Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 234: Khoảnh khắc may mắn của Kiều Phượng Nhi. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 234: Khoảnh khắc may mắn của Kiều Phượng Nhi.

Khi nghe được tiếng hô của Hạ Thiên thì Kiều Phượng Nhi không những chẳng dừng
xe mà còn chạy nhanh hơn, nàng biết nếu Hạ Thiên muốn mình dừng xe thì chẳng
có chuyện gì tốt.

Nhưng khi mới chạy đi được vài trăm mét thì Kiều Phượng Nhi đã nghe thấy một
tiếng nổ rất lớn ở bên cạnh, nàng quay đầu lại nhìn mà thiếu chút nữa đã chết
ngất. Nàng thấy Hạ Thiên đang đã đánh văng một phần thân xe, mà lúc này hắn
vẫn đang chạy theo nàng, hơn nữa còn chạy song song với xe hơi.

– Két.

Một tiếng thắng chói tai vang lên, Kiều Phượng Nhi dừng xe, nàng phẫn nộ rống
lên với Hạ Thiên:

– Anh điên rồi à? Kiều tiểu thư rất thích chiếc xe này.

Kiều Phượng Nhi rất tức tối, lưu manh này muốn ngăn xe thì phải đánh rơi bộ
phận xe ra sao? Tuy chiếc xe này không đắt nhưng Kiều Tiểu Kiều trước nay đều
dùng nó, cũng có cảm tình với xe. Bây giờ Hạ Thiên ra tay đánh văng một phần
thân xe, nàng cũng không biết sẽ báo cáo với Kiều tiểu thư thế nào cho phải.

Nhưng Kiều Phượng Nhi còn chưa nói hết lời thì cảm thấy thân thể nhẹ bẫng,
nàng cảm nhận một cánh tay có lực ôm lấy eo mình. Một giây sau nàng phát hiện
mình rời khỏi xe, Hạ Thiên đang ôm lấy nàng chạy về phía cổng chính của Kiều
gia.

Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong bên kia cũng trợn mắt há mồm, bọn họ không phải
chưa từng được thấy đàn ông cướp người đẹp, nhưng không ngờ Hạ Thiên cướp
người lại sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, đúng là quá khủng bố.

– Chạy mau.

Hạ Thiên cũng hét lớn với Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong.

“Chạy sao?”

Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong có chút buồn bực, vô duyên vô cớ mà chạy làm gì?
Nhưng dù buồn bực thì cả hai cũng ba chân bốn cẳng chạy về phía cổng lớn Kiều
gia.

– Anh làm gì? Buông ra…Tôi gọi người… ….

Kiều Phượng Nhi chợt vùng vẫy, trong lòng nàng có chút sợ hãi. Lưu manh này
không phải thú tính bùng phát, muốn kéo nàng vào một gian phòng nào đó hoạt
động thể lực đấy chứ?

Nếu thật sự là như vậy thì quá thảm, Khương Phong tin mình sẽ tuyệt đối không
làm gì được và chẳng thể nói lý lẽ. Với vòng vị tha của Kiều tiểu thư với lưu
manh này, dù Kiều Phượng Nhi có bị hắn hoạt động cả ngày thì sẽ không có
chuyện gì xảy ra.

– Ầm… ….

Một tiếng nổ khủng bố vang lên, hai chữ sàm sỡ vừa lên cuống họng Kiều Phượng
Nhi đã phải nuốt trở về. Khi đến cổng lớn Kiều gia thì Hạ Thiên ôm Kiều Phượng
Nhi ngã sấp xuống, đồng thời cũng gào lên với Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong:

– Nằm xuống.

Lần này cũng không cần Hạ Thiên phải hét lên, Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong đã
ngã xuống đất, ngay cả hai bảo vệ canh cổng cũng nằm xuống. Đúng lúc này một
luồng sóng cuồn cuộn phóng qua đỉnh đầu mọi người.

Vài chục giây sau vụ nổ thì mọi người mới lóp ngóp bò lên, sau khi quay đầu
nhìn lại thì thấy chiếc Volvo của Kiều Tiểu Kiều đã tan tành xác pháo, phần
linh kiện còn đầy đủ nhất chắc chỉ là khung cửa mà trước đó Hạ Thiên đã giật
ra.

Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong không khỏi đảo mắt nhìn Kiều Phượng Nhi, thầm
nghĩ nếu nàng còn ở trên chiếc xe kia, sợ rằng một người đẹp đã trở thành
người dẹp, chết thảm thương.

Kiều Phượng Nhi đã hoàn toàn choáng váng, nàng dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn về
phía chiếc xe tan tành, trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Trên đời không phải không
có người sợ chết nhưng trong số đó tuyệt đối không có Kiều Phượng Nhi. Nàng
mới mười tám tuổi, là tuổi thanh xuân của một cô gái, tuy là vệ sĩ có thể gặp
nguy hiểm bất cứ lúc nào nhưng nếu nói nàng không sợ chết thì không đúng.

Đặc biệt là khi Kiều Phượng Nhi nghĩ đến tình cảnh mình bị nổ tan thành từng
mảnh, hơn nữa còn có thể bị đốt thành than mà trong lòng cực kỳ kinh hoàng,
thậm chí còn có cảm giác nôn mửa.

Một lúc lâu sau Kiều Phượng Nhi mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Thiên rồi
hỏi bằng giọng khó tin:

– Anh…Anh biết trên xe có bom sao?

Nghĩ đến vấn đề trước đó Hạ Thiên ôm nàng bỏ chạy, hơn nữa còn kéo theo cả Tô
Tiểu Xán, Kiều Phượng Nhi đã hiểu, mình nghĩ đối phương là lưu manh. Nhưng dù
đối phương thật sự là lưu manh, thật sự đưa nàng vào phòng làm chút chuyện này
nọ thì hắn vẫn tuyệt đối là ân nhân cứu mạng của nàng. Nếu không phải nàng may
mắn, vừa ra khỏi cửa đã gặp Hạ Thiên, như vậy nàng sẽ chết chắc, thậm chí còn
không có cơ hội được đàn ông leo lên người.

Nhưng Kiều Phượng Nhi cũng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hạ Thiên biết trên xe
có bom? Nàng cũng biết gần đây có sát thủ muốn ám sát Kiều Tiểu Kiều, nhưng
nàng không ngờ đối phương có thể gài bom lên xe Kiều tiểu thư, chẳng lẽ Hạ
Thiên chỉ là nghi ngờ, nhưng sao lại đúng lúc trên xe có bom?

Nhưng câu trả lời của Hạ Thiên đã làm cho nhứng suy đoán của Kiều Phượng Nhi
tan tành, nàng thấy Hạ Thiên gật đầu:

– Đúng vậy, nếu không phải anh biết trên xe có bom, không muốn em bị nổ bom
chết tươi, không muốn Tiểu Kiều mất đi vệ sĩ, như vậy sao anh phải cứu em ra?

Nhưng Kiều Phượng Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng phải hỏi rõ ràng:

– Sao anh biết trên xe có bom?

– Anh nghe được.

Hạ Thiên trả lời.

Lúc này Tô Tiểu Xán cũng rất tò mò, hắn ở bên cạnh hỏi một câu:

– Trên xe có bom hay không mà nghe được sao?

– Khi dùng bom hẹn giờ thì đều có thể nghe được.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

– Đây là bom hẹn giờ, bên trong có thiết bị, chỉ cần bị kích hoạt thì có thể
phát ra âm thanh. Vừa rồi quả bom kích hoạt, vì vậy tôi nghe thấy âm thanh.

Kiều Phượng Nhi, Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong đưa mắt nhìn nhau, đây là tai
gì? Sao lợi hại như vậy?

– Anh nói quả bom vừa rồi mới kích hoạt, như vậy quả bom đã sớm được gài lên
xe sao?

Kiều Phượng Nhi suy nghĩ một chút rồi nói:

– Nhưng sau khi lấy chiếc xe này về thì chưa từng có ai tiếp cận, chẳng lẽ
bom đã được gài vào xe ngay từ hôm qua ở tòa nhà Kiều gia?

Kiều Phượng Nhi cũng không chờ ai trả lời mà tự nói:

– Đúng, nhất định là như vậy, ngày hôm qua Kiều Tiểu Kiều quay về bằng xe
chống đạn, chiếc xe này được chạy về sau đó, nhưng sao bom không được kích
hoạt?

– Rất đơn giản, tên khốn kia có lẽ đã ở gần quan sát, khi thấy xe đi xa,
tưởng rằng Tiểu Kiều có trong xe, vì vậy mới kích hoạt.

Hạ Thiên nói xong thì quét mắt nhìn, rõ ràng muốn tìm tên kia, nhưng phụ cận
khu Kiều gia không có người, cũng không có xe, Hạ Thiên cũng không thấy ai.

– Chúng ta làm sao bây giờ?

Khoảnh khắc này Kiều Phượng Nhi cũng không có ý kiến gì, không biết tên sát
thủ chuyên gài bom kia đang ở đâu, nếu một ngày không tìm được hắn thì một
ngày nàng khó an tâm.

– Trước tiên quay về rồi nói.

Hạ Thiên cũng không có biện pháp tốt, hắn quay sang Tô Tiểu Xán:

– Các anh cũng vào thôi, không phải anh muốn giảm béo sao? Vào trong đi, tôi
giúp anh châm cứu, bao anh một tháng giảm cân thành người mẫu.

Tô Tiểu Xán gật đầu, hắn rõ ràng cầu còn chưa được với lời đề nghị của Hạ
Thiên.

– Tiểu Xán, anh và Hạ Thiên vào đi, tôi phải về một chuyến, để người nhà khỏi
lo lắng.

Tô Tuấn Phong mở miệng nói.

– Ừ, vậy cũng được.

Tô Tiểu Xán tỏ vẻ đồng ý.

Tô Tuấn Phong nhanh chóng lái xe bỏ đi, mà Hạ Thiên, Kiều Phượng Nhi và Tô
Tiểu Xán cũng nhanh chóng đi vào cửa chính Kiều gia. Còn vụ nổ trên đường sẽ
có người xử lý, cũng không cần bọn họ hao tâm tổn trí.

– Tít… ….

Một âm thanh rất nhỏ vang lên sau lưng.

Hạ Thiên xoay người, hắn hô lên rất bất mãn:

– Anh làm gì vậy?

Kiều Phượng Nhi và Tô Tiểu Xán cũng xoay người, bọn họ phát hiện khong biết từ
khi nào ở phía sau có một người đàn ông đeo máy ảnh trên cổ. Người này trên ba
mưoi, mái tóc hơi rối, khi nghe Hạ Thiên hỏi mà không trả lời, vẫn tiếp tục
dùng máy ảnh chụp như điên, bộ dạng rất hưng phấn.

– Chụp cái gì? Không được chụp.

Kiều Phượng Nhi quát lớn.

Nào ngờ Kiều Phượng Nhi vừa dứt lời thì người đàn ông kia lại quay sang chụp
vài tấm.

Kiều Phượng Nhi rất căm tức, nàng đang định tiến lên cướp máy ảnh thì nhìn
thấy một chiếc xe mở cửa, trên xe có vài người đi xuống, có nam có nữ, còn có
cả máy quay. Đám người này nhanh chóng quay phim chụp ảnh vụ nổ rồi ùa về phía
Kiều Phượng Nhi như ong vỡ tổ.

– Chào Tiểu thư, chúng tôi là người của đài truyền hình Giang Hải, xin hỏi
nơi này vừa có chuyện gì phát sinh?

Một nữ phóng viên tìm tới Kiều Phượng Nhi.

– Chào tiên sinh, tôi là phóng viên báo Giang Hải News, nơi đây có phải vừa
có một vụ nổ không?

Một nữ phóng viên tìm đến Hạ Thiên.

– Tô tiên sinh, tôi là phóng viên báo Giang Hải, xin hỏi vụ nổ vừa rồi có
nguyên nhân gì? Vụ nổ nhằm vào anh hay Kiều gia?

Người này biết Tô Tiểu Xán, vì vậy Tô Tiểu Xán là mục tiêu.

… ….

Lúc này cửa chính của Kiều gia chợt rối loạn.

– Nơi đây không có vấn đề gì cả, mọi người quay về đi.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói.

– Tiểu thư, nơi đây vừa có một vụ nổ, sao không có gì phát sinh? Cô che giấu
như vậy có phải có nguyên nhân gì không?

Một nữ phóng viên hỏi Kiều Phượng Nhi.

-Tiểu thư, xin hỏi vụ nổ lần này có liên quan đến vụ nổ ở tòa nhà Kiều gia không?

Một phóng viên hỏi.

– Tiểu thư, xin hỏi chị có cảm tưởng gì với vụ nổ vừa rồi?

Một phóng viên chỉa micro vào Kiều Phượng Nhi.

Kiều Phượng Nhi lập tức bực bội, đám phóng viên này là báo phương nào, sao lại
hỏi những vấn đề này. Khi nàng còn đang tức tối thì Hạ Thiên đột nhiên đánh
người, mục tiêu là tên phóng viên đến chụp hình đầu tiên.

– Anh muốn làm gì?

Tên phóng viên khá nhanh nhẹn, hắn tránh qua, sau đó kêu lớn:

– Đánh người, bớ người ta có người đánh phóng viên!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.