– Tiểu Vũ, con đã về rồi à!
Khi nhìn thấy Tôn Thiên Vũ thì trên gương mặt người phụ nữ trung niên có nụ
cười vui vẻ.
– Mẹ, đây là Tiểu Nhả, là bạn gái của con.
Tôn Thiên Vũ giới thiệu Điền Hiểu Nhã.
– Mẹ!
Điền Hiểu Nhã trực tiếp gọi người phụ nữ trung niên là mẹ:
– Con là Điền Hiểu Nhã, cùng họ với người, sau này mẹ cứ gọi con là Tiểu Nhã
là được.
Không phải như Hạ Thiên không biết gì về cha mẹ Tôn Hinh Hinh, Điền Hiểu Nhã
đã sớm biết rõ tình huống của cha mẹ Tôn Thiên Vũ, nàng biết rõ cha của Tôn
Thiên Vũ là Tôn Vân Binh, mẹ là Điền Tố Nga. Hai người vẫn chưa lớn tuổi, đều
bốn mươi lăm tuổi, nhưng dù là Tôn Vân Binh đang nằm trên giường hay Điền Tố
Nga đều có vẻ hơn năm mươi tuổi.
– Tốt, tốt!
Điền Tố Nga nắm tay Điền Hiểu Nhã mà cả thấy rất vui sướng:
– Tiểu Vũ đã nói về con, nói con là cô gái tốt, có con chăm sóc Tiểu Vũ thì
mẹ cũng yên tâm.
Điền Hiểu Nhã không khỏi nhìn Tôn Thiên Vũ, rõ ràng hắn cũng không nói rõ
chuyện của nàng cho mẹ. Nói cách khác, Điền Hiểu Nhã là cô gái tốt sao? Làm vợ
bé cho người, dù thế nào cũng không phải cô gái tốt.
– Mẹ, chị cũng về rồi.
Tôn Thiên Vũ lúc này khẽ nói, mãi đến lúc này Điền Tố Nga vẫn còn chưa thấy rõ
sự tồn tại của Tôn Hinh Hinh, vì vậy mà Tôn Thiên Vũ không khỏi nhắc nhở.
– Hinh Hinh đã trở lại rồi sao?
Điền Tố Nga mỉm cười ngây ngốc, sau đó lại có chút vội vàng:
– Nó đâu?
– Mẹ!
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng hô lên, hốc mắt cũng trở nên đỏ hồng mất tự
nhiên. Những năm qua nàng có chút oán hận cha mẹ, nàng giận vì cha mẹ cưỡng ép
gả nàng cho Trương Đại Trụ, nhưng bây giờ nhìn thấy mẹ già nua héo hắt, lại
thấy cha nằm hôn mê trên giường bệnh thì tất cả oán hận giống như biến mất
sạch sẽ.
Khi nghe thấy tiếng hô của Tôn Hinh Hinh thì Điền Tố Nga cuối cùng cũng quay
đầu lại, bà nhìn Tôn Hinh Hinh đang đứng ngoài cửa mà vẻ mặt có chút hốt
hoảng:
– Cô…Cô là Hinh Hinh sao?
Rõ ràng những năm qua Hinh Hinh có biến đổi rất lớn, năm xưa nàng cũng coi là
xinh đẹp nhưng dù sao cũng còn quá nhỏ, dáng người cũng chưa phát dục. Sáu năm
qua cơ thể nàng đã chín, hơn nữa sau khi trở thành phụ nữ thật sự thì bùng ra
sức quyến rũ kinh thiên động địa, cũng vì vậy mà Điền Tố Nga cũng không thể
tin cô gái xinh đẹp kia là con mình.
Bây giờ Tôn Hinh Hinh mới thật sự là thiên nga, sau năm trước nàng chỉ là vịt
con xấu xí.
– Mẹ, là con.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng phóng vào phòng nhào vào lòng Điền Tố Nga:
– Xin lỗi, mẹ, những năm nay đã để mẹ chịu khổ.
– Đúng là con sao? Hinh Hinh? Không thể tin con đã thay đổi như vậy, thiếu
chút nữa mẹ cũng không thể nhận ra.
Điền Tố Nga không khỏi ràn rụa nước mắt:
– Khi thấy con tốt đẹp thì mẹ cũng yên tâm, chỉ cần hai chị em sống tốt và
vui vẻ, như vậy mẹ và cha đã rất vui.
Khi thấy Tôn Hinh Hinh và Điền Tố Nga ôm nhau khóc thì trong lòng Hạ Thiên
cũng có chút cảm giác kỳ lạ, trong ký ức của hắn thì hoàn toàn không có cha
mẹ, vì vậy mà hắn không có quan điểm rõ ràng về vấn đề này. Hắn chỉ nhớ mình
được thần tiên tỷ tỷ nuôi lớn, còn cha mẹ là ai, thần tiên tỷ tỷ nói hắn không
cần quan tâm. Hơn nữa ba vị sư phụ luôn nói, năm xưa hắn bị cha mẹ bỏ rơi,
nhưng hắn lại cảm thấy mình chủ động bỏ trốn cùng thần tiên tỷ tỷ, mà thần
tiên tỷ tỷ cũng tán thành ý nghĩ này của hắn.
Tất nhiên tình cảnh lúc này sẽ làm cho Hạ Thiên cảm thấy không quá quen thuộc,
hắn suy nghĩ rồi dứt khoát đi đến bên cạnh giường Tôn Vân Binh, đây cũng là
mục đích hắn đến đây hôm nay, chủ yếu là chữa bệnh cho cha Tôn Hinh Hinh. Bây
giờ Tôn Hinh Hinh lo ôn chuyện với mẹ, vì vậy hắn thừa cơ hội làm tốt công tác
chữa bệnh cho cha Tôn Hinh Hinh trước.
Nhưng khi Hạ Thiên chuẩn bị xem bệnh cho Tôn Vân Binh thì Điền Tố Nga đã phát
hiện ra, nàng vội vàng mở miệng hỏi thăm:
– Anh là ai? Anh đang làm gì?
– Mẹ, đây là Hạ Thiên, là bạn trai của con, cậu ấy là một bác sĩ rất lợi hại,
cậu ấy đến đây xem bệnh cho cha.
Tôn Hinh Hinh vội vàng giải thích.
– Bạn trai của con sao? Là thầy thuốc à?
Điền Tố Nga nhìn Hạ Thiên, bà có chút nghi ngờ, tiểu tử này nhìn qua có vẻ rất
trẻ, dù thế nào cũng không phải là thầy thuốc, hơn nữa nếu xét về tướng mạo
thì không hợp với con gái mình.
– Đúng rồi, mẹ, cha ruốt cuộc bị làm sao vậy?
Tôn Thiên Vũ mở miệng hỏi.
– Bác sĩ nói ông ấy bị trúng gió, chỉ sợ vẫn chưa tỉnh lại, dù tỉnh lại thì
cũng sẽ bị liệt nửa người, nửa đời sau sẽ phải nằm trên giường bệnh.
Vẻ mặt Điền Tố Nga rất ảm đạm:
– Bác sĩ nói phải làm giải phẫu, có lẽ ba con sẽ tỉnh lại, nhưng phí phẫu
thuật là tám mươi ngàn, mẹ căn bản không có nhiều tiền như vậy, vì vậy cũng
không quyết định giải phẫu.
– Mẹ, sao mẹ không điện thoại sớm cho con, không có tiền thì con có thể nghĩ
biện pháp.
Tôn Thiên Vũ lập tức không nhịn được phải hỏi.
– Gọi điện cho con thì thế nào? Con còn đi học, lấy tiền đâu ra?
Điền Tố Nga lắc đầu:
– Nếu không phải sợ các con không được gặp mặt cha lần cuối thì mẹ sẽ không
điện thoại, người dân quê chúng ta bị bệnh thì hơn phân nửa chỉ có nước chờ
chết.
– Nhưng, mẹ, bây giờ con có tiền, chị cũng có tiền, nếu mẹ nói sớm thì chúng
con sẽ có tiền cho cha phẫu thuật.
Tôn Thiên Vũ có chút nôn nóng, tám mươi ngàn là một số tiền khá lớn với người
nghèo, nhưng bây giờ dù là hắn hay Tôn Hinh Hinh cũng có thể đơn giản bỏ ra số
tiền kia. Nếu vì tám mươi ngàn mà để cho cha hôn mê bất tỉnh nửa đời người,
như vậy cả đời hắn cũng khó thể tha thứ cho mình.
– May mà không làm giải phẫu, nếu không sẽ chết thật.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Hạ Thiên nói ra như vậy làm tất cả chợt sững sờ, Tôn Hinh Hinh vội vàng hỏi:
– Hạ Thiên, sao cậu lại nói thế?
– Ông ấy không phải trúng gió.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Nếu thật sự đưa đi mổ thì có hơn phân nửa sẽ chết người.
– Cái gì?
Tôn Thiên Vũ lắp bắp kinh hoàng:
– Anh rể, cha em bị làm sao?
– Bị người đánh.
Hạ Thiên trả lời.
– Nhưng bác sĩ nói ông ấy bị trúng gió, mà trúng gió và bị đánh phải khác
nhau chứ?
Điền Tố Nga có vẻ không quá tin tưởng, rõ ràng bà vẫn tin bác sĩ ở đây, dù sao
thì Hạ Thiên nhìn qua cũng không phải là bác sĩ.
– Nếu không thì tên bác sĩ kia quá ngu ngốc, chuẩn đoán sai bệnh, hoặc là cố
ý nói sai. Tóm lại dù nguyên nhân gì, nếu thật sự là giải phẫu thì hơn phân
nửa sẽ chết.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
– Nhưng mọi người cũng không nên lo lắng, tôi có thể chữa tốt cho ông ấy, đến
khi ông ấy tỉnh lại thì sẽ nói cho chúng ta biết mọi chuyện.
Hạ Thiên nói xong thì lập tức muốn ra tay, hắn lấy ra một cây ngân châm, sau
khi trừ độc theo phương pháp của mình thì chuẩn bị đâm xuống người Tôn Vân
Binh.
– Này, chờ chút.
Điền Tố Nga vội vàng hô lên.
Hạ Thiên nghi hoặc quay đầu:
– Sao vậy?
– Có nên hỏi ý kiến bác sĩ không?
Điền Tố Nga có chút lo lắng, chồng bà đang bệnh nặng, cũng không muốn bị một
tên thanh niên lạ mặt đâm chết.
– Mẹ, đừng lo lắng, anh rể rất lợi hại.
Tôn Thiên Vũ vội vàng an ủi Điền Tố Nga, tuy hắn không biết y thuật của Hạ
Thiên rất lợi hại , nhưng hắn có một loại tín nhiệm mù quáng với Hạ Thiên.
– Đúng vậy, mẹ, để Hạ Thiên thử xem, có lẽ không có chuyện gì đâu.
Tôn Hinh Hinh cũng nói.
Điền Tố Nga có chút chần chừ, con trai và con gái đều đã mở miệng nói như vậy,
dù bà lo lắng cũng quyết định thử xem thế nào, dù sao bà cũng tin con mình
không hại cha.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục quan tâm đến Điền Tố Nga, hắn nhanh chóng đâm
châm lên đầu Tôn Vân Binh. Tình huống của Tôn Vân Binh không tính là nghiêm
trọng, theo lý thì bệnh viện phải chữa tốt, lúc này ông ta còn bất tỉnh chỉ có
hai khả năng. Đầu tiên là bệnh viện trình độ quá kém, thứ hai là đám bác sĩ ở
bệnh viện không muốn chữa cho ông ta.
Nếu là nguyên nhân thứ nhất thì quá đơn giản, nhưng nếu là nguyên nhân thứ hai
thì có chút phức tạp, nhưng Hạ Thiên cảm thấy nguyên nhân thứ hai là rất lớn.
Tuy trình độ của đám bác sĩ có chút kém cỏi nhưng cũng không thể chuẩn đoán
người bị bệnh là trúng gió được.
Ngân châm đâm vào đầu Tôn Vân Binh rồi chậm rãi chuyển động, băng hỏa linh khí
xuyên qua kim để đánh tan máu bầm, chữa trị những vị trí tổn thương bên trong.
Sau ba phút thì Hạ Thiên rút châm ra.
Hạ Thiên nhìn thoáng qua bình truyền dịch cho Tôn Vân Binh, hắn suy nghĩ một
chút rồi rút ra, sau đó dùng châm đâm lên người ông ta vài cái. Xem xét về
phương diện của Tôn Hinh Hinh, Hạ Thiên thuận tiện điều trị thân thể cho Tôn
Vân Binh, vì hắn cảm thấy mình nên cảm tạ ông ta. Nếu Tôn Vân Binh không đuổi
Tôn Hinh Hinh đến Giang Hải, như vậy sao hắn có thể có được một người vợ như
nàng?
Sau hai phút thì Hạ Thiên lại thu ngân châm, hắn quay đầu nhìn Tôn Hinh Hinh
rồi cười hì hì. Khi hắn đang định mở lời thì ngoài cửa truyền đến một âm thanh
giận dữ:
– Cậu đang làm gì? Ai cho phép cậu làm xằng bậy với bệnh nhân?
Điền Tố Nga nghe được âm thanh này thì vẻ mặt không được tự nhiên, bà vội vàng
đứng lên chào hỏi:
– Chào bác sĩ Trương… ….
Vị bác sĩ Trương này cũng hơn bốn mươi, trên mặt là một cặp kiếng, nếu chỉ
nhìn tướng mạo thì người này có chút nhã nhặn. Nhưng bây giờ hắn đang nổi giận
đùng đùng, bộ dạng tuyệt đối không nhã nhặn.
– Cậu là ai? Sao lại làm loạn ở đây? Ai bảo cậu đụng vào người bệnh?
Bác sĩ Trương xông vào phòng bệnh, hắn nhìn Hạ Thiên rồi tức giận chất vấn.
– Này, ông là thằng ngu dám nói cha vợ tôi trúng gió à?
Hạ Thiên nhìn bác sĩ Trương, hắn thuận miệng hỏi.
– Cậu nói gì?
Bác sĩ Trương nổi giận:
– Cậu cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.
– Bị người ta nói là ngu ngốc cũng không biết, bây giờ tôi đã tin ông ngu
ngốc rồi.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó lắc đầu:
– Này, ông ngu ngốc, xem xét mức độ ngốc nghếch của ông, tôi không muốn so
đo, nếu không lập tức cút ra thì tôi sẽ đánh người.
– Buồn cười.
Bác sĩ Trương giận đến mức run rẩy, ngay sau đó lấy ra một chiếc điện thoại
trong áo blue, bắt đầu gọi điện .