– Chờ chút.
Một âm thanh chợt vang lên, Lôi Quân còn đang dùng sức bóp cò chợt dừng lại
nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mà đám người cũng nhìn lại, cùng nhìn về phía một mục tiêu.
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị cảm thấy người này chết chưa có sáng ý sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lãnh Băng Băng, người vừa mở miệng chính là
nữ cảnh sát chân dài xinh đẹp này.
– Chuyện này do tôi mà ra, vì vậy tôi phải có quyền xử lý.
Lãnh Băng Băng mở miệng nói.
Khi nghe Lãnh Băng Băng nói như vậy thì mọi người chợt cảm thấy có cơ hội,
trong mắt Lôi Chấn Thiên cũng lóe lên cái nhìn khác thường. Người nào cũng
tin, nếu Hạ Thiên đồng ý yêu cầu của Lãnh Băng Băng, như vậy mạng sống của Lôi
Quân sẽ được bảo vệ. Nguyên nhân rất đơn giản, Lãnh Băng Băng là cảnh sát, hơn
nữa còn là một cảnh sát rất trọng nghĩa.
Đừng nói Lôi Quân tội không đáng chết, dù đáng chết trăm ngàn lần thì Lãnh
Băng Băng sẽ không cho chết như vậy. Với phong cách của nàng thì trước tiên
phải bắt Lôi Quân lại, tiến hành thẩm vấn và phán quyết, cuối cùng nhốt vào
nhà lao.
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị thật sự muốn xử lý hắn sao?
Hạ Thiên có chút sững sờ.
– Tôi đã bao giờ nói đùa với cậu chưa?
Lãnh Băng Băng trừng mắt tức giận nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên gãi đầu:
– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi biết rõ chị tâm tình lương thiện, tôi giao hắn cho chị
thì chắc chắn sẽ không chết.
– Cậu không cần quan tâm tôi sẽ xử lý thế nào, tóm lại cậu có tình nguyện
giao người không?
Lãnh Băng Băng tỏ ra mất kiên nhẫn.
– Điều nà… ….
Hạ Thiên không khỏi có chút do dự.
– Đồ lưu manh cậu chẳng phải luôn nói sẽ phụ trách với tôi sao?
Lãnh Băng Băng tức giận, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên liên tục gật đầu:
– Đúng vậy, cảnh sát tỷ tỷ, tôi tất nhiên sẽ có trách nhiệm với chị.
Tôn Hinh Hinh không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tiểu sắc lang thật sự dừng
tay sao?
Diệp Thiếu Hùng cũng không nhịn được phải dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Thiên,
Lãnh Băng Băng là nữ cảnh sát nổi tiếng với danh hiệu người đẹp băng giá, nàng
đã đánh cho không ít đàn ông đầu rơi máu chảy, nhưng Hạ Thiên chỉ chưa mất một
tháng đã câu được rồi sao?
– Cậu luôn miệng nói có trách nhiệm với tôi, bây giờ tôi chỉ yêu cầu một
chuyện cỏn con mà cậu còn to mồm, như vậy cậu bảo tôn tin tưởng thế nào?
Lãnh Băng Băng hừ một tiếng.
Lôi Quân nghe thấy như vậy mà không khỏi buồn bực, mình chỉ là một chuyện cỏn
con thôi sao?
– Cảnh sát tỷ tỷ, tuy tên kia chỉ là hạng râu ria, nhưng đây là người.
Hạ Thiên dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Lãnh Băng Băng:
– Quan trọng hơn hắn còn là một người đàn ông, sao tôi có thể tùy tiện giao
một người đàn ông cho chị?
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Tôi nói hắn ta là gì thì chính là như vậy, cậu không giao cho tôi xử lý,
sau này đừng tìm tôi làm gì nữa.
Lãnh Băng Băng tung đòn sát thủ, Hạ Thiên lập tức cảm thấy áp lực rất lớn.
– Cảnh sát tỷ tỷ, nếu chị đồng ý làm vợ tôi, tôi sẽ giao tên kia cho chị.
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới mở miệng.
Lãnh Băng Băng có chút tức giận, lưu manh này không biết nói gì hơn sao? Cả
ngày toàn nhắc đến vấn đề này, ngay từ ngày đầu gặp mặt thì hắn luôn muốn ép
nàng làm vợ.
Vì nguyên nhân liên quan đến mẹ mà Lãnh Băng Băng căm thù đến tận xương tủy
đối với loại đàn ông lăng nhăng như Hạ Thiên, nhưng những ngày qua, cũng vì
nguyên nhân đó mà nàng bị Hạ Thiên chiếm tiện nghi, thậm chí còn chung giường
chung gối một đêm. Trong lúc vô tình cảm giác của nàng đối với hắn càng thêm
phức tạp, dù nàng nhiều lần hận không thể bóp chết hắn, nhưng nàng cũng biết
mình đối với Hạ Thiên đã có khác biệt lớn với đám đàn ông khác.
Dù Hạ Thiên bây giờ là nhân vật đặc biệt trong cuộc sống của Lãnh Băng Băng,
nhưng nếu ép nàng đồng ý làm vợ, như vậy nàng không làm được.
Lãnh Băng Băng nhìn Lôi Quân, nàng thấy vẻ mặt đối phương vẫn rất bình tĩnh,
giống như hắn không quan tâm đến sống chết của mình.
Lãnh Băng Băng lại nhìn về phía Lôi Chấn Thiên, bây giờ ánh mắt của ông lão
nhìn nàng có chút nóng bỏng, thậm chí còn có chút khẩn cầu, giống như ông ta
đang cầu xin nàng đáp ứng điều kiện của Hạ Thiên, vì nàng đồng ý thì Lôi Quân
sẽ sống.
Thật ra Lãnh Băng Băng cũng từng được nghe đến những truyền kỳ của ông lão
này, cũng rất kính nể đối phương. Hôm nay hai bên gặp nhau, ông lão cũng tạo
ra cho nàng ấn tượng rất tốt, vì vậy vừa rồi nàng mới mở miệng, vì nàng không
muốn làm cho ông lão đau lòng. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu
của ông lão thì trong lòng nàng lại sinh ra cảm giác tội ác.
Đây là nhân vật anh hùng đội trời đạp đất, sao có thể để đối phương phải cầu
xin mình.
– Hạ Thiên, tôi đồng ý.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng đưa ra quyết định, Lôi Chấn Thiên và những người
khác thở phào một hơi.
– À, vậy thì tốt.
Hạ Thiên rất hưng phấn, hắn vung tay ôm Lãnh Băng Băng vào lòng, sau đó nhanh
chóng hôn một cái;
– Hì hì, trước tiên phải đóng dấu cái đã, cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ chị là
người của tôi.
Lãnh Băng Băng bị hành vi của Hạ Thiên làm cho cực kỳ xấu hổ, nhưng khi nàng
kịp phản ứng thì Hạ Thiên đã thả ra, vì vậy cũng không biết làm gì hơn. Nàng
chỉ biết trừng mắt nhìn hắn, sau đó tức giận nói;
– Bây giờ Lôi Quân do tôi xử lý rồi chứ?
– Tất nhiên, cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ chị là vợ tôi, tất nhiên có thể tùy ý xử
lý mọi việc.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Diệp Thiếu Hùng thở dài một hơi, sự việc cuối cùng cũng không chuyển biến xấu,
đồng thời hắn cũng không khỏi nhìn về phía Lãnh Băng Băng. Hắn tin sau này ở
thành phố Giang Hải sẽ không còn ai dám động vào người đẹp băng giá tiếng tăm
lừng lẫy, Lôi gia đã chịu ơn lớn của nàng, không thể không báo đáp.
Lãnh Băng Băng đi về phía Lôi Quân:
– Buông súng thôi, anh tạm thời không cần tự sát.
Lôi Quân chợt ngẩn ngơ, cuối cùng hắn hạ súng xuống.
– Cảnh sát Lãnh, cô sẽ xử lý tôi thế nào?
Lôi Quân mở miệng hỏi, giọng điệu chợt trở nên khách khí.
– Tôi tạm thời chưa nghĩ ra cách xử lý anh, nhưng tôi nghĩ khoảng thời gian
tiếp theo anh sẽ phải ngồi trong nhà giam quân sự. Khi anh rời khỏi nhà giam
quân sự thì đến tìm tôi, lúc đó tôi sẽ biết nên xử lý thế nào.
Lãnh Băng Băng dùng giọng không nhanh không chậm nói:
– Tôi nói cho anh biết, tôi không loại trừ khả năng đến khi đó sẽ lấy mạng
anh, vì vậy những ngày sau anh nên giải quyết vấn đề cho tốt.
– Cảnh sát Lãnh yên tâm, Lôi Quân tôi đã nói sẽ giữ lời, sau khi phục tùng
quân lệnh sẽ đi tìm cô, để mặc cô xử lý.
Lôi Quân gật đầu, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
– Tần Phong, thông báo cho quân cảnh quân khu, bọn họ có thể đến đưa Lôi Quân
đi.
Lôi Chấn Thiên lúc này mới mở miệng.
– Vâng, thủ trưởng.
Tần Phong gật đầu, ngay sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại, một lát sau đã có
một chiếc xe phóng đến. Rõ ràng quân cảnh đã chờ sẵn, chỉ cần thông báo mà
thôi.
Có hai sĩ quan xuống xe đi đến chào Lôi Chấn Thiên.
– Đưa Lôi Quân đi!
Lôi Chấn Thiên khoát tay nói.
Hai người này gật đầu, ngay sau đó chạy đến áp tải Lôi Quân lên xe, sau đó xe
phóng đi như bay.
Khi thấy Hạ Thiên không ngăn cản thì Diệp Thiếu Hùng mới yên lòng, mạng nhỏ
của Lôi Quân cuối cùng cũng được bảo vệ.
– Lãnh tiểu thư, phần ân tình này Lôi gia xin khắc ghi.
Lôi Chấn Thiên chậm rãi đi về phía Lãnh Băng Băng rồi dùng giọng trầm ổn nói.
– Lôi lão, tôi chỉ không muốn ông thêm đau thương vì sai lầm của người khác,
ông không nên chịu loại đau khổ này.
Lãnh Băng Băng khẽ nói.
Lãnh Băng Băng dừng lại rồi tiếp tục:
– Lôi lão, đứng ở lập trường của cảnh sát thì tôi cũng có nghĩa vụ ngăn cản
vấn đề này, vì vậy ông cũng đừng nên cảm ơn.
– Tốt, đúng là rất tốt, bất sợ cường quyền, cũng không ham phú quý.
Lôi Chấn Thiên nhìn Lãnh Băng Băng, vẻ mặt tràn đầy thưởng thức:
– Lãnh tiểu thư, xin cảm tạ, tôi cũng không nói nhiều, tóm lại ân tình này sẽ
được tôi ghi khắc.
Lãnh Băng Băng đang muốn nói gì đó thì bên cạnh vang lên tiếng kêu cực kỳ thê
lương:
– Á… ….
Mọi người chợt kinh hoàng và quay đầu nhìn lại, Lôi Vũ đang ôm đầu kêu gào cực
kỳ thê thảm.
– Lôi Vũ, cháu làm sao vậy?
Vẻ mặt Lôi Chấn Thiên chợt biến đổi.
– Đau, đau quá… ….
Lôi Vũ ôm đầu, hắn ngã xuống đất, bắt đầu lăn lộn.
Lúc này mọi người mới nhớ đến lời nói trước đó của Hạ Thiên, chẳng lẽ Lôi Vũ
thật sự phải chết?
– Cậu biết hắn bị sao à?
Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên.
– Sắp chết.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Hạ Thiên nói xong thì quay sang Lôi Vũ quát lớn:
– Này, đừng sợ, chỉ đau vài phút thôi, sau đó sẽ thăng, lúc đó sẽ hết đau.
Lãnh Băng Băng chợt sinh ra xúc động muốn bóp cò giết chết tên khốn này, có kẻ
an ủi như vậy sao?
– Cậu có thể chữa cho hắn không?
Lãnh Băng Băng lại hỏi.
– Rất phiền, tôi cũng không muốn trị, dù sao sống chết của hắn cũng không
liên quan đến tôi.
Hạ Thiên vẫn ra vẻ hời hợt.
– Hạ Thiên, không bằng chúng ta giao dịch.
Lôi Chấn Thiên đột nhiên nói:
– Cậu cứu Lôi Vũ, tôi tìm tên thầy thuốc họ Âm kia đưa đến cho cậu, thế nào?
– Ông có thể bắt được tên khốn họ Âm kia sao?
Hạ Thiên lập tức có hứng thú, tên khốn kia luôn quấy rối hắn, tìm gặp và xử lý
sớm sẽ tốt hơn.
– Đúng vậy, tôi nói sẽ giữ lời.
Lôi Chấn Thiên gật đầu.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
– Được, quyết định như vậy.
Dù sao Lôi Vũ kia cũng từng phải nếm trải cảm giác đau đớn, Hạ Thiên đã trút
giận cho thần tiên tỷ tỷ, nếu bây giờ vì bắt được tên khốn Âm Y môn kia mà cứu
Lôi Vũ cũng không sao.
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy Lôi gia tuy ngốc nhưng tác dụng rất lớn, Lôi Quân
giúp hắn nắm được cảnh sát tỷ tỷ, mà bây giờ Lôi Vũ giúp hắn bắt tên khốn Âm Y
môn.
Hạ Thiên nghĩ đến những vấn đề này thì đi đến trước mặt dùng châm đâm xuống
đầu Lôi Vũ.