Hạ Thiên thi châm làm lòng người xiết chặt, dù sao cũng là đâm châm trên đầu
và chợt sinh ra hiệu quả lập tức. Lôi Vũ lập tức ngừng kêu thảm thiết, hắn
cũng không còn lăn lộn trên mặt đất mà chỉ nằm ở đó giống như đã hôn mê.
Hạ Thiên lại lấy ra một cây ngân châm, bắt đầu châm lên người Lôi Vũ, cả quá
trình hơn mười phút, tổng cộng đâm trên trăm châm hắn mới ngừng lại. Sau đó
hắn mới rút cây châm đâm trên đầu Lôi Vũ ra ngoài.
– Được rồi.
Hạ Thiên đứng lên, bộ dạng có hơi mệt mỏi, hắn quay đầu nhìn Lôi Chấn Thiên:
– Nhớ rõ phải nhanh chóng bắt tên Âm Y môn kia đến cho tôi.
– Được, chậm nhất là ngày mai tôi sẽ đưa tên thầy thuốc họ Âm kia đến cho
cậu.
Lôi Chấn Thiên gật đầu.
Lôi Vũ lúc này mới bò lên, hắn sờ lên đầu hình như vẫn còn khó tin:
– Tôi…Tôi thật sự tốt rồi sao?
Hạ Thiên không quan tâm đến Lôi Vũ, hắn đi về phía Tôn Hinh Hinh và Lãnh Băng
Băng:
– Chị Hinh, cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, chỗ này cũng không còn chuyện
của chúng ta.
– Hạ Thiên, tôi đưa mọi người về.
Diệp Thiếu Hùng đón lời, sau đó hắn quay sang Lôi Chấn Thiên dùng giọng khách
khí nói:
– Lôi lão, cháu đưa Hạ Thiên về trước, chút nữa quay lại sẽ báo cáo với chú.
Lôi Chấn Thiên gật đầu, lão vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Hùng:
= Thiếu Hùng, chuyện hôm nay vất vả cậu.
– Vì chú mà cống hiến chút sức lực là vinh hạnh của cháu.
Diệp Thiếu Hùng cung kính nói.
– Cứ đưa mọi người đi trước, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện.
Lôi Chấn Thiên nói, lão biết lần này Lôi Quân còn sống khó thể bỏ qua công lao
của Diệp Thiếu Hùng.
– Vâng, Lôi lão, cháu đi trước.
Diệp Thiếu Hùng cung kính lên tiếng, ngay sau đó đi về phía Hạ Thiên.
Mười phút sau xe đã chạy ra khỏi cửa chính quân khu.
– Bây giờ là mười giờ, Hạ Thiên, các người định đi đâu?
Diệp Thiếu Hùng mở miệng hỏi.
– Tôi đến cục cảnh sát.
Lãnh Băng Băng mở miệng nói.
– Tôi đến cửa hàng hoa.
Tôn Hinh Hinh cũng nói.
Hạ Thiên có chút rối, nên đến cửa hàng hoa với chị Hinh hay đi cục cảnh sát
với cảnh sát tỷ tỷ đây?
– Tôi đi với chị Hinh.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi quyết định, cảnh sát tỷ tỷ đi làm phần lớn không có thời
gian cùng hắn, vì vậy đi theo chị Hinh thì tốt hơn hẳn.
Vì cục cảnh sát ở khá gần nên trước tiên Diệp Thiếu Hùng lái xe đưa Lãnh Băng
Băng đi trước, sau đó mới chở Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh về cửa hàng hoa. Cuối
cùng Diệp Thiếu Hùng cũng nhanh chóng bỏ đi, hắn còn nhiều chuyện cần xử lý.
– Chị Hinh, Hạ Thiên, các người còn biết về cửa hàng hoa sao?
Phương Hiểu Như thấy Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên thì dùng giọng mất hết sức lực
nói:
– Tôi còn tưởng hai người trốn trong nhà sinh con rồi.
Tôn Hinh Hinh không khỏi đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn Phương Hiểu Như:
– Em nói bậy bạ gì vậy?
– Em nói bậy gì đâu? Chị Hinh, em thấy mắt chị có quầng thâm, tối đến nên
tiết chế một chút chứ?
Phương Hiểu Như ra vẻ rất quan tâm.
– Nha đầu chết tiệt, em suy nghĩ bậy bạ gì vậy, xuân tình rồi à?
Tôn Hinh Hinh tức giận nói.
– Đúng vậy, em đang nghĩ xem anh đẹp trai chạy BMW khi nào mới xuất hiện.
Phương Hiểu Như chống cằm, bộ mặt háo sắc.
– Anh đẹp trai đi BMW của em xuất hiện rồi kìa.
Hạ Thiên đột nhiên nói.
Phương Hiểu Như không tự chủ được phải dõi mắt nhìn, đúng vậy, nơi đó dừng lại
một chiếc BMW, nhưng người từ trên xe bước xuóng lại không phải anh đẹp trai,
đó chính là tên mập Vương Kiệt.
– Đại ca, đại tẩu, mọi người ở đây sao?
Vương Kiệt nhìn thấy Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh thì có chút bất ngờ.
– Thiên ca, chị Hinh!
Đinh Linh xuống xe theo tên mập.
Phương Hiểu Như lập tức gào lên:
– Này, mập, sao anh lại ở cùng một chỗ với Đinh Linh? Tôi nói anh đừng đổ tai
họa lên người cô gái mới lớn còn trong trắng chứ.
– Này Phương Hiểu Như, cô có xuân tình thì nghĩ mọi người đều như vậy sao?
Tên mập có chút tức giận:
– Cả ngày chỉ biết nghĩ bậy bạ.
– Anh…Anh…Anh… ….
Phương Hiểu Như giống như bị chọc tức:
– Mập khốn kiếp, anh mới phát xuân.
– Tôi phát xuân có thể tìm bạn gái giải quyết, tôi khuyên cô nên đi tìm một
thằng đàn ông nào đó đi.
Tên mập tức giận nói.
– Chị Hinh, cửa phòng đã được thay thế, đã thay khóa, Kiệt ca lại tìm người
làm một chiếc cửa sắt bên ngoài, như vậy sẽ an toàn hơn.
Đinh Linh cầm một chùm chìa khóa đưa cho Tôn Hinh Hinh:
– Đây là chìa khóa, chị Hinh cầm đi.
– Đại tẩu, em đã phái thêm vài người bảo vệ chị, chuyện như tối hôm qua sẽ
tuyệt đối không bao giờ xảy ra nữa.
Tên mập nói.
Phương Hiểu Như ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu:
– Tối qua có chuyện gì?
– Cũng không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt.
Tôn Hinh Hinh thuận miệng nói, nàng cũng không muốn nói ra với khắp mọi người.
– Việc nhỏ mới là lạ.
Phương Hiểu Như thầm nói một câu, chắc chắn hai người kia lên giường chiến đấu
từ xế chiều đến sáng.
Tên mập há hốc miệng, hắn định hỏi về chuyện Hạ Thiên luận võ với Lôi Quân
nhưng khi thấy Phương Hiểu Như ở bên cạnh thì lại thôi.
Tôn Hinh Hinh lại hiểu rõ tâm tình của tên mập, nàng nói:
– Mập, nói với những người anh em kia, chuyện tối qua đã giải quyết xong,
không cần lo lắng.
– Hiểu, đại tẩu.
Tên mập gật đầu, hắn không hỏi nhưng biết luận võ chắc chắn đã được tiến hành,
mà đại ca võ công cao cường lại chiến thắng.
– Những anh em bị thương tối qua, tiền thuốc men chữa trị cứ tính cho chị,
nhớ thống kê lại, đến khi đó chị sẽ trả đủ.
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ rồi nói thêm.
– Đại tẩu, điều này sao có thể? Sao lại để chị bỏ tiền?
Tên mập vội vàng nói:
– Hơn nữa cũng không quá nhiều, đại tẩu không cần xen vào, chúng em có thể tự
mình chi trả.
– Một người ảnh hưởng đến mọi người, các cậu bị thương thì tiền thuốc men tôi
phải trả.
Tôn Hinh Hinh có vẻ rất kiên quyết:
– Sự việc cứ như vậy, nhớ thống kê cho chị, không được báo cáo thiếu, hiểu
chưa? Đại ca của cậu không thiếu chút tiền như vậy.
– Rõ rồi, đại tẩu.
Tên mập vội vàng gật đầu.
– Mặt khác phát cho mỗi huynh đệ chiều và tối qua mười ngàn, cũng tính luôn
cho chị.
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ rồi nói thêm.
– Cám ơn đại tẩu.
Lúc này tên mập lại không chối từ.
– Cứ như vậy, cậu về đi, trước tiên tính tổng lại rồi điện thoại cho chị.
Tôn Hinh Hinh nói.
– Vâng, đại tẩu.
Tên mập theo lệnh làm việc, sau đó hắn bắt chuyện với Hạ Thiên:
– Đại ca, em đi trước.
Tên mập bỏ đi rất nhanh, Phương Hiểu Như ở bên cạnh lại trợn mắt há mồm.
– Chị Hinh, chị đúng là hào phóng, mỗi người một vạn, chiều hôm qua có bao
nhiêu người, phải vài chục người, như vậy tốn bao nhiêu tiền?
Phương Hiểu Như không nhịn được phải nói.
– Đáng tiền thì phải bỏ tiền, người khác liều mạng vì mình, mình cũng không
thể bạc đãi họ.
Tôn Hinh Hinh quay đầu nhìn Hạ Thiên:
– Hạ Thiên, tôi sắp xếp như vậy cậu có ý kiến gì không?
– Tất nhiên là không, đám người kia tuy không giỏi đánh đấm nhưng có thể liều
mạng, ban thưởng là đúng.
Hạ Thiên không quan tâm, hơn nữa Tôn Hinh Hinh dù xài hết bao nhiêu tiền hắn
cũng không quan tâm.
– Cậu không có ý kiến là tốt.
Tôn Hinh Hinh thật ra cũng không quan tâm đến những vấn đề này, nàng cảm thấy
đám tiểu đệ kia rất trung thành với Hạ Thiên, mà Hạ Thiên căn bản không quan
tâm, vì vậy nàng phải tự mình xem xét. Nàng cũng cảm thấy cách ban thưởng tốt
nhất cho đám người kia chính là tiền.
Nếu là trước đó, Tôn Hinh Hinh chắc chắn sẽ không chủ động sắp xếp những
chuyện thế này, hơn nữa đây rõ ràng là chuyện khó tưởng. Nhưng khoảng thời
gian này nàng cũng coi như trải qua sóng lớn, đã từng nhìn thấy vài tình cảnh
kinh hoàng, tâm tình chợt biến hóa, góc độ suy xét vấn đề cũng không giống như
trước.
– Ơ… ….
Tôn Hinh Hinh ngồi xuống ghế, nàng cảm thấy rất buồn ngủ. Tối qua vốn đã đi
ngủ muộn, hơn nữa lại ngủ không ngon giấc. Trước đó Hạ Thiên luận võ cùng Lôi
Quân làm nàng cảm thấy căng thẳng, tất nhiên sẽ không cảm thấy buồn ngủ. Bây
giờ sau khi tất cả kết thúc thì tinh thần của nàng dần buông lỏng, vì vậy ngáp
dài ngáp ngắn.
– Hạ Thiên, tôi đi ngủ trước đây.
Giọng nói của Tôn Hinh Hinh khá tự nhiên và nũng nịu, sau đó nàng ngã vào lòng
Hạ Thiên, một lúc sau đã ngủ.
– Thiên ca, nếu không anh đưa chị Hinh về nhà ngủ đi.
Đinh Linh khẽ đề nghị.
Hạ Thiên đang định nói thì chuông điện thoại vang lên.
Vì sợ quấy nhiễu Tôn Hinh Hinh nên Hạ Thiên vội vàng lấy ra, hắn cũng không
nhìn xem ai gọi đến mà nghe ngay:
– Alo, ai vậy?
– Cậu không nhận ra số điện thoại của tôi sao?
Trong điện thoại vang lên giọng nói mất hứng của Liễu Vân Mạn.
– Chị Vân Mạn, là chị à, em có xem số đâu.
Hạ Thiên có chút sững sốt, hắn giải thích, sau đó chủ động hỏi:
– Có phải chị muốn em đi chữa bệnh cho ai đó không?
– Đúng vậy, hôm nay nếu cậu rãnh thì đến chữa cho Liễu Cương, còn Tiểu Linh
thì chữa sau.
Tâm tình của Liễu Vân Mạn hình như không được tốt lắm, giọng nói cũng không
vui vẻ gì.
Hạ Thiên nhìn Tôn Hinh Hinh ngủ say trong lòng, hắn đột nhiên có ý kiến:
– Chị Vân Mạn, tôi đang ở cửa hàng hoa của chị Hinh, bây giờ chị đến đón nhé?
– Được rồi, tôi sẽ đến ngay.
Liễu Vân Mạn cúp điện thoại.
Vài phút sau Liễu Vân Mạn đã lái xe đến cửa hàng hoa Hinh Hinh.
Khi thấy Hạ Thiên ôm Tôn Hinh Hinh lên xe thì Liễu Vân Mạn có chút ngẩn ngơ:
– Hạ Thiên, Hinh Hinh làm sao vậy?
– Chị Hinh đang ngủ, em định đưa chị ấy về nhà nhưng bây giờ đến nhà chị cũng
được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Liễu Vân Mạn nghe nói Tôn Hinh Hinh đang ngủ thì cũng không nói gì nhưng trong
lòng có chút cảm giác quái dị, người này tối qua làm gì với Tôn Hinh Hinh, sao
bây giờ làm hại nàng phải ngủ bù?
Trên đường gặp kẹt xe, phải mất nửa giờ Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn mới đến khu
dân cư Danh Điển. Khi chuẩn bị cho xe vào bãi thì Hạ Thiên đột nhiên chỉ tay
nói:
– Chị Vân Mạn, đây không phải là Liễu Cương sao? Cậu ấy chạy đi đâu vậy?
Liễu Vân Mạn thấy Liễu Cương chạy như bay thì dừng xe hô lớn:
– Tiểu Cương.
Liễu Cương nghe được tiếng gọi của Liễu Vân Mạn thì vội vàng chạy đến:
– Chị lớn, không tốt, Tiểu Linh mất tích rồi.