Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 212: Một giấc mười ngày. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 212: Một giấc mười ngày.

-Hạ Thiên tỉnh lại và cảm thấy cơ thể mình có khác biệt so với trước đó, không phải chỉ là tinh thần sảng khoái, tinh lực dư thừa, quan trọng là hắn cảm thấy băng hỏa linh khí trong cơ thể được đề thăng cả về lượng và chất, đã tiến lên một giai đoạn hoàn toàn mới.

Dù Hạ Thiên đã sớm biết sẽ xuất hiện tình cảnh này, nhưng lần đầu tiên song tu
với Liễu Mộng mà mang lại lợi ích lớn như vậy, điều này rõ ràng vượt qua dự
đoán của hắn. Đồng thời hắn cũng nhanh chóng hiểu ra, nguyên nhân cũng chỉ vì
công lực của Liễu Mộng quá mạnh, nếu không sẽ khó đạt được hiẹu quả như lúc
này.

– Tiểu bại hoại, có chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Liễu Mộng dùng ánh mắt mê man nhìn Hạ Thiên:

– Cảm giác thật thoải mái, chị giống như vừa ngủ một giấc, đã lâu chưa được
ngủ thoải mái như vậy.

– Chị Mộng, nếu cảm thấy thoải mái thì sau này chúng ta thường xuyên làm như
vậy được không?

Hạ Thiên bắt đầu đầu độc Liễu Mộng, tuy sau này cùng song tu sẽ không đạt được
hiệu quả như lúc này nhưng vẫn đẩy mạnh tốc độ tu luyện lên gấp vài lần.

– Không tốt, rất đau.

Liễu Mộng đột nhiên nghĩ ra vấn đề:

– Tiểu bại hoại, chị không chơi với cậu nữa.

Liễu Mộng muốn rời khỏi thân thể của Hạ Thiên, trong lúc vô tình hai bộ phận
bên dưới lại ma sát vào nhau làm Hạ Thiên bừng tỉnh. Lần này tất nhiên hắn sẽ
không cho Liễu Mộng cơ hội bỏ chạy, hơn nữa sau khi song tu thì khí lực của
hắn cũng tăng mạnh, cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong trên người Liễu
Mộng.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Hạ Thiên báo thù một ngày đều trễ. Hắn nhớ
lại tình cảnh trước đó, vì vậy bây giờ phải gỡ gạc lại mặt mũi, hắn đẩy Liễu
Mộng nằm lên sàn nhà tắm, ngay sau đó bắt đầu hoạt động lên xuống gấp rút.

– Phì, lưu manh.

Trong phòng Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi đang nhìn chằm chằm lên màn hình
máy tính, gương mặt nàng chợt đỏ bừng, nàng mắng một câu rồi nghiêng đầu qua.

– Phượng Nhi, sao vậy?

Kiều Tiểu Kiều dùng giọng kỳ quái hỏi.

– Kiều Tiểu Kiều, Hạ Thiên đang cùng Liễu Mộng… ….

Kiều Phượng Nhi cũng rất xấu hổ khi nói ra:

– Thôi thì chị tự xem đi… ….

Kiều Tiểu Kiều nhìn vào màn hình máy tính, ngay sau đó đã thấy một tình cảnh
nóng bỏng, gương mặt cũng đỏ hồng, ngay sau đó nói với Kiều Phượng Nhi:

– Phượng Nhi, tắt máy giám thị đi.

– Kiều Tiểu Kiều, bọn họ như vậy mà chị không quan tâm sao?

Kiều Phượng Nhi không thể hiểu, chồng mình đang mây mưa với một người phụ nữ
khác, chẳng lẽ Tiểu Kiều không tức giận sao?

– Tắt máy giám thị đi.

Kiều Tiểu Kiều chỉ nói một câu như vậy.

Kiều Phượng Nhi nhanh chóng cắt máy giám thị, nhưng trước khi cắt nàng cũng
không khỏi quay đầu lại nhìn lần cuối. Lúc này người đàn ông đang nhấc cặp
chân dài lên và chạy nước rút, tình cảnh in sâu vào trong óc nàng, tạo nên một
dấu ấn khó thể phai mờ.

Ngày hôm sau cửa phòng tắm mới mở ra.

Liễu Mộng mặc một bộ váy trắng rất dài, nàng khẽ ngáp và xoa bụng đi ra phòng
tắm:

– Tiểu Kiều, chị đói bụng quá.

– Tôi cũng rất đói.

Hạ Thiên cũng đi ra, trên người quấn khăn tắm, vẻ mặt còn có chút mơ hồ:

– Đúng là kỳ quái, trước kia tôi nhịn đói bảy ngày cũng không có cảm giác đói
thế này, sao hôm nay, chẳng lẽ là… ….

Hạ Thiên nhìn Liễu Mộng, thầm nghĩ có lẽ mình báo thù chị Mộng quá ác độc, vì
vậy mà tiêu hao quá nhiều thể lực sao? Nhưng điều này cũng không đúng, tối qua
hắn chỉ hoạt động có sáu lần, trước đó khi ngủ cùng Tôn Hinh Hinh hắn thường
làm cả chín lần, khi đó nào có mệt mỏi như bây giờ?

– Chồng, chị Mộng, hai người đã không ăn gì mười ngày rồi, tất nhiên sẽ cảm
thấy đói.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu bất đắc dĩ.

– Cái gì mười ngày? Chẳng phải chỉ một buổi tối thôi sao?

Hạ Thiên có chút buồn bực.

Kiều Tiểu Kiều lại phải giải thích:

– Chồng à, hôm nay là mười lăm tháng tám.

– Sao, mười lăm tháng tám rồi à? Đúng là mười ngày, kỳ quái, sao chị thấy
giống như chỉ mới trải qua một đêm?

Liễu Mộng nói với vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó lại đau khổ:

– Tiểu bại hoại, rốt cuộc đã nhịn quá lâu, sẽ chết đói mất, cậu mau đi tìm
thức ăn, nếu không cục cưng trong bụng chị cũng chết đói mất.

Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh chợt dở khóc dở cười, chị Mộng cũng đúng là, sao có
em bé nhanh như vậy được?

Nhưng Kiều Tiểu Kiều cũng không nói gì, nàng vừa nói người chuẩn bị bữa sáng
vừa cầm quần áo cho Hạ Thiên. Bộ quần áo này nhìn rất bình thường nhưng có
khác biệt với hàng vỉa hè của Hạ Thiên, đây chính là sản phẩm đặc biệt được
Tiểu Kiều đặt hàng thiết kế.

Đáng tiếc là Hạ Thiên mặc vào cũng không biến đổi bao nhiêu, người ta nhìn vào
cũng tưởng hắn đang mặc hàng vỉa hè.

Hai người Hạ Thiên và Liễu Mộng ăn hết hai mươi phần cơm, cuối cùng mới có vẻ
lấp đầy bụng. Không thể nghi ngờ Liễu Mộng là phối hợp tuyệt vời của Hạ Thiên
ở vấn đề ăn uống.

– Ăn no rồi, đi ngủ thôi.

Liễu Mộng ngáp một cái rồi bò lên giường của Kiều Tiểu Kiều.

Hạ Thiên ăn xong bữa sáng và xác nhận đã song tu với Liễu Mộng được mười ngày.
Điều này làm hắn cảm thấy lo lắng, mình đã biến mất mười ngày, nhất định sẽ có
rất nhiều người lo lắng, Chị Hinh sẽ không tìm thấy hắn, cảnh sát tỷ tỷ cũng
nhớ hắn, đây chẳng phải là phiền phức sao?

Hạ Thiên lấy điện thoại ra, nhưng điện thoại đã sớm hết pin, hắn tranh thủ nạp
pin rồi hỏi Kiều Tiểu Kiều:

– Vợ, những ngày qua có ai tìm anh không?

– Chồng à, chị Hinh và chị Vân Mạn tìm anh khắp nơi, nhưng cũng không có việc
gì quá gấp, em nói tạm thời anh không thể đi được. À, còn có Diệp Mộng Oánh
đến tìm anh, hình như có việc gì đó rất gấp. Chỉ như vậy thôi, không còn ai
khác.

Kiều Tiểu Kiều trả lời, mười ngày không dài mà cũng chẳng ngắn, trong mười
ngày có thể phát sinh nhiều chuyện, cũng có thể không xảy ra vấn đề gì.

Tối đó Hạ Thiên vào phòng tắm mà không ra, vì vậy Kiều Tiểu Kiều đã nghĩ Hạ
Thiên và Liễu Mộng hoạt động bên trong. Nhưng đến ngày hôm sau cả hai còn chưa
ra, vì vậy nàng cảm thấy không đúng, vì vậy mới để Kiều Phượng Nhi mở máy quay
trong phòng tắm, đây cũng là nguyên nhân vì sao các nàng thấy được tình cảnh
máu lửa giữa Hạ Thiên và Liễu Mộng.

– Cảnh sát tỷ tỷ không tìm anh sao?

Hạ Thiên có hơi thất vọng, chẳng lẽ cảnh sát tỷ tỷ không nghĩ đến hắn?

– Chị Băng Băng không điện thoại, hình như gần đây chị ấy rất bận.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu nói.

– À, sát thủ Ám Ảnh Đoàn gần đây có xuất hiện không?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi, từ khi sát thủ cuối cùng xuất hiện đến lúc này đã
hơn mười ngày, dựa theo suy đoán thì sát thủ Ám Ảnh Đoàn phải xuất hiện rồi
mới đúng.

Kiều Tiểu Kiều lại lắc đầu:

– Còn chưa xuất hiện, có lẽ cũng vì nguyên nhân những ngày qua em không đi
đâu.

Vì lo lắng cho Hạ Thiên nên những ngày qua Kiều Tiểu Kiều luôn ở trong phòng,
đến lúc này dù có sát thủ thật sự muốn ra tay cũng không dễ, dù sao trong tòa
nhà Kiều gia vẫn còn rất nhiều thủ vệ, muốn đột phá qua vòng kiểm soát của đám
người kia cũng không dễ.

Hạ Thiên không hỏi thêm vấn đề gì, lúc này hắn còn chưa thích ứng, giống như
tính mạng của hắn bị kẻ nào đó cướp đi mất mười ngày, hắn cũng không biết mười
ngày qua có chuyện gì xảy ra, cảm giác là lạ.

– Chồng, anh nên điện thoại cho các chị trước, nếu không mọi người sẽ rất lo
lắng.

Kiều Tiểu Kiều thấy Hạ Thiên có chút sững sờ thì nhắc nhở một câu.

Hạ Thiên cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hắn cầm lấy điện thoại và bắt đầu
gọi điện, người đầu tiên là Tôn Hinh Hinh.

– Hạ Thiên, những ngày qua cậu đi đâu?

Tôn Hinh Hinh hỏi ngay

– Chị Hinh, tôi ngủ một giấc mười ngày.

Hạ Thiên trả lời rất buồn bực, một giấc ngủ mười ngày tuy có được rất nhiều
lợi ích nhưng làm hắn cảm thấy mất quá nhiều thời gian.

– Ngủ một giấc sao?

Tôn Hinh Hinh nghe mà chóng mặt, tiểu sắc lang kia không lừa mình đấy chứ?

– Đúng vậy, tôi chỉ ngủ một giấc nhưng lại hơi lâu, đúng rồi, chị Hinh, chị
đang ở đâu?

Cuối cùng Hạ Thiên hỏi.

– Tôi còn ở đâu, ở cửa hàng hoa.

Tôn Hinh Hinh hờn dỗi:

– Đúng rồi, rất kỳ quái, người của phòng hậu cần đại học Giang Hải lại tiếp
tục cho thuê với giá cả như củ, có phải cậu tìm người không?

– Không?

Hạ Thiên trả lời, mấy ngày qua hắn chỉ ngủ mà thôi.

– Không thèm nói chuyện với cậu nữa, tôi hẹn Khổng Mính đi dạo, bây giờ sẽ đi
ngay.

Tôn Hinh Hinh nói:

– Cúp máy nhé, bye bye.

Tôn Hinh Hinh cũng không đợi Hạ Thiên nói thêm câu nào mà cúp máy.

Hạ Thiên chợt ngây người, hắn đang định điện thoại cho Liễu Vân Mạn thì có một
cuộc gọi đến, là một số máy lạ.

– Xin hỏi ai vậy?

Hạ Thiên có chút mất hứng, ai dám làm chậm trễ thời gian hắn điện thoại cho
Liễu Vân Mạn?

– Xin hỏi có phải anh là Hạ Thiên tiên sinh không?

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vội vàng.

– Đúng vậy, là tôi, ai thế?

Hạ Thiên có chút buồn bực, giọng nói kia tuy có chút dễ nghe nhưng cũng có hơi
xa lạ, giống như hắn chưa từng nghe qua.

– Diệp tiểu thư, nhanh…Đã xong, Hạ tiên sinh đang nhận điện thoại.

Giọng nói bên kia chợt trở nên vui mừng, ngay sau đó Hạ Thiên nghe thấy một âm
thanh khác vang lên trong loa:

– Hạ Thiên, là tôi, bây giờ cậu có rãnh không?

– Mỹ nữ tỷ tỷ, là chị sao?

Hạ Thiên lúc này nghe rõ giong nói của Diệp Mộng Oánh:

– Tôi có rãnh, chị có nhớ tôi không?

– Đúng vậy, vài ngày qua tôi luôn nhớ cậu, bây giờ cậu đến ngay được không?
Tôi có chuyện cần cậu hỗ trợ, rất gấp.

Diệp Mộng Oánh vội vàng nói.

– Tốt, tôi sẽ sang ngay, chị đang ở đâu?

Hạ Thiên nghe nói Diệp Mộng Oánh luôn nhớ mình thì rất vui sướng, đúng là vẫn
còn có người nghĩ đến hắn.

– Tòa nhà Hải Giang, phòng làm việc của tôi.

Diệp Mộng Oánh nhanh chóng thông báo một địa chỉ.

Hạ Thiên vội vàng nói một câu với Kiều Tiểu Kiều, sau đó hắn rời khỏi tòa nhà
Kiều gia bắt taxi đến tòa nhà Hải Giang. Hắn đến nơi và đi thang máy lên lầu
sáu mươi tám, đi đến phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, sau đó hắn phát hiện
trong phòng làm việc ngoài Diệp Mộng Oánh thì vẫn còn vài người, một người
trong số đó rất quen mặt.

– Ủa, sao lại là cô?

Sau đó Hạ Thiên cuối cùng cũng nhận ra đối phương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.