép có một vợ không?
– Nhưng sư phụ của anh nói, đàn ông có bản lĩnh phải có nhiều vợ, anh là đàn
ông có bản lĩnh nhất, tất nhiên phải tìm nhiều vợ.
Hạ Thiên không cho là đúng.
Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực:
– Nghe tôi nói này đại hiệp, anh muốn nhiều vợ như vậy làm gì? Dù võ công anh
có cao thì nhiều vợ cũng mất hết tinh lực mà chết.
– Vì thần tiên tỷ tỷ quá cô đơn.
Ánh mắt Hạ Thiên chợt trở nên dịu dàng:
– Vì vậy anh muốn tìm nhiều vợ ở cùng với cô ấy, như vậy sẽ không buồn bực.
– Thần tiên tỷ tỷ?
Triệu Thanh Thanh có chút mơ hồ:
– Là ai vậy? Là Vương Ngữ Yên hay là Lưu Diệc Phi?
– Thần tiên tỷ tỷ chính là vợ anh!
Trong đầu Hạ Thiên chợt hiện lên một hình bóng tiên nữ xinh đẹp, tâm tình có
chút không xong, vì hắn phát hiện mình mới xuống núi vài ngày đã rất nhớ thần
tiên tỷ tỷ.
– Đại hiệp, nói chuyện với anh quá mệt mỏi, sao em càng nghe càng chóng mặt
nhỉ?
Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút đau đầu:
– Chị Băng Băng, chúng ta tiếp tục lấy khẩu cung thôi.
Đúng lúc này Lãnh Băng Băng lại hỏi một câu:
– Vợ anh không phải là Kiều Tiểu Kiều sao?
– Cảnh sát tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ cũng đều là vợ cả của tôi, Kiều Tiểu Kiều
là vợ bé. Đúng rồi, cảnh sát tỷ tỷ, chị cũng có thể làm vợ bé, nhưng cũng
không sao, tôi sẽ đối xử với chị tốt như với Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
– Anh đừng nằm mơ.
Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng, trong lòng có chút hưng phấn, cuối cùng cũng
nắm được chuôi dao của đối phương. Tên này dám tìm một người phụ nữ khác sau
lưng Kiều Tiểu Kiều, cái gì là thần tiên tỷ tỷ, điều này còn chưa tính, lại
còn dám nói Kiều Tiểu Kiều và vợ bé. Hừ hừ, sau đó nàng sẽ nói cho Kiều Tiểu
Kiều biết, nhất định Kiều Tiểu Kiều sẽ đá tên này.
Đúng lúc này tâm tình của Lãnh Băng Băng chợt tốt đẹp hẳn lên, nàng lấy khẩu
cung của Triệu Thanh Thanh rất nhanh, sau đó chỉ mất sáu phút để làm bản ghi
chép về Hạ Thiên. Nàng cũng không làm khó đối phương, sau đó nói hắn có thể về
nhà.
Nhưng Hạ Thiên cũng không muốn bỏ đi nhanh như vậy, hắn chưa nói được vài câu
với Cảnh sát tỷ tỷ nhưng cũng nghĩ đến vấn đề trong nhà còn Tôn Hinh Hinh đang
chờ. Hắn nhìn đồng hồ và thấy thời gian cũng không còn sớm, thôi thì về trước,
dù sao cũng còn nhiều thời gian, cảnh sát tỷ tỷ xinh đẹp này nhất định không
thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.