– Chị lớn, em cũng không biết, sau khi chúng em từ bệnh viện quay về thì Tiểu
Linh nói muốn đi ăn, vì vậy em đi siêu thị mua chút thức ăn vặt, cũng thuận
tiện mua vài thứ về nấu cơm trưa. Nào ngờ khi về nhà thì chẳng thấy Tiểu Linh
đâu cả, gọi điện cũng không được.
Liễu Cương nói bằng giọng lo lắng:
– Chị lớn, Tiểu Linh tâm tình không tốt, chị nói xem nó có… ….
Liễu Cương cũng không nói hết câu nhưng ai cũng hiểu, hắn sợ Liễu Linh vì quá
buồn khổ mà làm ra việc gì đó ngốc nghếch.
– Có phải vậy không, Tiểu Cương, có lẽ Tiểu Linh chỉ đi xuống dạo chơi một
chút thôi, trước tiên cứ tìm ở gần đây đã.
Liễu Vân Mạn an ủi Liễu Cương, tuy trong lòng cũng có chút bất an, dù sao
những gì Liễu Linh vừa mới trải qua cũng không phải những người bình thường có
thể tiếp nhận được.
– Trước tiên em tìm kiếm quanh đây xem thế nào.
Liễu Cương xoay người muốn bỏ đi, đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang
lên.
Liễu Cương lấy điện thoại ra xem rồi chợt trở nên vui sướng, hắn vội vàng nhận
điện thoại:
– Tiểu Linh, em đi đâu vậy?
Nhưng khi nghe được âm thanh từ đầu dây bên kia thì vẻ vui mừng trên mặt Liễu
Cương chợt trở nên tức giận:
– Dương Phi, lại là mày sao? Con bà mày muốn làm gì? Mày đừng làm xằng, mày
dám…Tốt, mày cứ chờ đấy, tao sẽ tới ngay.
Liễu Cương hạ điện thoại xuống, hắn nói với vẻ mặt tức giận:
– Chị lớn, Tiểu Linh bị tên khốn Dương Phi kia lừa qua rồi.
– Sao lại như vậy?
Vẻ mặt Liễu Vân Mạn cũng biến đổi:
– Dương Phi muốn thế nào?
– Không biết, em sẽ đi tìm tên khốn kia.
Liễu Cương tức giận nói.
– Chúng ta cùng đi.
Liễu Vân Mạn lập tức nói Liễu Cương lên xe, nhưng nàng đột nhiên nhớ Hạ Thiên
vẫn còn ở phía sau, nàng quay đầu:
– Hạ Thiên, tôi đưa chìa khóa cho cậu, cậu đưa Tôn Hinh Hinh lên lầu, để cô
ấy ngủ trên nhà, sau đó hãy xuống.
– Không cần, cứ đi thôi, nếu tôi buông ra thì chị Hinh sẽ thức ngay.
Hạ Thiên nhìn Tôn Hinh Hinh đang ngủ trong lòng, hắn suy nghĩ rồi nói.
– Được rồi.
Liễu Vân Mạn cũng không kiên trì, nàng biết rõ ý nghĩ của Hạ Thiên luôn cổ
quái, nàng cũng không phải không muốn cho Hạ Thiên cùng Tôn Hinh Hinh ngủ trên
lầu, nhưng vấn đề là lo lắng mình và Liễu Cương đến tìm Dương Phi sợ rằng
không có biện pháp đưa Tiểu Linh về. Vì vậy nàng bắt buộc phải đưa Hạ Thiên
theo, như vậy sẽ yên tâm hơn.
– Anh rể lớn, anh có ở đây thì tốt quá.
Liễu Cương lên xe nhìn thấy Hạ Thiên thì thở ra một hơi, bây giờ có anh rể lớn
hùng mạnh ra mặt, muốn đưa Tiểu Linh về sẽ không còn là vấn đề. Nhưng khi thấy
Hạ Thiên ôm trong lòng một người đẹp cực kỳ lồi lõm thì hắn không khỏi buồn
bực, người đẹp này là ai? Chẳng lẽ lại là tình địch của chị lớn? Nhưng vì sao
chị lớn không có phản ứng gì?
Nhưng có một người cha như Liễu Kỳ, vì vậy Liễu Cương cũng không thấy vấn đề
này có gì cần quan tâm, vì thế hắn cũng không hỏi điều gì, bây giờ hắn lo lắng
nhất là sự an toàn của em gái.
– Tiểu Cương, Dương Phi đang ở đâu?
Liễu Vân Mạn vừa chạy xe vừa hỏi Liễu Cương.
– Chị lớn, thằng khốn Dương Phi kia đang ở khách sạn Hưng Nghiệp, phòng bảy
lẻ một.
Liễu Cương trả lời, sau đó giải thích thêm một câu:
– Đây là khách sạn của Dương gia, cha của Dương Phi là Dương Hưng Nghiệp.
– Chị biết chỗ đó, cách đây không xa.
Liễu Vân Mạn nhanh chóng tăng tốc.
Khách sạn Hưng Nghiệp thật sự cách không xa khu dân cư Danh Điển, chỉ lái xe
chưa đến mười phút thì đến. Khi xe dừng lại thì Liễu Vân Mạn và Liễu Cương
nhanh chóng xông vào khách sạn, Hạ Thiên cũng ôm Tôn Hinh Hinh đang ngủ đi
vào.
Đám người theo thang máy đi đến tầng số bảy, sau đó đi đến trước cửa phòng bảy
lẻ một. Liễu Cương đấm cửa nói:
– Dương Phi, mở cửa mau.
– Nói nhỏ thôi, đừng đánh thức chị Hinh.
Hạ Thiên khẽ nói.
Liễu Cương chợt ngẩn ngơ, hắn nhìn Tôn Hinh Hinh trong ngực Hạ Thiên, cũng
không dám dùng tay đập cửa.
Lúc này cửa phòng được kéo ra, bên trong vang lên một âm thanh trầm thấp:
– Vào đi.
Liễu Cương phóng vào đầu tiên, khi hắn nhìn thấy Dương Phi thì quát lớn:
– Dương Phi, em tao đâu?
– Cậu là anh của Liễu Linh, là Liễu Cương sao?
Dương Phi không nói gì, một người trong phòng chợt mở miệng.
Đây là một người đàn ông trung niên, hai hàng chân mày giống như Dương Phi,
đúng là cha của Dương Phi, Dương Hưng Nghiệp. Sau lưng Dương Hưng Nghiệp là
hai người đàn ông tây trang vạn vỡ, mỗi người còn đeo một cặp kính râm, có lẽ
là vệ sĩ của lão.
– Bớt nói suông đi, giao em gái tôi ra đây.
Liễu Cương tức giận nói.
– Liễu Cương, mày câm miệng lại cho tao, trước mặt bố tao không được lớn
tiếng.
Dương Phi quát lớn, giọng điệu còn khủng bố hơn cả Liễu Cương, rõ ràng muốn áp
đảo Liễu Cương.
– Nhỏ mồm thôi, chị Hinh đang ngủ.
Giọng nói bất mãn của Hạ Thiên vang lên.
Hạ Thiên nói như vậy lập tức thu hút sự chú ý của người khác, Liễu Vân Mạn lập
tức có chút bực bội, tiểu sắc lang này chỉ nhớ một mình Tôn Hinh Hinh nằm
trong lòng, tuyệt đối không sốt ruột vì chuyện của em mình. Liễu Cương thì dở
khóc dở cười, anh rể đang ôm một người đẹp, hơn nữa còn bắt người khác không
được lớn tiếng, không phải quá đáng sao?
– Ông muốn lớn tiếng, mày có thể làm gì được?
Dương Phi cũng quát lên, sau đó hắn quay sang Dương Hưng Nghiệp:
– Cha, chính là thằng khốn này, trước tiên phải cho nó một bài học.
– Mày muốn câm sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dương Phi.
– Này, ai cho ai câm còn chưa xác định được… …
Dương Phi ỷ vào hai tên vệ sĩ ở sau lưng Dương Hưng Nghiệp mà bộ dạng rất kiêu
ngạo, nhưng ngay sau đó mọi người phát hiện Dương Phi chỉ nói được nửa lời,
lúc này hắn mấp máy môi nhưng không có âm thanh nào phát ra.
– Ai còn ồn ào sẽ có kết cục như vậy.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Vẻ mặt Dương Phi chợt trở nên hoảng sợ, miệng hắn liên tục mấp máy nhưng không
có âm thanh nào, hắn vội vàng bổ nhào đến trước mặt cha, chỉ tay vào miệng
mình, vẻ mặt càng nôn nóng.
– Tiểu Phi, con làm sao vậy?
Dương Hưng Nghiệp bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, lão mở miệng hỏi.
– Câm rồi chứ sao?
Hạ Thiên nói:
– Tôi cảnh cáo các người, nói nhỏ thôi.
Vẻ mặt Dương Hưng Nghiệp chợt biến đổi:
– Cậu là ai, cậu làm gì Tiểu Phi? Tôi cảnh cáo cậu… ….
Dương Hưng Nghiệp chưa nói xong thì đã giống như Dương Phi, tuy miệng mấp máy
nhưng không có âm thanh. Điều quái dị chính là miệng động đậy, tay chân quơ
quơ, vẻ mặt rất tức tối.
– Đúng là cha nào con nấy, đã nói đừng ồn ào, bây giờ câm nín luôn đi.
Hạ Thiên lầm bầm nói.
Hai tên vệ sĩ rốt cuộc cũng ý thức được tình huống không đúng, nhưng khi vừa
chuẩn bị ra tay thì Hạ Thiên đã không cho họ cơ hội. Hắn đá lên hai lượt, hai
tên bảo vệ trúng cước ngã xuống đất không động đậy.
– Chị Vân Mạn, đi thôi, Liễu Linh đang ở phòng bên cạnh.
Hạ Thiên nói xong ôm Tôn Hinh Hinh rời khỏi phòng, hắn đi đến phòng bên cạnh
rồi vung chân đá văng cửa. Quả nhiên Liễu Linh bị người ta cột chặt tay chân
đang ngồi trên giường, trên miệng còn quấn băng đính.
– Tiểu Linh.
Liễu Cương vội vàng chạy đến, lúc này hắn cũng không hỏi vì sao Hạ Thiên biết
Tiểu Linh bị nhốt ở đây, hắn chỉ tranh thủ thời gian cởi trói cho em, sau đó
vội vàng hỏi:
– Tiểu Linh, em không sao đấy chứ?
– Anh, em không sao.
Liễu Linh đột nhiên bổ nhào vào lòng Liễu Cương rồi khóc rống lên:
– Hu hu hu… ….
– Rời khỏi đây đã… ….
Liễu Vân Mạn thấy Liễu Linh không việc gì thì cũng thở dài một hơi, nàng đến
đây chỉ với mục đích cứu Tiểu Linh, chỉ xem trọng sự an toàn của em, cũng
không quan tâm đến những vấn đề khác. Khách sạn này là địa bàn của Dương Hưng
Nghiệp, tất nhiên nàng cảm thấy nhanh chóng rời khỏi đây thì an toàn hơn.
Liễu Cương tuy rất tức giận nhưng cũng không muốn sự việc náo loạn quá mức,
như vậy sẽ mất mặt Liễu Linh, vì thế hắn cũng không báo cảnh sát. Hơn nữa
Dương gia cũng có tiền có thế, báo cảnh sát cũng chưa chắc có vấn đề gì với
bọn họ.
Mọi người mang theo Liễu Linh rời khỏi khách sạn Hưng Nghiệp, mười phút sau
mọi người quay về khu dân cư Danh Điển, đi lên nhà Liễu Vân Mạn.
Khi Liễu Vân Mạn thấy Hạ Thiên ôm Tôn Hinh Hinh vào phòng ngủ của mình thì
không khỏi bội phục, Tôn Hinh Hinh quá lợi hại, đến bây giờ cũng không bị đánh
thức.
– Chẳng lẽ được Hạ Thiên ôm khi ngủ thì thoải mái như vậy sao?
Liễu Vân Mạn đột nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy, nàng không khỏi nhớ đến tình
cảnh được Hạ Thiên ôm ngủ tối trước đó, hình như tối đó nàng ngủ rất ngon.
Khoảnh khắc này Liễu Vân Mạn không khỏi cảm thấy tim đập rộn lên, gương mặt
cũng đỏ ửng.
– Tiểu Linh, sao em ngốc như vậy, sao lại tin tưởng thằng khốn Dương Phi kia?
Trong phòng khách, Liễu Cương cuối cùng cũng không nhịn được, hắn bắt đầu
trách móc em gái.
– Anh ấy nói đã biết sai, muốn xin lỗi em, em cho là… ….
Liễu Linh cúi đầu, bộ dạng đã biết sai:
– Anh, anh yên tâm, em sẽ không tin tưởng hắn nữa.
– May mà lúc này có anh rể, nếu không cũng chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra,
thằng khốn kia bắt em cũng không biết có ý đồ gì, vừa rồi anh chưa kịp hỏi.
Liễu Cương cảm thấy mơ hồ, Dương Phi lừa Liễu Linh đi qua, sau đó lại kéo hắn
sang, rõ ràng là có mưu đồ. Nhưng tất cả đều bị anh rể dùng phương pháp kỳ
quái xử lý gọn gàng, Dương Phi và Dương Hưng Nghiệp căn bản chưa kịp nói gì đã
trở nên im hơi lặng tiếng.
Liễu Cương nhìn Liễu Vân Mạn, hắn khẽ hỏi:
– Chị lớn, anh rể rốt cuộc là ai? Hình như cũng không phải chỉ có y thuật lợi
hại… ….
– Tiểu Cương, đừng nghĩ nhiều như vậy, lần này cậu phải xem xét Tiểu Linh
thật chặt, nếu sau này có chuyện gì cứ điện thoại cho chị.
Liễu Vân Mạn khẽ nói.
– Biết rồi, chị lớn.
Liễu Cương tuy nói như vậy nhưng vẫn không nhịn được phải nhìn vào cửa phòng
ngủ, thầm nghĩ anh rể còn chưa đi ra, chẳng lẽ đã ngủ luôn ở bên trong với
người đẹp kia rồi?
Liễu Cương đã đoán đúng, Hạ Thiên lúc này đang nằm trên giường của Liễu Vân
Mạn, trong ngực hắn là Tôn Hinh Hinh… ….