-Thật ra Hạ Thiên cũng không thích thuật thôi miên, vì nếu thôi miên triệt để một người thì đối phương sẽ rơi vào tình cảnh hắn nói gì phải nghe nấy, muốn không để lại dấu vết thì cũng không dễ dàng gì.
Lần đầu tiên thi châm thôi miên một người cũng làm Hạ Thiên mất nửa giờ đồng
hồ, hơn nữa còn hao tổn rất nhiều thể lực, nhưng kết quả thì rất thành công.
Âm Thập Cửu bị thôi miên nhưng không có điểm gì quá khác biệt, nhưng khi hắn
nhìn Hạ Thiên thì rất cung kính, trong lúc vô hình Hạ Thiên giống như đã trở
thành chủ nhân của Âm Thập Cửu.
Hạ Thiên lại hỏi những vấn đề trước đó một lần nữa, hắn phát hiện Âm Thập Cửu
không nói dối, nhưng Âm Thập Cửu vẫn che giấu một sự việc.
Tuy Âm Thập Cửu không biết môn chủ Âm Y môn là ai nhưng lại biết con gái của
môn chủ, hơn nữa Hạ Thiên cũng từ trong miệng Âm Thập Cửu mà biết được Âm Y
môn hiện nay đã thay đổi sách lược, bọn họ không hề ra tay với các phú hào,
không ép tiền tài, giống như đã đầu phục vào một thế lực hùng mạnh nào đó.
Nhưng thế lực kia là ai thì Âm Thập Cửu không biết rõ ràng, hắn chỉ biết đó
không phải là Lâm gia, vì nhân lực của Âm Y môn cũng không phải nằm ở Giang
Hải, Âm Thập Cửu chỉ là một trong số các môn đồ của Âm Y môn, nhiệm vụ duy
nhất là hỗ trợ Lâm Tử Hào.
Ngoài những thứ đó ra thì Hạ Thiên cũng không thể moi ra bất kỳ tin tức gì có
tác dụng từ trong miệng Âm Thập Cửu, thậm chí cũng không biết vì sao Lâm Tử
Hào lại ra tay với Diệp gia và Kiều gia. Âm Thập Cửu chỉ là thầy thuốc, ngẫu
nhiên giúp Lâm Tử Hào vài vấn đề, phần lớn thời gian hắn đều không tham gia
các sự việc khác.
Sau khi không còn gì để hỏi thì Hạ Thiên quyết định ra lệnh để Âm Thập Cửu
phải trừng trị Lâm Tử Hào, sau đó đánh cho Âm Thập Cửu một trận điên cuồng,
đánh cho mặt mũi bầm dập, trên người đầy vết thương. Cuối cùng Hạ Thiên phất
tay:
– Ông có thể đi được rồi.
Âm Thập Cửu không nói lời nào mà lảo đảo đi ra.
Kiều Đông Hải cũng không nói gì, hắn nhịn không được phải hỏi:
– Hạ Thiên, cậu đánh Âm Thập Cửu thảm thương như vậy làm gì?
– Tôi không đánh ông ta như vậy thì Lâm Tử Hào sao tin chúng ta buông tha cho
hắn?
Hạ Thiên thuận miệng nói:
– Anh yên tâm, tôi đánh rất có chừng mực, tôi có thể đánh chết người mà không
tìm ra nguyên nhân, tất nhiên cũng có thể đánh cho đối phương bầm dập nhưng
thực tế lại bị thương rất nhẹ.
– Kỳ quái, căn cứ vào những lời vừa rồi của Âm Thập Cửu, tuy bây giờ Lâm Tử
Hào muốn đối phó với chúng ta, nhưng sau lưng Lâm Tử Hào hình như còn có người
âm thầm ra tay, rốt cuộc đó là ai?
Kiều Đông Hải lẩm bẩm.
– Cần gì phải quan tâm hắn là ai? Trước tiên cứ xử lý Lâm Tử Hào, sau đó
người đứng phía sau sẽ tự động lộ mặt.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Tôi có chút mệt mỏi, đưa tôi về chỗ Tiểu Kiều đi.
Hạ Thiên quả thật có hơi mệt mỏi, buổi chiều dùng Ngịch Thiên Bát Châm chữa
bệnh cho Liễu Cương, bây giờ lại tiêu hao thể lực thôi miên Âm Thập Cửu, bây
giờ chân khí trong cơ thể sinh ra cảm giác khô cạn, vì vậy hắn cần phải quay
về tòa nhà Kiều gia. Cũng không phải hắn đi tìm Kiều Tiểu Kiều, hắn tìm Liễu
Mộng, hắn cần Liễu Mộng giúp khôi phục thể lực.
Khi Kiều Đông Hải đưa Hạ Thiên về đến tòa nhà Kiều gia thì đã là mười giờ.
– Chồng, anh đến rồi.
Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Tiểu Kiều có chút bất ngờ, rõ ràng nàng không ngờ
lúc này Hạ Thiên sẽ đến.
– Chị Mộng đâu?
Hạ Thiên có chút không chịu được, sau đó hắn lại tự hỏi tự đáp:
– Anh biết chị Mộng đang ở bên trong?
Khí tức quen thuộc của Liễu Mộng truyền ra từ phòng tắm, Hạ Thiên thấy phòng
tắm không khóa thì kéo ra đi vào không chút do dự.
– Chồng, chị Mộng đang tắm!
Kiều Tiểu Kiều vội vàng nói một câu, đáng tiếc là đã quá muộn, Hạ Thiên đã đi
vào.
– Chị Mộng!
Hạ Thiên hô lên một tiếng, ngay sau đó hắn đứng ngây người, tròng mắt thiếu
chút nữa lồi ra ngoài.
Liễu Mộng đang nằm trong bồn tắm, toàn thân không mảnh vải che thân, cặp núi
dựng lên sừng sững và cực kỳ no đủ, da thịt trắng như tuyết, bụng dưới bằng
phẳng, Hạ Thiên nhìn không sót một điểm nào.
– Này, Tiểu bại hoại, sao cậu lại vào đây? Đóng cửa lại.
Liễu Mộng hô lên một tiếng kinh ngạc.
Hạ Thiên ngoan ngoãn đóng cửa lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người ngọc
tuyệt vời của Liễu Mộng. Hắn thầm so sánh Liễu Mộng với Tôn Hinh Hinh, cuối
cùng phát hiện Liễu Mộng còn tốt hơn Tôn Hinh Hinh một chút, nhưng Liễu Mộng
không có vẻ quyến rũ từ trong xương tủy như Tôn Hinh Hinh.
– Tiểu bại hoại, đến đây kỳ lưng cho chị.
Liễu Mộng vẫy vẫy tay với Hạ Thiên.
Hạ Thiên đi đến bên cạnh bồn tắm, Liễu Mộng lúc này nằm nghiêng người, nàng
đưa lưng và cặp mông trơn bóng nảy nở về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ đặt hai tay lên lưng Liễu Mộng mà hít thở dồn dập hẳn lên, hai
tay chậm rãi tới lui, vô tình bàn tay trượt xuống mông.
– Ư… ….
Liễu Mộng khẽ rên một tiếng:
– Tiểu bại hoại, đừng sờ mông chị… ….
Hạ Thiên rất nghe lời, chị Mộng không cho hắn sờ mông thì đổi địa phương. Vì
vậy mà bàn tay của hắn đi lên vùng đồng bằng, chạy đến trung du, cuối cùng lên
vùng núi cao, kết quả chính là vận động viên leo núi chuyên nghiệp, hai bàn
tay cắm cờ trên đỉnh núi.
– Ư… ….
Liễu Mộng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ, nàng có chút bất mãn:
– Tiểu bại hoại, đừng bóp chị, nếu cậu tiếp tục bóp thì chị se bóp lại đấy.
Hạ Thiên nghe vậy mà cảm thấy vui sướng, Liễu Mộng uy hiếp như vậy đúng là cầu
còn chưa được.
Liễu Mộng chợt tức giận:
– Cậu đúng là tiểu bại hoại, giúp chị kỳ lưng mà sờ mó lung tung, cậu muốn sờ
sao không kỳ lưng cho chị xong cái đã? Chị phải trừng phạt cậu… ….
Liễu Mộng còn chưa nói dứt lời thì từ trong bồn tắm nhảy xổ ra, nàng vật Hạ
Thiên xuống đất, sau đó kéo hắn lên:
– Chị cho cậu sờ, chị cũng muốn sờ cậu, chị không mặc quần áo, cậu cũng không
được mặc quần áo… ….
Liễu Mộng vung tay vài lượt đã làm Hạ Thiên trần như nhộng, ngay sau đó bắt
đầu sờ mó loạn xạ trên người hắn.
Hạ Thiên phát hiện hai mắt của mình rất bận rộn, trước mặt là núi đồi cao vút
rung rinh, bên dưới lại là bãi cỏ hoang đẫm nước ngã rạp, xa hơn một chút là
một miệng núi lửa nóng bỏng, hơn nữa còn có da thịt trắng như ngọc…Khoảnh
khắc này hắn cảm thấy khung cảnh trước mắt quá đẹp.
Hai bàn tay mềm mại của Liễu Mộng sờ mó trên người làm Hạ Thiên sinh ra cảm
giác khác thường, trong lúc vô tình trong lòng bùng lên lửa nóng, càng ngày
càng thiêu đốt dữ dội. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà phải dùng tay xoa
bóp Liễu Mộng.
Nhưng động tác này của Hạ Thiên đã bị Liễu Mộng phát hiện ra, nàng chụp lấy
tay hắn, sau đó dùng mông ngồi lên, trong miệng lầu bầu:
– Chỉ chị được sờ cậu, cậu không được sờ chị.
Hạ Thiên đáng thương bây giờ đang ở vào thời điểm suy yếu, hơn nữa khí lực của
Liễu Mộng vốn đã lớn hơn hắn, vì vậy mà lúc này hắn bị nàng ép cho không thể
nhúc nhích. Bây giờ hắn cũng không thể ngồi lên, vì hắn chỉ cần có cử động sẽ
bị Liễu Mộng dùng tay ép xuống.
Đối với một người đàn ông, có một người đẹp cởi sạch sẽ chạy tung tăng trước
mặt mà mất đi năng lực đàn ông, đây rõ ràng là nổi đau lớn nhất. Mà đáng đau
khổ chính là loại năng lực đàn ông vẫn còn, người đẹp cũng trần như nhộng
nhưng không thể nhúc nhích, đây đúng là cực hình.
Nghe nói có một tổ chức bí mật dùng phương pháp này để bức cung, muốn tra khảo
một người đàn ông nào đó, trước tiên trói chặt không cho cử động, cuối cùng
tìm người đẹp dáng người nóng bỏng múa thoát y trước mặt. Cuối cùng tên đàn
ông này có hơn phân nửa là chịu không xiết, thứ gì cũng nói ra.
Hạ Thiên tất nhiên không cam lòng tiếp nhận cực hình này, hắn muốn phản kháng,
hắn phát hiện ra tay mình vẫn có thể chuyển động. Tuy bàn tay không thể sờ mó
loạn xạ nhưng mười ngón tay có thể vuốt mông của Liễu Mộng.
Một cảm giác cực kỳ tuyệt vời từ đầu ngón tay truyền đến, lúc nà cảm giác có
tuyệt vời cũng chỉ tăng mạnh ngọn lửa nóng trong lòng Hạ Thiên, cảm xúc càng
lúc càng mãnh liệt.
– Tiểu bại hoại, ngón tay của cậu đừng lộn xộn… ….
Liễu Mộng đã có chút không thích ứng, nàng nâng cặp mông khủng bố lên, ngay
sau đó lui ra lại ngồi xuống, nàng muốn chặn hoàn toàn bàn tay của hắn.
– A… ….
Liễu Mộng đột nhiên cảm thấy một thứ gì đó nóng như lửa xâm nhập vào thân thể
mình, cảm giác đau đớn dữ dội thiếu chút nữa làm nàng khóc rống lên:
– Tiểu bại hoại, chị đau quá… ….
Khi Hạ Thiên cảm nhận được khoái cảm ùa đến như thủy triều thì cũng sinh ra
cảm giác khóc không ra nước mắt, đúng là mất mặt, hắn bị Liễu Mộng chiếm đoạt.
Lúc này hai người kết hợp lại với nhau, một luồng băng hỏa linh khí khổng lồ
mãnh liệt kéo đến, phóng vào cơ thể Hạ Thiên, nhanh chóng bành trướng trong
kinh mạch, thậm chí còn làm kinh mạch hắn sinh ra cảm giác muốn vỡ tung.
Khi cảm thấy kinh mạch đau nhức thì Hạ Thiên cũng tranh thủ thời gian ngồi
lên, Liễu Mộng vừa để cho Hạ Thiên tiến vào một cách ngoài ý muốn cũng không
dùng sức. Vì vậy Hạ Thiên hôn lên cặp môi anh đào của nàng, một luồng lực hút
mạnh mẽ kéo luồng băng hỏa linh khí đang bành trướng trong kinh mạch Hạ Thiên
thông qua nụ hôn chạy sang thân thể Liễu Mộng, băng hỏa linh khí tiến vào
trong người Liễu Mộng cứ như vậy tạo nên một vòng tuần hoàn.
Chân khí không ngừng tuần hoàn, xung quanh người Hạ Thiên và Liễu Mộng dần
xuất hiện một lớp sương mỏng, sương nhanh chóng xoay tròn. Dưới làn sương,
thân thể hai người Hạ Thiên cũng như ẩn như hiện, dù có người ở bên cạnh cũng
chưa chắc đã phát hiện được tình huống bên trong. Tất nhiên lúc này cũng không
có ai ở bên cạnh, dù là Kiều Tiểu Kiều cũng không đi đến vào lúc này, hơn nữa
nàng cũng không vào được vì cửa đã khóa.
Khi chân khí vận chuyển thì Hạ Thiên và Liễu Mộng cảm thấy thân thể càng lúc
càng nhẹ, cuối cùng cả hai cảm thấy mình như bay bổng trên không. Cả hai cũng
không sợ hãi, người nào cũng cảm nhận được sự thoải mái vô bờ. Sau khi chân
khí liên tục tuần hoàn được ba mươi sáu vòng thì cả hai tiến vào trong một
loại cảnh giác nửa tỉnh nửa mê, nói bọn họ ngủ vì lúc này đã không còn cảm
nhận được động tĩnh bên ngoài, nói bọn họ tỉnh vì vẫn cảm giác được chân khí
xoay chuyển trong người. Khoảnh khắc này bọn họ giống như đi vào trong một thế
giới chỉ của riêng hai người.
Trong thế giới này Hạ Thiên và Liễu Mộng đã chờ rất lâu nhưng giống như chỉ
tích tắc, bọn họ thấy băng hỏa linh khí tuần hoàn rất nhiều lần, tốc độ dần
chậm lại, cuối cùng lực hút cũng biến mất. Lúc này bọn họ mới tỉnh lại từ
trong cảnh giới kỳ diệu.