– Loại người như anh mà tôi phải sợ sao?
Hạ Thiên không cho là đúng:
– Tôi chỉ không muốn làm quần áo ướt sũng mà thôi.
– Tốt, tôi có một phương pháp không làm ướt quần áo, cậu chơi không?
Lý Tuấn suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.
Hạ Thiên còn chưa nói lời nào thì Liễu Vân Anh đã cướp lời:
– Anh muốn đấu thế nào?
– Rất đơn giản, chúng ta đấu nín thở trong nước, ai nín thở được lâu thì
thắng, ai thua phải xin lỗi đối phương. Phương pháp này không cần xuống nước,
chỉ cần cúi đầu xuống nước là được.
Lý Tuấn nhanh chóng nói, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Hạ Thiên:
– Nói một câu đi, dám chơi không? Không thì xin lỗi đi.
– Anh muốn đấu nhịn thở trong nước sao?
Hạ Thiên cảm thấy khó thể ngờ, sao đối phương ngốc như vậy, muốn đấu bằng
phương pháp này sao?
– Hừ, có chơi không, đàn ông phải sảng khoái.
Lý Tuấn nói bằng giọng mất kiên nhẫn.
– Này, đấu cũng được, nếu người nào thua phải nhảy xuống hồ, có dám không?
Liễu Mộng mở miệng.
– Có gì mà không dám? Ai thua thì nhảy hồ.
Giang Vận nói ngay.
– Tốt, hắn thua cô cũng phải nhảy, à, còn ôm nhau cùng nhảy, như vậy mới vui.
Liễu Mộng suy nghĩ rồi nói.
– Được rồi, quyết định như vậy, nếu Lý Tuấn thau thì tôi sẽ ôm anh ấy nhảy
hồ.
Giang Vận chỉ vào Hạ Thiên rồi tiếp tục:
– Nếu hắn thua thì hai người phải ôm nhau nhảy hồ, thế nào?
Liễu Mộng vỗ tay:
– Tốt, tốt, tiểu bại hoại, cậu mau đấu với hắn đi, chị muốn nhìn người nhảy
hồ.
– Được, đấu thì đấu.
Vì thỏa mãn nguyện vọng được nhìn người nhảy hồ của Liễu Mộng, Hạ Thiên cuối
cùng cũng đồng ý so sánh xem ai nhịn thở lâu hơn với Lý Tuấn, nhưng hắn cảm
thấy làm như vậy ức hiếp người quá đáng.
Hạ Thiên và Lý Tuấn đi đến bên hồ, hắn cũng không cần ai nói bắt đầu, hắn nói
trước:
– Tôi bắt đầu trước, cho anh vài phút đứng không.
Hạ Thiên nói xong thì đi đến bờ cát cúi đầu vào nước.
Lý Tuấn chợt sững sờ, hắn cũng nhanh chóng tiến lên úp mặt xuống nước ở bên
cạnh Hạ Thiên, trận đấu nhịn thở coi như chính thức bắt đầu.
– Cô chờ để nhảy vào hồ đi.
Giang Vận dùng ánh mắt đắc ý nhìn Liễu Mộng. Người này không những đẹp hơn
nàng, nhưng bộ ngực là thứ gần đây nàng luôn tự hào cũng không so sánh được
với hai ngọn núi khủng bố của Liễu Mộng, điều này làm nàng sinh ra cảm giác
ghen ghét.
– Người phải nhảy hồ chính là cô.
Liễu Vân Anh cười nhạt một tiếng.
Giang Vận liếc mắt nhìn Liễu Vân Anh:
– Cô đúng là ngu ngốc, cô không biết Lý Tuấn là kiện tướng môn lặn sao? Anh
ấy không cần thiết bị cũng có thể nín thở dưới nước năm phút, cô cho rằng anh
rể của cô làm được như vây sao?
– Năm phút đồng hồ là cái gì mà to mồm, tiểu bại hoại nhịn thở cả giờ cũng
không sao?
Liễu Mộng ngáp một cái.
Liễu Vân Anh nghe vậy mà sững sờ:
– Cô cô, anh rể lợi hại vậy sao?
– Đúng vậy, cậu ấy vừa nói với cô.
Liễu Mộng khẽ gật đầu.
– Chỉ biết khoác lác, sẽ biết ai hơn ai ngay thôi.
Giang Vận hừ lạnh một tiếng.
Năm phút trôi qua rất nhanh, Lý Tuấn cuối cùng cũng không nhịn được, hắn đột
nhiên ngẩng đầu khỏi mặt nước, trên mặt có chút đắc ý. Khi hắn đang định tuyên
cáo thắng lợi của mình thì phát hiện Hạ Thiên ở bên cạnh vẫn còn cúi đầu trong
nước.
– Này, anh rể, anh thắng rồi.
Liễu Vân Anh hô lên rất vui sướng.
Hạ Thiên cũng ngẩng đầu lên, sau đó hắn đứng lên vỗ vỗ cát trên người, bộ dạng
không chút vui vẻ:
– Đúng là chẳng có tính chất khiêu chiến.
– Cậu…Cậu…Sao cậu có thể nhịn thở lâu như vậy?
Lý Tuấn dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên, hắn vẫn không tin mình thua, trước
kia hắn đã đấu nhịn thở rất nhiều lần mà chưa từng thua.
– Này, đừng nói nhảm, may nhảy hồ đi, tôi chưa từng thấy người nhảy hồ.
Liễu Mộng ở bên kia thúc giục.
– Đúng vậy, thua rồi, nhảy hồ đi.
Hàn Hiểu và Thẩm Vân cũng hát đệm.
– Nhảy thì nhảy, có gì mà to mồm, dù sao người ta bây giờ cũng muốn bơi.
Giang Vận giậm chân, nàng đi về phía bờ hồ.
– Này, phải ôm nhau cùng nhảy.
Liễu Vân Anh nhắc nhở Giang Vận.
Lý Tuấn nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó hắn đi về phía Giang Vận, hắn ôm nàng lên
rồi nhảy vào hồ.
– Hay!
Liễu Vân Anh, Hàn Hiểu và Thẩm Vân vỗ tay vui vẻ.
Liễu Mộng cũng vỗ tay:
– Nhìn rất hay, nhảy nữa đi.
– Muốn nhảy nữa thì phải đấu nữa.
Lý Tuấn rõ ràng thua mà không phục, hắn từ dưới hồ đi lên, hắn đi về phía Hạ
Thiên dùng giọng không phục nói.
– Được, đấu cái gì?
Liễu Mộng lại đáp lời thay cho Hạ Thiên.
Lý Tuấn đang muốn nói gì đó thì trong hồ vang lên một âm thanh kêu cứu của phụ
nữ:
– Cứu…Cứu…Cứu, tôi bị chuột rút.
Mọi người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy một người đang vẫy tay trong nước, sắp
chìm nghỉm đến nơi.
– Chúng ta đấu cứu người, ai đưa được người phụ nữ kia lên bờ thì thắng.
Lý Tuấn vội vàng nói.
Hạ Thiên một lời đồng ý, vì Liễu Mộng vui vẻ thì bây giờ hắn phải cứu người
nhanh nhất.
Lý Tuấn nhanh chóng chạy xuống hồ, hắn phóng xuống nước rồi nhanh chóng bơi về
phía người phụ nữ kia.
Lý Tuấn bơi được một nửa rồi quay đầu nhìn lại, hắn thấy Hạ Thiên chưa có hành
động gì, vì thế mà không khỏi vui sướng. Xem ra dạo này trình độ bơi lội của
hắn ngày càng mạnh, lần này hắn có thể gỡ gạc được chút mặt mũi.
Đúng lúc này phía sau chợt vang lên tiếng hô kinh hoàng, có vài người gào lớn:
– Đúng là lợi hại.
– Người anh em này quá trâu, may mà vừa rồi không gây sự.
– Con bà nó, võ lâm sao thủ.
Lý Tuấn nghe được những lời này mà không khỏi quay đầu lại nhìn, vì thế mà lập
tức choáng váng. Hắn chỉ thấy một người đang chạy trên mặt hồ, chỉ sau khoảnh
khắc đã vượt mặt hắn rồi phóng về phía người phụ nữ đang kêu cứu, sau đó người
này nắm tay người phụ nữ kéo lên, lại chạy về phía bờ hồ. Cứ như vậy mà chỉ
sau vài giây thì người này đã kéo được người phụ nữ lên bờ, mà người này lại
chính là Hạ Thiên.
– Trời, ông đang đấu với ai thế này?
Lý Tuấn lập tức mất đi ý chí chiến đấu, đối thủ của hắn hình như không phải
người.
Lý Tuấn quay về, sau đó hắn lại ôm Giang Vận nhảy vào hồ, ngay sau đó kéo
Giang Vận đi ngay, không dám ở lại lâu.
Trên bờ có rất nhiều người dùng ánh mắt thấy thần tiên nhìn về phía Hạ Thiên,
vài tên trước đó bị đánh đang kéo người đến trả thù cũng phải thu quân tự nhận
xui xẻo, thằng kia quá trâu, không nên động vào.
Trong mắt Liễu Vân Anh đều là những vì sao lấp lánh, sùng bái, quá sùng bái,
đúng là cực kỳ sùng bái anh rể.
Hàn Hiểu và Thẩm Vân cũng há hốc mồm một lúc lâu mà không khép lại, các nàng
dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Hạ Thiên, sau đó dùng tay véo lên người đối phương.
Sau khi xác định không phải là ảo giác mới thật sự tin những gì vừa xảy ra.
– Hì hì, tiểu bại hoại, cậu lợi hại.
Liễu Mộng cũng rất vui vẻ, nàng bổ lên người Hạ Thiên, lại tặng cho hắn một nụ
hôn cháy lưỡi.
– Anh rể, cô cô, chúng ta sang bên kia ngỉ nghơi uống chút gì đó thôi.
Liễu Vân Anh chạy đến, bộ dạng rất ân tình.
– Tốt, cô đang có hơi khát.
Liễu Mộng đồng ý, ngay sau đó đám người đi đến quán giải khát gần bên bờ cát,
mỗi người mua một ly nước ép rồi tìm vị trí ngồi xuống, sau đó vừa nghỉ ngơi
vừa nói chuyện.
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên với cách ăn mặc cực kỳ giống nghệ
thuật gia đi đến, hắn khách khí chào hỏi Liễu Mộng:
– Chào tiểu thư, tôi là Hoắc Nham, là người của công ty tìm kiếm ngôi sao,
hình tượng của cô rất phù hợp với một bộ phim của chúng tôi, không biết cô có
hứng thú gia nhập công ty chúng tôi hay không?
– Này, lừa đảo, cút ngay.
Liễu Vân Anh lập tức mắng người đàn ông Hoắc Nham.
Những năm gần đây có rất nhiều người tự xưng là người của công ty tìm kiếm
ngôi sao để lừa gạt những cô gái có giấc mơ làm ngôi sao, Liễu Vân Anh thường
xuyên đọc được tin tức này trên mạng, vì vậy nàng dùng trực giác cảm thấy
người này lừa đảo.
– Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải lừa gạt, tôi là Hoắc Nham nổi
tiếng, cô có thể ra ngoài hỏi là biết, đây là danh thiếp của tôi.
Hoắc Nham đưa danh thiếp cho Liễu Vân Anh, hắn dùng giọng kiên nhẫn giải
thích:
– Cô có thể lên mạng kiểm tra, cũng có thể hỏi người quen, tôi tuyệt đối
không có vấn đề, tôi còn có biệt hiệu là Hỏa Nhãn Kim Tinh, tôi xem trúng cô
gái nào thì thành sao ngay.
– Tôi không quan tâm ông có phải lừa đảo hay không, tóm lại cô cô của tôi
không muốn làm ngôi sao, ông cút ngay.
Liễu Vân Anh vẫn mắng xối xả.
– Xem ra vị tiểu thư này có thành kiến rất sâu với nghề của chúng tôi, nếu đã
như vậy thì tôi xin lỗi vì đã quấy rầy.
Hoắc Nham nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, lần này hắn quay sang nhìn Liễu Mộng, hắn
đưa danh thiếp rồi nói:
– Tiểu thư, hy vọng cô có thể nghĩ lại, công ty của chúng tôi đang tìm một nữ
nhân vật chính, cô dù dung mạo hay khí chất, thậm chí mái tóc cũng tương tự
như nhân vật chính trong kịch bản. Tôi có thể nói cho cô biết, bộ phim này gần
đây đã tuyên truyền rầm rộ, cô có thể lên mạng xem xét tin tức, nếu có hứng
thú thì điện thoại cho chúng tôi.
– À, biết rồi, ông đi đi.
Liễu Mộng nhận danh thiếp, nàng thuận tay đưa cho Hạ Thiên, sau đó phất tay.
Rõ ràng Hoắc Nham vừa rồi nói mỏi mồm nhưng vô ích.
– Tìm không ra một người làm diễn viên chính sao? Ai mà tin?
Liễu Vân Anh bĩu môi nói.
Hoắc Nham không phản bác lời của Liễu Vân Anh, hắn dùng ánh mắt tiếc hận nhìn
Liễu Mộng rồi xoay người bỏ đi.
– Cô cô, đừng để ý đến loại người này, chỉ cần nhìn là biết không tốt đẹp gì.
Liễu Vân Anh nhìn bóng lưng của Hoắc Nham rồi nói.
– Cô nào có để ý đến hắn, Tiểu Anh mới để ý đến hắn.
Liễu Mộng nói.
Liễu Vân Anh cảm thấy cô cô đúng là, chỉ nói vài chữ đã đuổi Hoắc Nham kia đi,
trong khi nàng nói mỏi mồm.
Hàn Hiểu đột nhiên kéo tay Liễu Vân Anh, nàng chớp mắt, sau đó lại nhìn Hạ
Thiên. Liễu Vân Anh cuối cùng cũng nhớ ra mục đích thật sự, nàng mở miệng với
Hạ Thiên:
– Anh rể, lần trước anh đưa Phong Nhũ Sương cho em, bây giờ có còn không? Có
thể bán cho em hai bình nữa được không?