Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 224: Giấc mộng phát tài của Liễu Vân Anh. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 224: Giấc mộng phát tài của Liễu Vân Anh.

Lần đó anh đã nói chỉ có một chai thôi, sao còn nữa?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Liễu Vân Anh:

– Còn nữa, anh không phải đưa cho em, anh cho chị Vân Mạn, sau đó chị Vân Mạn
tặng cho em.

– Anh rể, có thật không đấy?

Liễu Vân Anh dùng vẻ mặt năn nỉ nhìn Hạ Thiên:

– Có thể cho em hai bình nữa không?

– Em còn muốn làm gì nữa? Dáng người như cậy gậy của em phát dục đến mức này
là được rồi, to quá cũng xấu.

Hạ Thiên nhìn bộ ngực của Liễu Vân Anh, sau đó hắn đưa ra kết luận như vậy.

– To quá rất xấu sao?

Liễu Mộng nhìn ngực mình, nàng dùng ánh mắt uất ức nhìn Hạ Thiên:

– Tiểu bại hoại, có phải cậu cảm thấy ngực chị rất xấu không?

– Không phải, chị Mộng, chị thì khác với cô ấy, chị to mới đẹp nhưng cô ấy
gầy quá, nếu cũng to lớn như chị thì sẽ là cây gậy trúc treo hai quả đu đủ,
rất khó nhìn.

Hạ Thiên vội vàng giải thích.

Liễu Vân Anh có chút buồn bực, nàng không phải cây gậy, hơn nữa dù nàng thật
sự là cây gậy cũng tình nguyện treo hai trái đu đủ, cũng không muốn cây gậy
treo hai quả trứng gà.

– Anh rể, không phải em muốn, là Hàn Hiểu và Thẩm Vân muốn, chẳng lẽ anh
không thấy hai bạn ấy cũng rất nhỏ sao?

Liễu Vân Anh chỉ vào hai người bạn của mình, ngực của cả hai cũng khá nhỏ, nếu
không ba nàng sao được người ta gọi là câu lạc bộ máy bay?

Hạ Thiên nhìn hai cô gái, hắn thuận miệng nói:

– Dù nói thế nào cũng vậy thôi, anh cũng không có, khi xuống núi anh chỉ mang
theo một lộ Phong Nhũ Sương.

Nghe Hạ Thiên nói như vậy thì Hàn Hiểu và Thẩm Vân có hơi thất vọng, chẳng lẽ
cả đời này các nàng cứ phải mang sân bay sao?

– Anh rể, Phong Nhũ Sương là anh tự làm ra sao?

Liễu Vân Anh dùng ánh mắt an ủi nhìn hai cô bạn, sau đó tiếp tục dò hỏi.

– Tất nhiên là anh làm ra, trước đây khi còn ở trên núi anh cảm thấy buồn
chán, vì vậy làm ra vài chục chai.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

– Vài chục chai sao?

Liễu Vân Anh cảm thấy hai mắt tỏa sáng, ngay sau đó nàng hỏi ngay:

– Anh rể, anh còn vài chục chai sao không lấy ra?

– Anh nói đều để ở chân núi, bây giờ anh không quay về thì sao lấy được?

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Liễu Vân Anh, nha đầu này ngốc quá.

– Anh rể, khi nào thì anh về?

Liễu Vân Anh nói.

– Không biết.

Hạ Thiên trả lời rất kiên quyết, hắn quả thật không biết khi nào thì về núi,
nhưng nếu hắn có thể thi triển được đệ ngũ châm của Ngịch Thiên Bát Châm, có
thể chữa hết bệnh cho thần tiên tỷ tỷ thì sẽ quay về, sau đó đưa thần tiên tỷ
tỷ ra ngoài dạo chơi.

Liễu Vân Anh lập tức hiểu ra, muốn vị tỷ phu này về núi lấy Phong Nhũ Sương là
không thể. Dù có một ngày đối phương về núi nhưng không biết là ngày tháng năm
nào, dù nàng có thể đợi nhưng hai người bạn lại không.

– Anh rể, nếu Phong Nhũ Sương do anh làm ra, anh có thể làm vài chục chai nữa
được không?

Liễu Vân Anh rất tham, mở miệng là đòi vài chục chai.

– Không thích làm, cũng không có hứng.

Hạ Thiên tất nhiên không có hứng với trò này, cảnh sát tỷ tỷ và Liễu Mộng đều
có ngực dưa hấu, Chị Hinh cũng không phải loại nhỏ, chị Vân Mạn cũng thuộc
loại vừa phải, tóm lại vợ hắn không cần đến những thứ này. Dù các nàng thật sự
muốn ngực lớn cũng còn biện pháp, ví dụ như mát xa châm cứu… ….

Liễu Vân Anh cảm thấy buồn bực, nói nhiều như vậy hóa ra lại vô ích.

Liễu Vân Anh rót một ly nước ướp đá vào bụng, nàng chợt cảm thấy thanh tỉnh
trong đầu có một ý nghĩ:

– Anh rể, anh không muốn làm thì nói cho em biết cách làm Phong Nhũ Sương
được không? Ví dụ như cho em phương thuốc đi.

– Tốt, lấy giấy bút ra đây, anh ghi cho.

Hạ Thiên đồng ý cực kỳ sảng khoái, chủ yếu là nha đầu kia hỏi hoài không dứt
làm hắn cảm thấy phiền toái, vì vậy muốn nhanh chóng đuổi đi.

– Tốt, em đến ngay.

Liễu Vân Anh nhảy lên rất hưng phấn, ngay sau đó nàng lại chạy vào trong tiệm
giải khát mượn giấy bút, ngay sau đó đã có phương pháp điều chế Phong Nhũ
Sương.

Liễu Vân Anh tốt xấu gì cũng là con nhà thế gia trung y, nàng cầm cách điều
chế nhìn thoáng qua mà cũng cảm thấy thứ này có hơn phân nửa là thật, phần lớn
các tài liệu bên trong đều có thể tìm mua được, hơn nữa giá cũng không cao, mà
điểm phiền phức duy nhất chính là đu đủ nước ngàn năm.

– Anh rể, đu đủ nước ngàn năm đổi thành đu đủ nước bình thường được không?

Liễu Vân Anh không nhịn được phải hỏi.

– Cũng được nhưng hiệu quả giảm đi, ảnh hưởng cũng không lớn.

Hạ Thiên giải thích một câu:

– Thế này, nếu em dùng cây đu đủ nước bình thường, có lẽ phải ba tháng mới
phát dục được như bây giờ.

– Ba tháng sao?

Trong mắt Liễu Vân Anh lóe lên cái nhìn vui sướng:

– Ba tháng cũng quá tốt, cũng không quá lâu.

Hàn Hiểu và Thẩm Vân cũng gật đầu, chỉ cần có tác dụng, đừng nói là ba tháng,
dù là một năm cũng không quan tâm.

– Anh rể, cô cô, mọi người cứ tiếp tục ngồi chơi, chúng em đi trước.

Sau khi có được phương pháp điều chế Phong Nhũ Sương thì Liễu Vân Anh không
chờ đợi được nữa và muốn bỏ đi, nàng kéo Hàn Hiểu và Thẩm Vân rồi bước đi. Khi
vừa ra khỏi quán giải khát được vài bước thì nhịn không được phải gào lên:

– Phát tài rồi, ha ha, lúc này đúng là phát tài, tôi sẽ bán cách điều chế này
cho Mai Tam thẩm, sẽ tìm lấy của dì ấy vài triệu xài chơi.

– Tiểu Anh đúng là không có nghĩa khí, gọi chúng ta đến chơi mà lại bỏ chạy.

Liễu Mộng có chút mất hứng, nàng kéo Hạ Thiên và muốn bỏ đi:

– Tiểu bại hoại, chúng ta về thôi, chỗ này không có gì vui.

Liễu Mộng muốn trở về, Hạ Thiên rất nhiên không có ý kiến. Thật ra nơi này
cũng không có gì vui, tuy trên bờ cát có không ít người đẹp mặc bikini đi tới
đi lui nhưng hắn thấy nhóm người này dáng người không bằng Liễu Mộng, cũng kém
Tôn Hinh Hinh, xem ra không ai về nhà mình làm vợ được.

Hai người đứng lên rời khỏi quán nước, ngay sau đó rời khỏi hòn đảo. Nhưng khi
còn chưa đi được bao xa thì một người phụ nữ hớt hải chạy theo, nàng vừa chạy
vừa nói:

– Tiên sinh, tiên sinh, xin chờ chút.

Hạ Thiên xoay người, hắn thấy một người phụ nữ khá quen mắt chạy đến, thì ra
là người phụ nữ hắn vừa cứu lên từ dưới hồ.

Người phụ nữ này đã mặc một chiếc váy dài, có lẽ hai mươi lăm hai mươi sáu
tuổi, rất xinh xắn, dáng người mượt mà gợi cảm. Tuy so ra kém Liễu Mộng tuyệt
thế giai nhân nhưng cũng là người đẹp.

Nhưng Hạ Thiên không có hứng thú với người đẹp này, hắn hoàn toàn không chờ
người phụ nữ kia nói chuyện mà khoát khoát tay nói:

– Tôi biết cô muón cảm tạ ơn cứu mạng, nhưng cũng không cần cảm ơn, tôi chỉ
cứu cô vì đánh cuộc với người ta, bây giờ tôi và vợ phải đi, cô đừng quấy rầy.

Hạ Thiên nói xong những lời như vậy thì kéo Liễu Mộng bỏ đi rất nhanh, chỉ để
lại người phụ nữ đứng sững sờ ở phía sau, trên đời này thật sự có người làm
việc tốt không muốn lưu danh sao?

… ….

Sau khi Hạ Thiên và Liễu Mộng rời khỏi hòn đảo giữa hồ thì tiếp tục đi dạo ở
hồ Bắc, mãi đến bảy giờ tối thì hai người mới quay về biệt thự của Kiều Tiểu
Kiều.

Sau khi cơm nước xong và không còn việc gì thì Liễu Mộng lại quấn lấy Hạ Thiên
đòi học võ công, không còn biện pháp, vì vậy mà hắn phải bỏ ra nửa buổi tối để
tiếp tục dạy nàng học võ. Sau đó hắn dùng nửa buổi tối còn lại để hưởng thụ
thù lao dạy võ. Thân thể Liễu Mộng quá hoàn mỹ, sân cỏ mượt mà, ầm ầm sóng
dậy, núi đồi cao vút, phập phồng mù sương, đường cong hoàn thiện, da thịt tơ
lụa, cảm giác thoải mái và chất ngất làm Hạ Thiên cực kỳ sung sướng, cảm thấy
vất vả cả buổi tối được đền bù thỏa đáng.

Nhưng sang đến ngày thứ hai thì Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều nhìn Hạ
Thiên bằng ánh mắt tức giận, hai người kia “yêu đương” không biết nhỏ mồm một
chút sao? Kêu gào kinh thiên động địa, anh đến em đi, chỉ sợ người khác không
biết mình đang làm gì.

– Chị đi ngủ đây, tiểu bại hoại không được lên theo.

Sau khi ăn xong bữa sáng thì Liễu Mộng lên lầu đi ngủ, một đêm thức trắng hoạt
động “yêu đương”, bây giờ nàng cảm thấy rất buồn ngủ. Hạ Thiên thì tinh thân
rất tốt, giống như nằm với Liễu Mộng, dù hắn làm gì thì tinh thần cũng rất
tốt. Điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái, vì sao chị Mộng lại buồn ngủ? Nếu nói
theo lý thì nàng cũng có băng hỏa linh thể, nhưng khi làm việc xong lại mệt
mỏi, chẳng lẽ nam nữ khác biệt?

Hạ Thiên cũng không suy xét vấn đề này, vì hắn nhanh chóng nghĩ ra một vấn đề
khác. Hắn đã nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng, bắt hắn mua một phần quà
tối nay cho Triệu Thanh Thanh, mà quà gì Lãnh Băng Băng cũng không nói, vì
nàng chưa nghĩ ra.

Năm xưa Lãnh Băng Băng cũng từng tặng quà cho Triệu Thanh Thanh, nhưng tình
huống hôm nay lại khác. Đầu tiên, đây là sinh nhật mười tám của Triệu Thanh
Thanh, đối với một người thì sinh nhật mười tám không giống bình thường, vì
lúc này đã là người trưởng thành theo pháp luật, qua sinh nhật này thì đã là
người trưởng thành.

Hơn nữa Lãnh Băng Băng cũng có quan hệ thân thiết với Triệu Thanh Thanh, vì có
chút biến đổi mà trước đó Lãnh Băng Băng coi Triệu Thanh Thanh như em ruột,
nhưng bây giờ nàng đã ý thức được đối phương không phải em ruột của mình. Có
lẽ từ đêm nay quan hệ giữa nàng và Triệu gia sẽ phải thay đổi một chút, vì vậy
lễ vật lần này phải có chút khác biệt.

Đáng tiếc là Lãnh Băng Băng không biết mua lễ vật gì cho phù hợp, nàng cũng
không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, càng không thể đi mua, vì vậy mới giao
nhiệm vụ cho Hạ Thiên.

Nhưng Hạ Thiên cũng bó tay với vấn đề này, hắn nào biết nên mua món quà gì?
Hắn định hỏi Kiều Tiểu Kiều, nhưng nàng ăn sáng xong cũng đi ngủ, khi không
còn biện pháp nào khác thì hắn phải điện thoại cho Tôn Hinh Hinh, cũng may mà
Tôn Hinh Hinh đang rảnh, nàng tình nguyện đi mua với hắn, vì vậy mới yên lòng.

Mười phút sau, Tôn Hinh Hinh chạy Ferrari đến cổng lớn khu biệt thự Kiều gia,
Hạ Thiên đã đợi sẵn.

Hạ Thiên lên xe, Tôn Hinh Hinh hỏi ngay:

– Đi đâu mua quà đây?

– Chị Hinh, tôi cũng không biết, chị quyết định đi.

Hạ Thiên nếu biết mua ở đây thì không cần Tôn Hinh Hinh giúp đỡ.

– Nếu không chúng ta đến trung tâm mua sắm, nơi đó có đầy đủ các loại trang
sức mà các cô gái thích, Triệu Thanh Thanh có lẽ cũng thích những thứ này.

Tôn Hinh Hinh suy nghĩ rồi nói.

– Được rồi, dù sao mua được quà là được.

Hạ Thiên thầm nghĩ muốn báo cáo công tác với Lãnh Băng Băng, còn Triệu Thanh
Thanh có thích hay không cũng chẳng phải vấn đề đáng quan tâm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.