Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 252: Đại ca trông cửa. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 252: Đại ca trông cửa.

Mộc Hàm lúc này lại cười, nàng trông càng quyến rũ, càng phong tình:

– Đoạn Nhận, sao anh không quay đầu lại nhìn xem?

Đoạn Nhận không khỏi cười lạnh:

– Mộc Hàm, cô cho rằng có thể đơn giản dùng lời này để gạt tôi sao?

Đoạn Nhận vừa nói dứt lời thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn, vì hắn đột nhiên cảm
thấy một vật thể cứng rắn và lạnh buốt đang chống lên vị trí trái tim của mình
ở phía sau. Tuy hắn không tận mắt nhìn thấy nhưng có thể xác định đó là một
con dao găm sắc bén.

Mà đúng lúc này một giọng nói ác nghiệt vang lên sau lưng:

– Buông súng, nếu không ông xiên mày.

– Tôi tin súng của tôi nhanh hơn đao của anh, nếu anh chọc giận tôi thì viên
đạn này cũng xuyên qua đầu Mộc Hàm.

Đoạn Nhận không buông súng:

– Nếu anh không muốn Mộc Hàm chết thì bỏ đao xuống.

Một cảm giác đau đớn từ sau lưng truyền đến, Đoạn Nhận đau đến mức thiếu chút
nữa co rút thân thể. Hắn cảm thấy dao găm sau lưng đã đâm vào ít nhất là một
centimet, rõ ràng lời uy hiếp của hắn không hiệu quả với người sau lưng.

Âm thanh ác nghiệt lại vang lên:

– Ông không biết Mộc Hàm này là ai, cô ta sống hay chết không liên quan đến
ông, ông chỉ giúp chủ căn nhà này trông cửa, mày không mời mà tự đi vào, nếu
không cút thì chỉ còn đường chết.

– Được, tôi buông súng.

Lúc này Đoạn Nhận cũng không hiểu rõ tình huống, nhưng hắn không muốn chết một
cách không có lý do, vì vậy đành phải thỏa hiệp.

Đoạn Nhận vừa buông súng thì Mộc Hàm lập tức rút súng ra, nàng nhắm vào người
hắn rồi quát lớn:

– Không cần hành động thiếu suy nghĩ, để lại súng rồi cút đi cho tôi.

– Mộc Hàm, cô sẽ hối hận.

Đoạn Nhận lúc này cũng cảm giác được dao găm sau lưng đã được rút ra, hắn cắn
răng nói một lời cay nghiệt với Mộc Hàm, sau đó xoay người. Đến lúc này hắn
mới được nhìn thấy bộ dạng của người thiếu chút nữa đã đâm chết mình.

Đây là một người đàn ông khôi ngô, làn da ngăm đen, tóc húi cua, mặc quân
dụng, chân là giày quân đội, ánh mắt sát khí hừng hực. Trực giác nói cho Đoạn
Nhận biết đối phương đã giết vô số người, vì trên người đối phương luôn có sát
khí, mà loại sát khí này chỉ có người từng chính thức giết người mới có được.

– Đây là ngày đầu tiên ông đến trông cửa, mày lại dám đến quấy rối, đừng để
ông phải thấy mặt mày lần nữa.

Người đàn ông khôi ngô nhìn chằm chằm vào Đoạn Nhận, điều này làm Đoạn Nhận
cảm thấy rất ngột ngạt. Hắn là cao thủ của cục an ninh quốc gia, không ngờ lại
bị đối phương dạy bảo như vậy. Nhưng lúc này hắn cũng không dám nói gì thêm,
vì hắn biết người này không thua kém gì mình, hơn nữa còn có Mộc Hàm chĩa súng
vào người. Vì vậy hắn không nói câu nào, chỉ khắc ghi hình dáng người đàn ông
trước mặt vào mắt, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Đoạn Nhận vừa đi thì Mộc Hàm cũng thu súng, nàng nhìn người đàn ông khôi ngô
rồi nói:

– Đa tạ đại ca, không biết anh xưng hô thế nào?

– Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ phụng mệnh canh cửa cho Lãnh tiểu thư, để
người khác không được tự tiện xâm nhập.

Người đàn ông khôi ngô xoay người bỏ đi:

– Còn tên cũng không cần nói cho cô biết, tôi và cô căn bản không quen.

Người đàn ông nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Mộc Hàm. Lúc này Mộc Hàm
không khỏi sững sờ, người này được phái đến trông cửa cho Lãnh Băng Băng sao?
Lãnh Băng Băng là nhân vật thế nào, sao lại có một người mạnh mẽ như vậy đến
coi cửa?

Mộc Hàm kinh ngạc rồi lập tức nghĩ đến tình cảnh của mình, bây giờ nàng đã bị
coi là phản đồ của tổ chức, lúc này tổ chức cũng đã phái người đuổi giết. Đoạn
Nhận là người đầu tiên đến giết nàng, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ cuối
cùng, sau này nàng nên làm gì?

Năm xưa, nếu Mộc Hàm gặp phải phiền phức, với thân phận của nàng sẽc có nhiều
người đến giúp giải quyết. Nhưng bây giờ nàng đau khổ phát hiện mình đã mất
thân phận, nàng chỉ còn là hai bàn tay trắng, người kia có thể cho nàng địa vị
hiển hách, cũng có thể cho nàng ngã xuống địa ngục.

– Có lẽ bây giờ cũng chỉ còn hắn mà thôi.

Mộc Hàm cười khổ, nàng lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên.

… ….

Bây giờ là thời điểm mấu chốt của tập đoàn Thiên Nam, Diệp Mộng Oánh tiếp nhận
tập đoàn chưa lâu, có rất nhiều người không quá an tâm với nàng. Vì vậy khi
gặp chuyện quan trọng thì nàng phải tự mình ra sức, đây cũng chính là nguyên
nhân làm cho nàng trở nên bận rộn. Vì vậy sau khi dùng cơm với Hạ Thiên thì
nàng phải quay về công ty.

Tất nhiên Diệp Mộng Oánh cũng không ngại đưa Hạ Thiên vào công ty, nhưng bây
giờ hắn cũng không muốn đi, vì nàng đã nói khó thể cứ ở cùng hắn. Nếu đã không
có vợ ngồi chơi thì Hạ Thiên cũng không muốn vào làm gì.

Đúng lúc Hạ Thiên đang nghĩ xem nên bồi dưỡng tình cảm cho vợ nào thì Mộc Hàm
điện thoại đến.

– Chồng, cậu đang ở đâu?

Giọng điệu của Mộc Hàm trong điện thoại có chút mềm yếu.

– Ở đối diện tòa nhà Hải Giang.

Hạ Thiên thành thật trả lời.

– Chồng, cậu chờ tôi nhé? Tôi sẽ đến tìm cậu.

Mộc Hàm hỏi.

– Được, tôi sẽ chờ chị.

Hạ Thiên cũng nhanh chóng đồng ý.

Hạ Thiên cứ như vậy mà đứng bên đường, ánh mắt hắn liên tục xoay chuyển, mục
tiêu tất nhiên là các người đẹp trong phạm vi, cố gắng tìm ra một người đẹp
đáp ứng đủ yêu cầu làm vợ hắn.

Hạ Thiên nhìn một lúc lâu mà thất vọng, đừng nói tìm một người đẹp có tư cách
làm vợ hắn, dù là một vợ dự khuyết cũng không có. Vì vậy mà hắn không khỏi cảm
khái, thành phố Giang Hải sao lại ít người đẹp như vậy?

– Ủa?

Hai mắt Hạ Thiên chợt tỏa sáng, có một người đẹp bé nhỏ, miễn cưỡng cũng đủ tư
cách làm vợ dự khuyết. Nhưng một giây sau hắn lại buồn bực, đây không phải là
ngôi sao cá sấu An Khả Khả sao? Sao bây giờ ánh mắt mình thấp kém như vậy, lại
cho cả An Khả Khả làm vợ dự khuyết?

Nhưng lúc này gương mặt An Khả Khả rất bóng và trơn mịn, nhìn qua thấy rất
tốt.

– Này, sao anh lại đứng đây?

An Khả Khả thấy Hạ Thiên thì không nhịn được nói.

– Đợi vợ.

Hạ Thiên nói thật, hắn đang chờ vợ, cũng thuận tiện ngắm người đẹp, bây giờ vợ
chưa đến mà người đẹp thì còn chưa thấy.

– Diệp tiểu thư ở bên kia, sao anh không đến tìm mà đứng đây?

An Khả Khả dùng giọng buồn bực hỏi.

– Ngu ngốc, đây là một cô vợ khác.

Hạ Thiên tức giận nói.

An Khả Khả lập tức bị chọc giận:

– Này, sao anh lại có nhiều vợ như vậy?

– Anh đẹp trai, nhà mặt phố bố giám đốc, tất nhiên không chỉ có một cô vợ,
đơn giản như vậy mà em không nghĩ ra sao?

Hạ Thiên tiếp tục khinh bỉ An Khả Khả.

– Anh!

An Khả Khả hận không thể cắn chết Hạ Thiên, người này đúng là, chưa nói đến
vấn đề phát ngôn bừa bãi, hơn nữa nội dụng lại làm người ta cảm thấy rất tức
giận.

– Xem xét tình cảnh anh giúp đỡ tôi, lúc này tôi không so đo với anh.

An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó nàng kéo tay Trần Di:

– Chị Di, chúng ta đi, người này bị bệnh.

– Em mới bệnh.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn An Khả Khả, nha đầu này tám phần là đầu có
vấn đề.

An Khả Khả chỉ hừ một tiếng mà không để ý đến Hạ Thiên, sau đó nàng xoay người
ưỡn ngực cong mông đi về phía trước nhưng một con chim công kiêu ngạo.

– Đúng là có bệnh, thân thể không phối hợp, bộ dạng quái dị.

Hạ Thiên lầm bầm.

An Khả Khả nghe như vậy thì không khỏi lảo đảo, thiếu chút nữa đã té lăn xuống
đât. Người này đúng là quá đáng ghét, nàng đi đẹp như rồng, sao lại nói không
biết phối hợp?

– Tuýt, tuýt… ….

Tiếng kèn xe vang lên, An Khả Khả không nhịn được phải quay đầu nhìn qua, vẻ
mặt lập tức biến đổi. Một chiếc BMW dừng lại ven đường, cửa sổ xe phía sau hạ
xuống, một người đàn ông tóc quăn thò đầu ra, hắn dùng giọng hòa ái chào hỏi:

– Khả Khả, lên xe đi.

An Khả Khả còn chưa nói thì Trần Di đã tiếp lời:

– Đạo diễn Quan, An tiểu thư đã có hẹn, nếu anh muốn thì nên hẹn trước thời
gian.

– Trần tiểu thư, gần đây tôi đang tuyển diễn viên, còn chưa tìm được diễn
viên chính, bây giờ thấy Khả Khả thì tôi đột nhiên nhớ ra, Khả Khả rất phù hợp
cho vai diễn này. Vì vậy xin mời Khả Khả lên xe, chúng ta nói chuyện, thuận
tiện nói chuyện kinh doanh.

Đạo diễn Quan vẫn nói với vẻ mặt ôn hòa:

– Giám đốc Uông của công ty điện ảnh Thủy Triều đang ngồi bên cạnh tôi, anh
ấy rất muốn được gặp Khả Khả, đây là phim anh ấy đầu tư.

– Đạo diễn Quan, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng An tiểu thư của chúng tôi đã có
hẹn, chúng tôi không thể là người thất tín.

Trần Di vẫn không khách khí, trong lòng thầm chửi tên khốn họ Quan cả ngàn
lần. Tên sắc quỷ chết tiệt, An tiểu thư còn nhỏ tuổi hơn con của hắn, vậy mà
dám có ý với nàng.

Cái gì mà tuyển diễn viên, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Trần Di đã sớm
biết tên khốn họ Quan kia có ý với An Khả Khả, nàng cũng biết giám đốc Uông
của công ty điện ảnh Thủy Triều, đây cũng là một lão già dê. Nếu An Khả Khả
lên xe cùng hai con dê già, kết quả là gì không cần nói cũng biết.

– Trần tiểu thư, có hẹn gì, cô lừa gạt tôi sao?

Đạo diễn Quan chợt trở mặt:

– Chúng tôi chỉ nói vài lời với Khả Khả, cô cố gắng chối từ, không nể mặt
nhau phải không? Cô không nể mặt tôi thì cũng chẳng sao, tôi dù sao cũng chỉ
là một đạo diễn nho nhỏ, nhưng giám đốc Uông thì thế nào? Tôi đã nói rồi, giám
đốc Uông biết các người đang ở đây mới đặc biệt đến đón.

– Đạo diễn Quan, tôi không dám lừa anh, thật sự đã có hẹn.

Trần Di tuy rất bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện đắc tội với tên Quan
Bằng này, cũng không dám đắc tội với giám đốc Uông, nàng chỉ có thể mỉm cười
giải thích, cố gắng nói mình đã có hẹn.

– Được rồi, cô nói cho tôi biết, Khả Khả có hẹn với ai? Tôi sẽ điện thoại từ
chối giúp cho.

Quan Bằng hôm nay quyết định phải kéo An Khả Khả đi cho bằng được.

– Là anh ấy.

An Khả Khả đột nhiên xen vào một câu, sau đó nàng chỉ vào Hạ Thiên rồi chạy
đến nói:

– Đạo diễn Quan, ông xem, người hẹn đã đến rồi.

Tuy An Khả Khả rất ghét Hạ Thiên, nhưng nàng biết hắn rất lợi hại. Lúc tuyệt
vọng sẽ tìm hết cách, lúc này An Khả Khả không tìm được người nào khác để hỗ
trợ, dưới tình thế cấp bách cũng chỉ còn cách kéo Hạ Thiên ra.

Hạ Thiên cũng không vui sướng gì, hắn không muốn làm bia đỡ đạn, vì vậy mới
trừng mắt nhìn An Khả Khả rồi nói:

– Ai có hẹn với cô, có bệnh phải không? Có muốn tôi chữa cho không?

– Em xin anh, giúp em được không? Tiện tay làm chút việc nhân đức.

An Khả Khả hạ giọng nói, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.