– Tên Lôi Quân ngu ngốc kia ngày mai phải chết, mai tôi sẽ đánh bại hắn, cho
hắn tự sát.
Hạ Thiên rất tức tối.
Lãnh Băng Băng phát hiện mình thường sinh ra xúc động muốn bắt Hạ Thiên, nhưng
cuối cùng nàng vẫn nhẫn nhịn, vì nàng biết căn bản khó bắt được.
“Cũng không biết có ai thật sự trị được tên lưu manh này.”
Trong lòng Lãnh Băng Băng không khỏi xuất hiện ý nghĩ này.
– Lôi Quân kia tuy rất đáng giận nhưng nghe qua những lời nói vừa rồi thì
cũng thấy rất đáng thương, anh ta liều mạng ở bên ngoài nhưng về nhà thì bạn
gái đã chạy theo người khác.
Tôn Hinh Hinh tâm địa thiện lương, vì vậy nàng có chút đồng tình với Lôi Quân.
– Mỗi ngày không biết có bao nhiêu đàn ông bị phụ nữ bỏ mặc, cũng không biết
có bao nhiêu phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ, nếu người nào cũng như Lôi Quân thì thế
giới đã sớm rối loạn.
Lãnh Băng Băng lại không đồng tình với Lôi Quân:
– Tôi thấy đầu óc của anh ấy có vấn đề.
– Đúng vậy, dám cướp vợ tôi thì đầu óc có vấn đề.
Hạ Thiên tỏ vẻ tán thành lời nói của Lãnh Băng Băng.
– Thiên ca, anh muốn đến khách sạn nào?
Đinh Báo hỏi.
– Anh đã đến khách sạn Khải Duyệt một lần, bây giờ đến đó đi.
Hạ Thiên nói xong còn hỏi Lãnh Băng Băng:
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị thấy thế nào?
– Không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ về nhà, mọi người cứ đến khách sạn mà
ngủ.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
– Cảnh sát tỷ tỷ muốn về nhà sao?
Hạ Thiên ngẩn người, ngay sau đó hắn nói với Tôn Hinh Hinh:
– Chị Hinh, chúng ta đến ngủ ở nhà cảnh sát tỷ tỷ.
Tôn Hinh Hinh có chút chần chừ:
– Điều này…Cũng không tốt lắm.
– Không sao, giường của cảnh sát tỷ tỷ rất lớn, ba người cùng ngủ không có
vấn đề.
Hạ Thiên giống như xem mình là chủ nhà.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Cậu lại suy nghĩ viển vông gì vậy?
Tôn Hinh Hinh trợn mắt nhìn Hạ Thiên, tiểu sắc lang này hơi quá đáng, muốn ba
người ngủ cùng giường, dù Lãnh Băng Băng đồng ý thì nàng cũng không đáp ứng.
– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi chỉ nói giường của chị rất lớn, chưa nói sẽ cùng ngủ
một chỗ, chị hiểu lầm rồi.
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội:
– Nhưng nếu cảnh sát tỷ tỷ muốn ngủ chung với tôi và chị Hinh, tôi sẽ không
có ý kiến.
– Cậu… ….
Lãnh Băng Băng chợt chán nản, lưu manh này có ý nghĩ xấu xa mà không dám thừa
nhận, hơn nữa còn trả đũa nàng.
– Cảnh sát tỷ tỷ, không bằng chị ngủ chung với tôi và chị Hinh.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
– Tốt.
Lãnh Băng Băng cắn răng nói, đêm nay nàng cùng ngủ với Tôn Hinh Hinh, để lưu
manh kia ngủ một mình.
– Tốt quá, cảnh sát tỷ tỷ không được đổi ý đấy.
Hạ Thiên ra vẻ rất vui sướng.
Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực:
– Cậu vui sướng như vậy làm gì?
– Chị Hinh, tất nhiên tôi phải vui sướng, mỗi đêm tôi đề ngủ với chị, đêm nay
chúng ta tiếp tục.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ, Hạ Thiên thường ngủ với nàng, Lãnh Băng Băng bây
giờ muốn ngủ cùng nàng, đây chẳng phải ba người cùng ngủ sao? Nói đi nói lại
thì tiểu sắc lang kia cũng có ý nghĩ bậy bạ.
Lãnh Băng Băng cũng rất tức tối, lưu manh đúng là hết thuốc chữa, không biết
ngừng cợt nhả trong phút chốc sao?
… ….
Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh theo Lãnh Băng Băng về đến nhà thì đã đúng hai giờ
sáng. Lúc này Tôn Hinh Hinh đã sớm mệt mỏi rã rời, Lãnh Băng Băng thường xuyên
mất ngủ cũng không thể nhịn được, vì vậy nàng đưa Tôn Hinh Hinh vào phòng, sau
đó nhốt Hạ Thiên ở ngoài. Vì đề phòng Hạ Thiên theo cửa sổ tiến vào nên Lãnh
Băng Băng cũng đóng cả cửa sổ lại.
Mà kế hoạch “chúng mình ba đứa” của Hạ Thiên cũng thất bại thảm hại, hắn có
chút mệt mỏi, cũng không nghĩ biện pháp vào phòng Lãnh Băng Băng, vì vậy nằm
xuống ghế sa lông ở phòng khách.
Hạ Thiên ngủ một giấc đến lúc hừng đông, mãi đến khi phòng khách có động tĩnh
mới giật mình thức giấc. Hắn mở to mắt và nhìn thấy Lãnh Băng Băng.
– Ủa, chẳng lẽ mình mộng du và cùng ngủ một phòng với cảnh sát tỷ tỷ sao?
Hạ Thiên có chút mơ hồ.
– Cậu còn nằm mơ sao?
Lãnh Băng Băng thấy như vậy thì quát lên:
– Mau đứng lên giúp Hinh Hinh dọn bữa sáng.
– À, thì ra mình vẫn ngủ ở phòng khách.
Hạ Thiên xoay người đứng lên, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo, sau đó dùng ánh mắt
kỳ quái nhìn Lãnh Băng Băng:
– Cảnh sát tỷ tỷ, sao mắt chị thâm quầng như vậy? Tối qua mất ngủ nữa sao?
Hạ Thiên cũng không đợi Lãnh Băng Băng trả lời mà nói tiếp:
– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi biết ngay mà, chị không ngủ cùng tôi sẽ rất khó ngủ,
sau này chúng ta nên ngủ chung.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng dứt khoát không quan tâm đến đối
phương, nàng đi đến nhà bếp và ngồi xuống bắt đầu dùng điểm tâm.
– Hạ Thiên, mau đi rửa mặt.
Tôn Hinh Hinh thúc dục.
– Chị Hinh, sao mắt chị cũng thâm quầng vậy?
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy không đúng, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi:
– Này, cảnh sát tỷ tỷ, tối qua chị và chị Hinh làm trò cả đêm sao? Không thể
nào, cảnh sát tỷ tỷ, sao chị lại thích phụ nữ? Chưa nói đến vấn đề thích phụ
nữ, hơn nữa còn cướp vợ của tôi?
– Phụt!
Tôn Hinh Hinh phun sữa trong miệng ra ngoài, nàng dùng ánh mắt dở khóc dở cười
nhìn Hạ Thiên:
– Cậu nói bậy bạ gì vậy?
– Đồ lưu manh, cậu có vấn đề sao? Cậu mới là loại đồng tính.
Lãnh Băng Băng cũng bị chọc tức, tối qua nàng không ngủ ngon vì luôn lo lắng
nhìn về phía cửa sổ, nàng sợ Hạ Thiên sẽ lẻn vào. Dù nàng đã đóng cửa sổ nhưng
vì lo lắng mà nửa ngủ nửa mê, một đêm thức tỉnh nhiều lần.
– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không phải dân đồng tính, chị Hinh có thể chứng minh.
Hạ Thiên dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Lãnh Băng Băng:
– Nhưng tối qua chị dám cùng chị Hinh làm loạn, hơn nữa còn không thích một
người cực kỳ đẹp trai như tôi, vì vậy tôi cảm thấy chị rất lạ.
– Hạ Thiên, cậu đừng nói bậy, tối qua vì lạ giường nên tôi không ngủ được.
Tôn Hinh Hinh sẳng giọng.
Hạ Thiên thở dài một hơi:
– Chị Hinh, thì ra là vậy, tôi biết rồi, cảnh sát tỷ tỷ nghĩ đến tôi, chị
cũng muốn tôi, vì vậy cả hai đều mất ngủ.
– Chỉ có quỷ mới nhớ cậu.
Lãnh Băng Băng tức giận mắng một câu. Nếu nói nghiêm túc thì tối quá nàng thật
sự nghĩ đến Hạ Thiên, nhưng chỉ nghĩ xem hắn có mò đến cửa và lẻn vào hay
không.
– Mau đi đánh răng rửa mặt.
Tôn Hinh Hinh trợn mắt nhìn Hạ Thiên, nàng gắt giọng.
Lúc này Hạ Thiên mới không còn những suy nghĩ rối loạn, hắn nhanh chóng làm vệ
sinh, sau đó nhanh chóng đến dùng điểm tâm.
Tôn Hinh Hinh làm ba phần điểm tâm, cuối cùng nàng và Lãnh Băng Băng ăn một
phần, hai phần còn lại đều vào bụng Hạ Thiên. Hơn nữa hắn ăn xong vẫn còn chưa
no, bộ dạng giống như sẽ ăn cả phần của Lãnh Băng Băng và Tôn Hinh Hinh.
Đúng lúc này điện thoại chợt vang lên:
– Ông xã, điện thoại kìa… ….
Hạ Thiên cầm điện thoại lên xem, người điện thoại đến là Diệp Thiếu Hùng, vì
vậy hắn nhấn nút nghe và hỏi:
– Diệp đại ca, có chuyện gì thế?
– Hạ Thiên, thương thế của Lôi Quân đã rất tốt, không phải hôm nay cậu sẽ
luận võ với hắn à?
Diệp Thiếu Hùng nói:
– Địa điểm luận võ đã chuẩn bị xong, khi nào cậu đến?
– Nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên ước gì có thể nhanh chóng làm xong chuyện này, tất nhiên hắn sẽ không
chối từ.
– Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi đón cậu.
Diệp Thiếu Hùng hỏi.
– Tôi ở nhà cảnh sát tỷ tỷ, số mười ba khu Cảnh Uyển.
Hạ Thiên trả lời.
– Được, chờ tôi năm phút.
Diệp Thiếu Hùng rõ ràng đang ở cách đây không xa.
Hạ Thiên cúp điện thoại thì nhìn Lãnh Băng Băng và Tôn Hinh Hinh:
– Chị Hinh, cảnh sát tỷ tỷ, tôi phải đi tỷ võ với Lôi Quân ngu ngốc, mọi
người có đi không?
– Đi.
Lúc này hai người đồng thanh nói.
Năm phút sau Diệp Thiếu Hùng chạy đến một chiếc xe màu đen, Hạ Thiên cũng đã
dẫn theo Tôn Hinh Hinh và Lãnh Băng Băng đứng chờ ở cổng.
Lãnh Băng Băng trực tiếp ngồi xuống ghế lái phụ, vì nàng biết nếu cứ ngồi cùng
sẽ bị Hạ Thiên chiếm tiện nghi, thôi thì ngồi xa tốt hơn.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu Cảnh Uyển, Diệp Thiếu Hùng đột nhiên hỏi:
– Hạ Thiên, nếu cậu thắng Lôi Quân, cậu sẽ xử lý thế nào?
– Sẽ cho hắn chết.
Hạ Thiên nói không cần nghĩ ngợi.
– Thật ra Lôi Quân tuy hành động không quang minh chính đại nhưng còn chưa
đến mức đáng chết.
Diệp Thiếu Hùng nói rất tùy ý:
– Lôi lão đã quyết định sau khi luận võ sẽ đưa Lôi Quân đến tòa quán quân sự,
vì vậy cậu cũng không cần cho hắn chết, hắn còn có rất nhiều ưu điểm.
– Anh ta bắt cóc vợ tô, muốn cướp cảnh sát tỷ tỷ, tôi mặc kệ anh ta, nếu
không người khác sẽ cho rằng tôi dễ ức hiếp.
Hạ Thiên dùng giọng không cho là đúng nói.
– À, người này rất có năng lực, chết cũng đáng tiếc.
Diệp Thiếu Hùng ra vẻ cảm khái:
– Thật ra…Hạ Thiên, tôi cảm thấy cậu thu phục hăn mới có lợi.
– Có lợi gì?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
– Sau khi Lôi Quân bị đả kích vì chuyện của người yêu thì lén lút thăm dò hắc
đạo, tất nhiên chính hắn không nhúng tay, tất cả đều cho sư đệ Lôi Đình ra
mặt, hắn tìm vài tên bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ để hỗ trợ Lôi Đình, vì vậy
mà thế lực phát triển mạnh. Lúc này trong hắc đạo Giang Hải thì Lôi Đình cũng
có tiếng tăm lừng lẫy.
Diệp Thiếu Hùng nói đến đây thì không khỏi nhìn Lãnh Băng Băng:
– Đội trưởng Lãnh, cô cũng nghe thấy vấn đề này chứ/
– Cũng đã nghe nói.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu.
– Hạ Thiên, bây giờ cậu đã đắc tội với rất nhiều người, vì vậy bên cạnh cần
có người trợ giúp. Ví dụ như Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc tối qua, bây giờ đám thủ
hạ của cậu căn bản không thể ngăn cản, nhưng nếu có đám người Lôi Quân thì rất
ít người có thể uy hiếp được người thân của cậu. Dù sao một người cũng khó thể
bảo vệ tất cả.
Diệp Thiếu Hùng tiếp tục nói:
– Hơn nữa Lôi Quân dù sao cũng là người của Lôi gia, Lôi lão rất coi trọng
hắn, nếu cậu thật sự thu phục được Lôi Quân, cậu sẽ gián tiếp có quan hệ với
Lôi gia.
Diệp Thiếu Hùng dừng lại một chút rồi bổ sung:
– Hạ Thiên, tóm lại cậu phải suy nghĩ thật kỹ, đối với tôi thì giết Lôi Quân
không phải lựa chọn tốt, hơn nữa Lôi Quân cũng không đến mức đáng chết.