Cô gái nói một hơi vài câu trong điện thoại, nhưng Hạ Thiên không nhớ rõ đây
là ai, giọng nói kia quá xa lạ với hắn.
– Em là ai?
Hạ Thiên không nhịn được phải hỏi, người này chẳng lẽ gọi lộn số?
– Sao vậy, anh rể dâm tặc, anh không nhớ em sao?
Cô gái trong điện thoại có chút uất ức:
– Em là Tiểu Anh!
– Tiểu Anh sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
– Hình như anh không quen ai là Tiểu Anh.
– Anh rể dâm tặc, em làm Liễu Vân Anh, chị của em là Liễu Vân Mạn, anh biết
rồi chứ?
Cô gái rất khó hiểu, cuối cùng nàng còn chêm thêm một câu:
– Là người sử dụng Phong Nhũ Sương của anh đấy.
– À, thì ra là cây sậy, sao không nói sớm.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra, người này không gọi lộn số, hắn chỉ cảm thấy
có chút kỳ quái, sao Tiểu Anh lại hẹn hắn ra ngoài chơi, hình như hắn cũng
không quá quen thuộc với nàng.
– Anh rể, anh có đi bơi không đấy? Nơi đây rất vui, người đẹp như mây.
Liễu Vân Anh bắt đầu dụ Hạ Thiên.
– Thật sự rất vui sao?
Hạ Thiên không khỏi hỏi một câu, còn có người đẹp hay không thì hắn chẳng quá
tin tưởng. Không phải tục ngữ có câu vật họp theo loài sao, chỉ cần nhìn Tiểu
Anh là biết có người đẹp hay không.
– Có chỗ vui sao?
Liễu Vân Anh còn chưa trả lời thì bên cạnh Hạ Thiên đã vang lên một âm thanh,
là Liễu Mộng chạy từ trên lầu xuống, nàng ôm cánh tay Hạ Thiên:
– Tiểu bại hoại, ở đâu vui vậy, chị muốn đi.
– Chị Mộng, em cũng không biết có vui không, nếu không chị hỏi cây sậy đi.
Hạ Thiên dứt khoát đưa điện thoại cho Liễu Mộng.
– Tiểu Anh à? Cô cô đây, cháu đang chơi ở đâu?
Liễu Mộng cầm điện thoại rồi hỏi ngay.
Liễu Vân Anh chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng trả lời:
– Cô cô, em và vài người bạn đang bơi ở hồ Bắc, cô muốn đến bơi không?
– Tốt, cô đi ngay.
Liễu Mộng đã nhiều ngày không được đi chơi, đã sớm buồn bực, bây giờ nghe nói
có chỗ chơi đùa thì lập tức đồng ý.
Liễu Mộng cúp điện thoại rồi kéo Hạ Thiên:
– Tiểu bại hoại, đi thôi, chúng ta đi tìm Tiểu Anh.
Liễu Mộng nghĩ thế nào lại nói với Kiều Tiểu Kiều:
– Tiểu Kiều, em đi không?
– Chị Mộng, còn chưa tìm ra tên sát thủ kia, nếu không chúng ta đi sau nhé?
Hạ Thiên nhìn Kiều Tiểu Kiều, trong lòng vẫn lo lắng.
– Chồng, em không sao, anh cũng không nên theo em cả ngày, anh muốn làm gì cứ
đi làm, em ở đây rất an toàn, anh cứ đưa chị Mộng đi chơi đi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ lắc đầu, giọng nói rất dịu dàng:
– Chị Mộng, em không đi được, em còn có chút chuyện, mọi người cứ đi chơi vui
vẻ là được.
– Được rồi tiểu bại hoại, chúng ta đi thôi.
Liễu Mộng có chút không chờ được, nàng kéo Hạ Thiên bỏ chạy.
Liễu Mộng vội vàng đi chơi, tất nhiên Hạ Thiên cũng phải theo, rốt cuộc chỗ
kia chơi có vui hay không cũng chẳng quan trọng.
– Hạ Thiên, tôi đưa mọi người đi nhé?
Kiều Đông Hải đề nghị.
– Không cần, anh tìm thêm vài người bảo vệ Tiểu Kiều đi! Chúng tôi bắt taxi
đi là được.
Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời đã bị Liễu Mộng kéo ra cửa.
… ….
Hồ Bắc là một hồ nằm ở ngoại thành thành phố Giang Hải, diện tích mặt hồ hơn
mười ngàn mẫu, là hồ nước lớn nhất ở Giang Hải, cũng là một trong những hồ
nước nổi tiếng nhất.
Khi Hạ Thiên và Liễu Mộng tìm được Liễu Vân Anh thì đã là một giờ sau khi rời
khỏi Kiều gia, mà địa điểm chính là một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ.
Bốn phía hòn đảo này có những bãi cát được người ta cải tạo, trên bờ cát có
rất nhiều người đẹp mặc bikini đi tới đi lui, cũng có vài đàn ông tránh dưới
dù ngắm nhìn người đẹp. Tất nhiên có rất nhiều người bơi lội trong nước, khí
trời bây giờ mà đằm mình vào trong làn nước mát sẽ cực kỳ thoải mái.
– Anh rể, cô cô.
Một cô gái dáng người cao gầy mặc bộ bộ bikini liên thể chạy đến, Hạ Thiên
chợt sững sờ, đây là cô gái gầy như cây sậy sao?
Trong ấn tượng của hắn thì Liễu Vân Anh là một cô gái gầy còm tóc vàng và cực
kỳ bù xù, hơn nữa hai mắt lại giống như hun khói. Nhưng cô bé bây giờ lại
khác, mái tóc đen óng, cặp mắt bình thường, bộ ngực chưa phát dục trước đó đã
được thay thế bằng bộ ngực có quy mô vừa phải.
– Này, Tiểu Anh, cháu vừa đi thẩm mỹ viện sao?
Liễu Mộng cũng kinh ngạc.
Liễu Vân Anh có chút buồn bực, lời nói của cô cô đúng là có thể đánh người,
nàng chỉ ăn mặc giống như bình thường một chút, sao lại nói là đi thẩm mỹ?
Nàng cũng không rãnh rổi đi cắt xẻo như người Hàn quốc.
– Cô cô, cháu vốn là như vậy mà.
Liễu Vân Anh dùng giọng có chút uất ức giải thích, sau đó nàng vẫy vẫy tay:
– Anh rể, cô cô, em giới thiệu cho các người hai người bạn.
Hai cô gái cũng mặc bikini liên thể đi đến, cả hai đều có chút xinh đẹp nhưng
lại lùn hơn một chút so với Liễu Vân Anh. Một cô gái cao mét sáu mặc bộ bikini
mà hồng, một cô gái cao mét sáu lăm mặc bikini màu xanh.
Căn cứ vào lời giới thiệu của Liễu Vân Anh thì cô gái mặc bikini màu đỏ là Hàn
Hiểu, mà mặc bikini màu xanh là Thẩm Vân, đều là bạn học của Liễu Vân Anh. Tất
nhiên mãi đến bây giờ Hạ Thiên mới biết Liễu Vân Anh cũng đang học khoa sư
phạm trường đại học Giang Hải.
Hàn Hiểu và Thẩm Vân đều tiên dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Liễu Mộng, cả hai có
chút tự ti. Đúng là không còn biện pháp nào khác, tuy các nàng có chút xinh
đẹp nhưng không thể so với Liễu Mộng vì chênh lệch quá xa. Liễu Mộng có một
mái tóc dài thườn thượt, hai cô gái rất hiếu kỳ, không biết phải nuôi tóc bao
lâu mới được như vậy.
– Nơi này rất náo nhiệt, tiểu bại hoại, chúng ta đi bơi nhé?
Liễu Mộng nhìn đám trai gái đang vùng vẫy trong nước, nàng có chút hâm mộ.
– Cô cô, cô có biết bơi không?
Liễu Vân Anh nhịn không được phải hỏi.
Liễu Mộng suy nghĩ rồi nói:
– Hình như là không.
– Anh rể, còn anh?
Liễu Vân Anh lại hỏi.
– Cái gì mà anh chẳng biết?
Hạ Thiên vẫn khoác lác, thật ra có thứ hắn không biết, ví dụ như bây giờ chưa
biết lái xe, nếu không cũng chẳng mất một trăm đồng đi taxi.
– Được rồi, tiểu bại hoại, cậu dạy chị bơi.
Liễu Mộng rất vui sướng.
– Cô cô, anh rể, hai người có mang áo tắm đến không?
Liễu Vân Anh hỏi xong mới cảm thấy mình hỏi một câu quá ngốc, hai người này
trên tay trống trơn, sao có áo tắm được?
– Áo tắm làm gì? Chẳng lẽ không để như thế này mà đi bơi sao?
Liễu Mộng có chút khó hiểu.
Liễu Vân Anh chỉ phải kiên nhẫn giải thích cho vị cô cô đã bị tách rời khỏi xã
hội:
– Cô cô, cô mặc váy sao bơi được, hơn nữa chút nữa áo quần sẽ ướt đẫm và dán
lên người, không thoải mái.
– À, vậy thì chúng ta đi mua.
Liễu Mộng kéo hạ thiên đến cửa hàng áo tắm ở lân cận.
Liễu Mộng thích màu trắng chọn một bộ bikini buộc dây màu trắng, sau đó chọn
cho Hạ Thiên mọt chiếc quần bơi màu đen. Sau khi thay đổi quần áo thì một đen
một trắng, nhưng Lục Nhất Minh mặc bikini làm cho dáng người ma quỷ lộ hết ra
ngoài, lúc này nàng hoàn toàn là điển hình của người đẹp hại dân hại nước, chỉ
cần đi lên bờ cát đã hấp dẫn tất cả ánh mắt.
Liễu Mộng có một mái tóc dài nên che đi khá nhiều phần da thịt nhưng như vậy
lại càng thêm hấp dẫn, đã có vài tên đàn ông trên bờ cát không nhịn được phải
chạy đến.
– Tiểu thư, tôi là người huấn luyện bơi ở đây… ….
Một người đàn ông tìm lý do đi đến.
– Tiểu thư, sao anh thấy em quen quen thế nào ấy… ….
Một dê già giả vờ làm quen.
– Tiểu thư, cho xin số phone… ….
Một đại ca khá trực tiếp.
– Cút ngay, nếu không ăn đòn bây giờ.
Lần này người hét lên là Hạ Thiên, khi thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào vợ
mình, hơn nữa còn có vài tên muốn lân la dụ dỗ, tất nhiên hắn rất mất hứng.
– Tiểu bại hoại, đừng quan tâm đến đám người này, chúng ta đi bơi thôi.
Liễu Mộng không quan tâm, nàng kéo Hạ Thiên chạy xuống hồ.
Vì vậy mà đám đàn ông chỉ biết dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn bộ ngực khủng bố
của Liễu Mộng bị nước hồ bao phủ, mà đám đàn ông trong nước lại trở nên hưng
phấn, cơ hội đến rồi.
Đáng tiếc là bọn họ phát hiên ra mình không có chút cơ hội nào, nửa giờ sau
Liễu Mộng đã là một mỹ nhân ngư bơi qua bơi lại trong hồ nước, bên hồ có hàng
trăm tên đàn ông dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên. Con bà nó thằng kia
chưa nói đến vấn đề độc chiếm “hàng nóng”, bọn họ chỉ muốn đến gần một chút để
nhìn người đẹp mà thôi, sao tên khốn kia lại đá ra?
Nửa giờ qua, những người đàn ông có ý nghĩ muốn tiếp cận Liễu Mộng dưới nước
đều bị Hạ Thiên đá văng ra, thậm chí có vài tên vô tội, vì Liễu Mộng bơi đến
gần mà cũng bị Hạ Thiên đá văng. Vì vậy mà trong thời gian nửa giờ, dưới hồ
hầu như không còn đàn ông.
– Thằng khốn nạn, lên đây chơi tay đôi.
Có người không nhịn được phải hét lên.
– Đúng vậy, đánh lén trong nước thì ngon lành gì, có bản lĩnh lên đây đánh
tay đôi quanh minh chính đại một trận.
Có người phụ họa.
– Các anh em, thằng khốn đó quá bố láo, chúng ta cùng xuống thu dọn nó.
Tiếng ồn ào vang lên không ngớt.
… ….
Mọi người trên bờ đột nhiên dùng miệng tấn công Hạ Thiên ở dưới nước.
– Tiểu bại hoại, có người muốn đánh cậu kìa, chúng ta không bơi nữa, lên bờ
đánh nhau thôi.
Liễu Mộng nói với Hạ Thiên.
– Tốt!
Hạ Thiên ôm Liễu Mộng bơi về gần bờ, sau đó hắn tiến lên bờ. Ngay sau đó có
mười mấy tên đàn ông đến vây quanh Hạ Thiên và Liễu Mộng.
– Các người muốn đánh nhau phải không?
Liễu Mộng quét mắt nhìn đám người:
– Vô đây!
Liễu Mộng vì muốn trở thành một ma nữ siêu cấp mà bỏ công sức luyên võ của Hạ
Thiên, nhưng trước nay nàng không có nhiều cơ hội đánh người, bây giờ có nhiều
người muốn đánh nhau, tất nhiên nàng rất hưng phấn vì có cơ hội chơi đùa.
Đám đàn ông nghe thấy vậy thì chợt sững sờ, bọn họ muốn đánh nhau với Hạ
Thiên, cũng không muốn đánh người đẹp khủng bố, sao bọn họ có thể cam lòng
đánh người đẹp được? Như vậy là trời phạt.
– Người đẹp, chúng tôi không muốn đánh nhau với em, chỉ muốn đánh bạn trai
của em thôi.
Có người mở miệng.
– Không được, phải đánh với tôi.
Liễu Mộng có chút mất hứng, sau đó nàng cũng không quan tâm đám người này có
đồng ý hay không mà lập tức nhào đến đấm đá.