Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh lại đi đến khu trung tâm thương mại, nói là mua quà
cho Triệu Thanh Thanh, thật ra cũng không bằng nói là đi dạo phố với Tôn Hinh
Hinh.
Trước đó Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên cùng đi dạo thì chỉ dạo mà không mua, nhưng
lần này nàng vừa đi dạo vừa mua, hai cái váy, một túi xách, một sợi dây
chuyền. Hai người đi dạo dến giữa trưa, mãi đến khi Lãnh Băng Băng điện thoại
thì Hạ Thiên mới nhớ còn chưa mua quà cho Triệu Thanh Thanh.
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi đang ở khu trung tâm thương mại, sẽ mua quà cho
Triệu Thanh Thanh ngay.
Hạ Thiên tranh thủ thời gian nói lời đảm bảo.
– Cậu định mua thứ gì?
Lãnh Băng Băng hỏi.
– Váy thì sao?
Hạ Thiên nhìn thấy Tôn Hinh Hinh mua váy thì cũng mở miệng hỏi.
– Thanh Thanh không thích mặc váy.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
– Túi xách.
Hạ Thiên lại hỏi.
– Thanh Thanh cũng không thích túi xách.
Lãnh Băng Băng càng thêm mất hứng.
– Dây chuyền thì sao? Nếu không được thì nhẫn.
Hạ Thiên có chút buồn bực, Triệu Thanh Thanh này sao chẳng thích thứ gì cả
vậy?
– Thanh Thanh không thích đồ trang sức, mà rốt cuộc cậu có chú tâm đi mua quà
không vậy?
Lãnh Băng Băng có chút tức giận:
– Nói cậu đi mua quà mà nửa ngày không có thứ gì ra hồn sao?
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, Triệu Thanh Thanh sao quái dị như vậy? Sao cô ấy không
thích những gì các cô gái khác đều thích?
Hạ Thiên cũng phàn nàn.
– Tính cách của Thanh Thanh giống như nam, có cô gái nào thích học võ như cô
ấy không?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
– Học võ sao?
Hạ Thiên lập tức có ý nghĩ mới:
– Cảnh sát tỷ tỷ, hay tôi mua bí kíp tặng Thanh Thanh.
– Còn bí kíp võ công mà mua sao?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
– Tôi có thể ghi một quyển.
Hạ Thiên ngược lại rất có lòng tin với vấn đề này.
Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, rốt cuộc nàng cũng nhớ lưu manh này võ công cao
cường, nói không chừng sẽ ghi ra bí kíp võ công thật sự.
– Cậu thật sư có thể ghi ra bí kíp sao?
Lãnh Băng Băng cảm thấy đối với Triệu Thanh Thanh si võ kia, nếu Hạ Thiên tặng
bí kíp thì sẽ cực kỳ vui sướng.
– Tất nhiên là có thể, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị yên tâm, tôi sẽ về ghi ngay,
nếu không được thì cùng lắm thu Triệu Thanh Thanh là vợ bé, cô ấy nhất định sẽ
rất vui.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
Thu Triệu Thanh Thanh làm vợ bé, như vậy là có hại mới đúng?
Khoảnh khắc này Lãnh Băng Băng chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết Hạ Thiên.
– Được rồi, cứ xử lý như lời cậu, cậu tranh thủ thời gian chuẩn bị đi.
Lãnh Băng Băng cố gắng ép xúc động trong lòng, nàng vội vàng nói một câu, sau
đó cúp điện thoại.
– Chị Hinh, chúng ta về trước, trước tiên tôi phải có chút thời gian ghi bí
kíp cho Triệu Thanh Thanh.
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi nói với Tôn Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh cũng không phản đối, hai người cùng về Học Phủ Danh Uyển, sau
khi dùng cơm trưa thì Hạ Thiên mua giấy bút bắt đầu công tác ghi bí kíp võ
công.
Đây là một công tác khá thoải mái, sau nửa ngày ghi chép thì bí kíp võ công
cũng xuất hiện, còn vấn đề tên bí kíp, Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi ghi lên
vài chữ “Gái đánh người”. Hắn đã từng nhìn thấy vài bộ sách giúp phụ nữ phòng
thân trên inte, nhưng võ công của hắn không chỉ dùng để phòng thân, chỉ dùng
để đánh người, vì vậy phải là “gái đánh người”.
Khi Hạ Thiên đóng sách xong thì Lãnh Băng Băng đã điện thoại đến hỏi, hỏi hắn
đang ở đâu.
Chưa đến mười phút sau Lãnh Băng Băng đã chạy xe đến cổng Học Phủ Danh Uyển,
mà Hạ Thiên cũng cầm theo bí kíp lên xe, sau đó cùng Lãnh Băng Băng đi đến khu
thị ủy Giang Hải.
Hôm nay Lãnh Băng Băng vẫn mặc thường phục, áo sơ mi trắng và giày cao gót,
nhưng không biết có phải quan tâm đến cảm xúc của Hạ Thiên hay không mà lúc
này giày thấp hơn nhưng vẫn cao hơn so với hắn. Lúc này nàng vẫn là người đẹp
chân dài, vẫn gợi cảm và cực kỳ xinh đẹp.
Lái xe vào khu nhà thị ủy, Lãnh Băng Băng dừng xe, ngay sau đó đi lên lầu ba,
đến phòng ba lẻ một.
Người mở cửa là Triệu Thanh Thanh, nha đầu này vẫn mặc một bộ đồ thể thao,
cũng không chú ý cách ăn mặc, khi thấy Lãnh Băng Băng thì nàng rất vui:
– Chị Băng Băng, chị đến rồi à?
Sau đó Triệu Thanh Thanh thấy Hạ Thiên và lại càng vui vẻ:
– À, sư phụ, anh cũng đến sao?
Triệu Thanh Thanh rất vui, ngay sau đó lại hỏi:
– Chị Băng Băng, sao chị lại đi cùng sư phụ? À, chị Băng Băng, có phải chị đã
vào trong tầm tay của sư phụ rồi không?
– Thanh Thanh, nói gì vậy, còn không mau mời khách vào nhà.
Bên trong vang lên một giọng nói trách móc, là một người phụ nữ trung niên rất
đẹp.
– Biết rồi, mẹ à!
Triệu Thanh Thanh lên tiếng, ngay sau đó nàng cúi người về phía Hạ Thiên rồi
cười hì hì nói:
– Sư phụ, chị Băng Băng, mời vào.
Lãnh Băng Băng tiến vào đầu tiên, ngay sau đó nàng chào hỏi người phụ nữ trung
niên:
– Chào dì Dư.
– Băng Băng, cháu ngồi chơi trước đi.
Người phụ nữ trung niên nói:
– Chú Triệu của cháu sẽ xuống ngay, tiểu tử này là bạn trai của cháu sao?
– Dì Dư, đây là Hạ Thiên.
Lãnh Băng Băng không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận:
– Hạ Thiên, đây là dì Dư Ngọc Mai, công tác ở bệnh viện Phụ Nhất.
– Chào dì Dư.
Hạ Thiên cũng bắt chuyện.
Trong mắt Dư Ngọc Mai chợt lóe lên chút kinh ngạc:
– Thì ra đây là tiểu tử Hạ Thiên, rất tốt, tuấn tú lịch sự.
Triệu Thanh Thanh lại không khỏi thầm nghĩ:
“Sư phụ như vậy mà cũng coi là tuấn tú lịch sự sao? Ánh mắt mẹ mình kém quá!”
– Băng Băng, các cháu cứ ngồi chơi, dì xuống bếp chuẩn bị.
Dư Ngọc Mai cười cười rồi xoay người xuống phòng bếp.
– Chị Băng Băng, lát nữa sau khi dùng cơm xong thì chị và sư phụ đừng đi nhé,
em còn tiết mục khác.
Dư Ngọc Mai vừa đi thì Triệu Thanh Thanh đã khẽ nói.
Lãnh Băng Băng lập tức hiểu ra:
– Em hẹn bạn ra ngoài chúc mừng sao?
– Đúng vậy, chị Băng Băng, chị và sư phụ nhất định phải đi, chúng ta đến quán
bar uống rượu nhảy múa chúc mừng em đã trưởng thành.
Triệu Thanh Thanh sợ bị mẹ nghe được nên càng nói càng nhỏ.
– Cơm nước xong rồi nói sau.
Lãnh Băng Băng cũng không thích đi đến những nơi như quán bar, nàng không muốn
làm cho Thanh Thanh thất vọng quá sớm nên chỉ ứng phó qua loa một câu.
Chuông cửa lại vang lên, Triệu Thanh Thanh vội vàng ra mở cửa.
– Cha, cha về rồi.
Triệu Thanh Thanh hô lên một tiếng, ngay sau đó cũng sững sờ, người theo sau
là ai vậy?
Một người đàn ông trung niên tướng mạo đường đường chính chính bước vào nhà,
đó chính là cha của Triệu Thanh Thanh, là bí thư thành phố Giang Hải Triệu
Bỉnh Lương. Đi vào cùng với Triệu Bỉnh Lương là một người thanh niên hơn hai
mươi tuổi, thân cam mét tám, anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm. Nhưng đối với
Triệu Thanh Thanh thì người này rất xa lạ, vì trước nay nàng chưa từng được
gặp.
– Thanh Thanh, phải biết lễ phép chứ.
Triệu Bỉnh Lương nhíu mày:
– Đây là anh Minh Hiên, con không nhớ sao?
– Anh Minh Hiên sao? Lý Minh Hiên?
Triệu Thanh Thanh chợt ngẩn ngơ, nàng nhìn chằm chằm vào người thanh niên một
lúc lâu, sau đó nói bằng giọng buồn rầu:
– Cha, con thật sự nhận không ra, lần trước khi gặp anh Minh Hiên thì hình
như con mới chỉ năm tuổi thì phải.
– Thanh Thanh, cũng không sao, bây giờ chúng ta có thể làm quen lại.
Người thanh niên mỉm cười vươn tay với Triệu Thanh Thanh:
– Chào em, anh là Lý Minh Hiên.
– À, chào anh, tôi là Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn bắt tay với Lý Minh Hiên,
trong lòng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lại đưa Lý Minh Hiên về nhà?
– Chú Triệu.
Lãnh Băng Băng kéo Hạ Thiên đứng lên chào hỏi Triệu Bỉnh Lương.
– Lãnh Băng Băng, cháu đến rồi à? Tiểu tử này là Hạ Thiên sao?
Triệu Bỉnh Lương gật đầu với Lãnh Băng Băng rồi chuyển ánh mắt lên người Hạ
Thiên.
– Đúng vậy, chú Triệu, cậu ấy là Hạ Thiên.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu.
– Tiểu tử này rất tốt.
Triệu Bỉnh Lương gật đầu với Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên không quan tâm. Hắn còn
nhớ tình cảnh Triệu Bỉnh Lương điện thoại nói Lãnh Băng Băng phải lấy Lôi
Quân, vì vậy mà không có bao nhiêu cảm tình với đối phương.
Triệu Bỉnh Lương có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại như
thường:
– Mọi người cứ ngồi chơi, Băng Băng, giới thiệu với cháu, đây là một đứa cháu
của chú, là Lý Minh Hiên. Minh Hiên, đây là cháu gái của chú, là Lãnh Băng
Băng, hai người làm quen đi.
Sau khi Lý Minh Hiên nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì không thể dời mắt, mãi đến
lúc nghe thấy Triệu Bỉnh Lương nói chuyện thì mới biết mình thất thố, bắt buộc
phải thu ánh mắt lại. Nhưng dung mạo và tư thái của Lãnh Băng Băng đã thành
một ấn tượng không phai trong lòng hắn.
– Lãnh tiểu thư, chào cô!
Lý Minh Hiên vươn tay, trên mặt mang theo nụ cười mê người.
– Chào anh, Lý tiên sinh.
Lãnh Băng Băng không bắt tay:
– Xin lỗi, tôi không quen bắt tay người khác.
– À, không sao, mỗi người đều có thói quen của mình.
Lý Minh Hiên xấu hổ rụt tay về, ngay sau đó hắn nhìn sang Hạ Thiên:
– Không biết vị tiên sinh này xưng hô thế nào?
– Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu.
– Hạ Thiên sao?
Lý Minh Hiên mỉm cười:
– Tên rất thú vị, bây giờ cũng đang là mùa hè.
Hạ Thiên mặc kệ người này nói nhảm, hắn không quan tâm.
– Minh Hiên, cháu đến rồi à?
Dư Ngọc Mai từ nhà bếp đi ra, trên tay còn bưng theo dĩa hoa quả:
– Mọi người ăn chút điểm tâm.
– Dì Dư.
Lý Minh Hiên tranh thủ thời gian đứng lên chào hỏi, rõ ràng ngoài Triệu Thanh
Thanh thì hai vợ chồng Triệu Bỉnh Lương đều rất quen thuộc Lý Minh Hiên.
– Bỉnh Lương, mọi người đến đông đủ chưa?
Dư Ngọc Mai khẽ nói:
– Cơm đã chín, nếu người đã đến đông đủ thì có thể chuẩn bị dùng cơm.
– Chờ chút, còn hai người nữa.
Triệu Bỉnh Lương lắc đầu, đúng lúc này chuông cửa đã vang lên.
Triệu Thanh Thanh lại nhảy lên đi ra mở cửa, khi nàng mở cửa ra thì lập tức
sững sờ, sao lại là hai người nàng không quen?
Trước cửa là hai người đẹp một lớn một nhỏ, đại mỹ nữ có thể so sánh với Lãnh
Băng Băng, cũng cao ráo gợi cảm, mà tiểu mỹ nhân thì nhỏ hơn Triệu Thanh
Thanh, gương mặt rất đẹp, cách ăn mặc lại rất loạn, điển hình không phải thục
nữ, dáng người đã rất khá nhưng còn chưa phát dục mạnh mẽ.