Nguồn: Sưu tầmKhi Diệp Mộng Oánh nghe được câu hỏi này thì vẻ mặt không khỏi
biến đổi, trước đó nàng không tiết lộ tin tứ về thân phận của Hạ Thiên vì sợ
có người nắm lấy nó làm khó, không ngờ lúc này có Hàn Văn Văn biết được năng
lực của Hạ Thiên.
– Phóng viên Hàn, tôi nghĩ vấn đề này không cần phải trả lời.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói.
– Diệp tiểu thư, vừa rồi có người nói cho tôi biết, vị hôn phu của chị tên là
Hạ Thiên, là một vị thần y. Ông nội của chị, chính là chủ tịch tập đoàn Thiên
Nam Diệp Thiên Nam tiên sinh trước đó gặp vấn đề đe dọa đến tính mạng, tất cả
bác sĩ khác đều bó tay, nhưng vị Hạ thần y này không những chữa trị tốt còn
làm cho Diệp Thiên Nam tiên sinh trông trẻ ra mười tuổi, đây cũng chính là
nguyên nhân anh ấy là hôn phu của chị. Xin hỏi Diệp tiểu thư, những chuyện này
có thật hay không?
Hàn Văn Văn rõ ràng không có tư tưởng bỏ qua truy vấn.
Diệp Mộng Oánh biết rõ lúc này khó thể trốn được nữa, rõ ràng có người cố ý
tiết lộ thân phận thật sự của Hạ Thiên, hơn nữa hơn phân nửa là người Diệp
gia. Nàng thấy tám phần là Diệp Mộng Vân hoặc Diệp Thiếu Kiệt đang quấy phá
trong bóng tối.
Diệp Mộng Oánh lập tức có ý nghĩ, nàng khẽ gật đầu:
– Đúng vậy, cậu ấy chính là bác sĩ tốt nhất, dùng hai chữ thần y để miêu tả
cũng không đủ.
– Nói như vậy, vừa rồi Diệp tiểu thư cho Hạ thần y bôi thuốc lên mặt An tiểu
thư là còn có mục đích gì khác sao? Có lẽ trên thực tế thì Hạ thần y đã dùng
thủ pháp đặc biệt nào đó để trị liệu cho An tiểu thư phải không?
Sức tưởng tượng của Hàn Văn Văn tương đối khá, rõ ràng lại đoán đúng.
– Phóng viên Hàn, nói như vậy chị tin tưởng năng lực của Hạ Thiên, chị tin
chỉ cần một thời gian ngắn thì cậu ấy có thể chữa tốt cho gương mặt của An
tiểu thư mà không cần dùng kem?
Diệp Mộng Oánh hỏi ngược lại.
– Đúng vậy, tôi tin.
Hàn Văn Văn có chút chần chừ, sau đó gật đầu.
– Nếu đã như vậy thì chị nên tin công hiệu của mỹ phẩm này.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
– Vì cách điều phối sản phẩm này là của vị hôn phu của tôi, là Hạ Thiên Hạ
thần y.
Hàn Văn Văn có chút sững sờ, nàng đã không còn biết phải hỏi vấn đề gì. Nếu
nàng tin y thuật của Hạ Thiên, vì vậy nàng phải tin cách điều chế của hắn, nếu
không tin y thuật của hắn thì vẫn phải tin sự thật trước mắt.
– Thời gian đã không còn sớm, buổi họp báo hôm nay kết thúc ở đây.
Diệp Mộng Oánh nói ngay:
– Tất cả mọi người có thể đến dùng cơm ở căn tin của tập đoàn Thiên Nam,
chúng tôi sẽ cung cấp cơm công tác miễn phí. Tất nhiên nếu các vị có việc gấp
thì tôi cũng không miễn cưỡng, bây giờ mời các vị tự nhiên.
Diệp Mộng Oánh nói xong thì kéo tay Hạ Thiên đứng lên nói:
– Chúng ta đi dùng cơm thôi.
Diệp Mộng Oánh còn quay đầu sang nhìn An Khả Khả:
– An tiểu thư, Trần tiểu thư, trợ lý của tôi sẽ sắp xếp tất cả cho mọi người,
tôi xin lỗi phải đi trước.
– Diệp tiểu thư, chị cứ đi với bạn trai, không cần quan tâm đến chúng tôi.
Trần Di vội vàng nói, bây giờ gương mặt của An Khả Khả đã khôi phục lại tốt
hơn xưa, tất nhiên nàng sẽ rất vui vẻ. Thậm chí nàng còn cảm thấy, sau này chỉ
cần An Khả Khả tiếp tục là người phát ngôn cho sản phẩm của tập đoàn Thiên
Nam, sẽ không lo vấn đề ăn ở.
– Diệp tiểu thư… ….
– Hạ thần y… ….
Còn có vài phóng viên đuổi theo muốn tiếp tục phỏng vấn, đáng tiếc là vẹ sĩ
của Diệp Mộng Oánh cũng không cho bọn họ đến gần.
Vài phút sau Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên lại đi vào nhà hàng đối diện với tòa
nhà Hải Giang. Hai người ngồi đối diện với nhau, cặp mắt đẹp của Diệp Mộng
Oánh nhìn Hạ Thiên, tình ý vô tận.
– Hạ Thiên, cậu nói không sai, cậu đúng là phúc tinh của tôi.
Diệp Mộng Oánh khẽ nói.
– Điều này là đương nhiên, mỹ nữ tỷ tỷ, chị gặp được tôi là vận may lớn.
Hạ Thiên tuyệt đối không khiêm tốn:
– Sau này chị cũng sẽ liên tục gặp may như vậy, vì chị là vợ tôi.
– Đúng vậy, rất vui vì ngày đó được gặp cậu.
Diệp Mộng Oánh hồi tưởng lại ngày đầu tiên hai người gặp mặt nhau, nàng chợt
sinh ra cảm khái, chỉ là một tháng ngắn ngủi, ai ngờ quan hệ giữa bọn họ sẽ
phát sinh biến hóa như vậy?
Diệp Mộng Oánh hơi khựng lại rồi tiếp tục:
– Hạ Thiên, khoảng thời gian gần đây tôi quá bận và không có thời gian ở cùng
cậu, nhưng sau thời điểm bận rộn này, tôi nhất định sẽ có thời gian với cậu.
– Không sao, mỹ nữ tỷ tỷ, sau này chúng ta còn nhiều thời gian.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này.
– À, cậu nói đúng, sau này thời gian của chúng ta còn dài, ít nhất cũng có
vài chục năm.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên cười.
– Vài chục năm quá ngắn, thần tiên tỷ tỷ nói, ít nhất tôi cũng sống được vài
trăm năm. Vì vậy, mỹ nữ tỷ tỷ, sau này chị sẽ sống với tôi vài trăm năm.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Vài trăm năm?”
Diệp Mộng Oánh cười cười, nàng cũng không cho là thật, người sao có thể sống
được vài trăm năm?
Bữa cơm rất phong phú, đồ ăn rất nhiều, Hạ Thiên cũng ăn uống say sưa. Khi
thấy đối phương ăn uống thỏa mãn thì Diệp Mộng Oánh cũng rất vui.
Khi Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh đang hưởng thụ bữa trưa thì ở nhà Lãnh Băng
Băng, Mộc Hàm vừa mới thức dậy.
Tối qua Mộc Hàm bị Hạ Thiên vỗ mông nên ngủ không ngon, nàng đợi cả tối cũng
không thấy đối phương mò sang, mãi đến sáng sớm mới tiến vào mộng đẹp, ngủ một
giấc đến trưa.
Lãnh Băng Băng và Triệu Thanh Thanh đã không còn ở trong nhà, Mộc Hàm nhanh
chóng cảm thấy đói bụng. Nàng định tự mình làm cơm, kết quả là vào nhà bếp mở
cửa tủ lạnh và phát hiện bên trong không còn gì, ngay cả trứng gà cũng không
còn, vì vậy nàng quyết định ra ngoài lấp đầy bao tử.
Mộc Hàm làm vệ sinh thân thể, thay quần áo rồi mở cửa nhà. Khoảnh khắc này
nàng cảm nhận được một luồng sát khí ép đến, vì vậy nàng vội vàng nhảy vào,
lộn một vòng rồi đưa tay xuống vị trí giấu súng trên bắp đùi.
– Mộc Hàm, nếu cô đụng vào súng, tôi sẽ nổ súng trước.
Một âm thanh khàn khàn truyền vào tai Mộc Hàm, nàng lập tức bỏ qua động tác
rút súng, nàng đứng thẳng người nhìn ra cửa.
Nơi đó có một người đàn ông cao gầy, trên mặt có một vết sẹo không rõ ràng,
nhưng vết sẹo này chẳng những không ảnh hưởng đến gương mặt, ngược lại còn làm
hắn có thêm vài phần khí khái. Vì gương mặt kia quá đẹp, căn bản không giống
đàn ông.
Trên tay người đàn ông là một khẩu súng, họng súng chĩa vào Mộc Hàm, ánh mắt
người đàn ông có chút dịu dàng.
– Đoạn Nhận, anh muốn giết tôi sao?
Mộc Hàm nhìn người đàn ông, ánh mắt không thể tin.
– Không phải tôi muốn giết cô, vì cô phản bội quốc gia, tôi phải giết cô.
Đoạn Nhận thản nhiên nói:
– Đây là lệnh của tổ trưởng, tôi chỉ phụng mệnh làm việc.
– Ông ta nói tôi phản bội quốc gia sao?
Mộc Hàm cảm thấy buồn cười, tối qua nàng không nhận được điện thoại của người
kia, trong lòng đã cảm thấy là lạ. Nào ngờ đối phương còn hung ác hơn nàng
tưởng, rõ ràng gán cho nàng một tội danh phản bội quốc gia.
Nghĩ lại cũng là như vậy, dù Mộc Hàm có nói gì thì đối phương cũng có thể gán
cho nàng phản bội quốc gia, vì vậy cũng chẳng ai làm gì được ác ý của hắn. Mà
nàng cũng đã thừa nhận mình trở thành mục tiêu cho đồng liêu đuổi giết.
– Mộc Hàm, cô cũng biết tôi không thể cãi lệnh tổ trưởng, tôi cũng không muốn
giết cô, nhưng cô phải có một lý do để tôi không giết cô.
Đoạn Nhận dùng giọng khàn khàn nói.
– Nếu tôi nói mình không phản bội quốc gia, là ông ta vu oan cho tôi, lý do
này đủ chưa?
Mộc Hàm hỏi.
Đoạn Nhận lắc đầu:
– Không đủ, ông ta nói cô phản bội quốc gia, như vậy cô là kẻ phản bội quốc
gia.
– Vậy anh muốn lý do gì?
Mộc Hàm hỏi ngược lại, nàng biết vì sao Đoạn Nhận đến bây giờ vẫn còn chưa nổ
súng, vì hắn yêu nàng.
– Mộc Hàm, tôi cho cô hai con đường, thứ nhất, tôi sẽ nổ súng giết chết cô.
Đoạn Nhận trầm giọng nói:
– Thứ hai, cô làm phụ nữ của tôi, chúng ta cùng nhau bỏ đi đến chân trời góc
biển, tôi hy vọng cô có thể chọn con đường thứ hai.
Mộc Hàm cười quyến rũ:
– Đoạn Nhận, anh vì tôi mà không tiếc đối kháng với tổ chức, nhưng tôi không
nghĩ dưới tình huống này bị ép làm phụ nữ của người khác, tôi còn con đường
thứ ba muốn nói cho anh, anh có muốn nghe không?
– Cô nói đi.
Đoạn Nhận nói.
– Bây giờ anh rời khỏi đây, coi như chưa từng nhìn thấy tôi, chưa có gì phát
sinh, anh thấy thế nào?
Mộc Hàm lại nở nụ cười quyến rũ, bộ dạng cực kỳ phong tình.
Gương mặt Đoạn Nhận có hơi run rẩy, vẻ phong tình của Mộc Hàm làm hắn si mê
nhưng còn chưa đủ cho hắn điên cuồng, vì vậy hắn còn chưa mất đi lý trí.
– Mộc Hàm, cô cảm thấy tôi nên đáp ứng điều kiện này sao?
Đoạn Nhận hỏi ngược lại:
– Trừ khi cô làm nữ nhân của tôi, nếu không tôi sẽ chẳng mạo hiểm vì cô.
– Đoạn Nhận, cho dù tôi đồng ý làm phụ nữ của anh, anh không sợ tôi đổi ý
sao?
Mộc Hàm hỏi ngược lại.
– Tôi tin cô sẽ không lật lọng.
Đoạn Nhận thản nhiên nói:
– Chúng ta không phải quen biết nhau được một ngày, tôi cũng hiểu cô rất rõ.
– Anh đã hiểu tôi thì nên biết, tôi sẽ không đồng ý với anh dưới tình huống
này.
Mộc Hàm khẽ lắc đầu:
– Quan trọng hơn, dù tôi đồng ý với anh thì cuối cùng cũng khó thoát chết,
anh nghĩ rằng chỉ dựa vào mình có thể bảo vệ cho tôi được sao? Tuy anh mạnh
hơn tôi một chút, nhưng tổ chức có quá nhiều người mạnh hơn tôi và anh.
– Ít nhất tôi cũng có thể làm cô sống lâu hơn.
Đoạn Nhận có chút căm tức, cảm giác bị người khác khinh thường làm hắn không
thoải mái.
– Nhưng bây giờ có người thật sự bảo vệ được tôi.
Mộc Hàm chậm rãi nói, lúc này nàng không khỏi nhớ đến Hạ Thiên, nếu bây giờ có
hắn ở đây, dù nàng bị chĩa súng vào người thì nhất định cũng bình yên vô sự.
Đáng tiếc là bây giờ hắn không có ở đây, mà nàng cũng không có biện pháp thông
báo cho hắn.
– Mộc Hàm, tôi hỏi cô lần cuối, cô có đồng ý theo tôi không?
Đoạn Nhận bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn vì người phụ nữ này mà không tiếc đánh
cược cả mạng sống, nhưng nàng không nhận, điều này làm hắn tức giận.
– Theo anh cũng chết, bây giờ cũng chết, sao không chết luôn cho rồi.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:
– Đoạn Nhận, nếu anh thật sự muốn giết tôi thì ra tay đi.
– Mộc Hàm, nếu cô đã tìm chết thì tôi thành toàn.
Đoạn Nhận rất tức giận, ngón tay hơi dùng sưc, khẽ bóp cò