Lãnh Băng Băng bị chọc tức bởi những lời của Hạ Thiên, nàng không thể nhịn
được nữa mà phải rống lên:
– Cậu có biết xấu hổ không? Cậu chiếm tiện nghi của tôi, còn nói tôi ngủ với
cậu, bắt tôi phải chịu trách nhiệm sao? Dù muốn truy cứu cũng chỉ là đồ lưu
manh cậu muốn ngủ với tôi, vì vậy cậu phải chịu trách nhiệm mới đúng.
Hạ Thiên bị Lãnh Băng Băng mắng một chặp mà không chút tức giận, ngược lại hắn
còn nở nụ cười sáng lạn:
– Cảnh sát tỷ tỷ nói đúng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị, sau này chị sẽ là
vợ tôi.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, đồ lưu manh kia rõ ràng đang cố ý châm chọc
nàng, cố ý để nàng nói ra câu vừa rồi.
– Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm.
Lãnh Băng Băng tức giận rống lên một câu, sau đó nàng ngoắc taxi rồi nahnh
chóng leo lên.
Khi Lãnh Băng Băng còn chưa kịp đóng cửa thì Hạ Thiên đã chui vào.
– Cậu làm gì? Tôi phải về nhà.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên không nói lời nào, hắn chỉ ngồi như tượng. Lãnh Băng Băng không còn
cách nào khác đành phải dịch sang bên kia, tặng vị trí vừa rồi cho Hạ Thiên,
mà lúc này hắn cũng đóng cửa xe lại.
– Đi đâu?
Tài xế taxi mở miệng hỏi.
– Khu Cảnh Uyển đường Đông Sơn.
Lãnh Băng Băng mở miệng nói, lưu manh Hạ Thiên không đi, như vậy nàng sẽ cho
hắn làm ô sin cả buổi tối, bây giờ trong nhà nàng tất cả vật dụng đều bị đám
người ủy ban kỷ luật làm rối loạn, nàng còn chưa kịp dọn, bây giờ cho lưu manh
dọn là được.
Lãnh Băng Băng khẽ thở ra một hơi rồi khẽ nhắm mắt, khi dựa lưng ra phái sau
thì những mệt mỏi ở đâu kéo đến dồn dập. Những sự việc xảy ra tối nay không
những làm cho thân thể của nàng mỏi mệt, thậm chí cả tâm lý cũng rã rời.
Xe taxi chạy trên đường không nhanh không chậm, Lãnh Băng Băng dần buồn ngủ.
– Cụp cụp, cụp cụp… ….
Những tiếng động rất khẽ vang lên làm Lãnh Băng Băng chuẩn bị rơi vào giấc ngủ
chợt tỉnh lại. Nàng là cảnh sát hình sự, tất nhiên thính giác phải mạnh hơn
người thường, nàng chỉ cần nghe âm thanh kia là biết có người đang khóa trái
cửa xe.
Lãnh Băng Băng mở choàng mắt, nàng ngồi thẳng người, một tay thử mở cửa, tay
còn lại đưa xuống khẩu súng bên hông và quát tài xế:
– Anh khóa cửa xe làm gì?
Lái xe không lên tiếng nhưng Lãnh Băng Băng cảm thấy tốc độ xe càng lúc càng
nhanh, mà Hạ Thiên lại có chút buồn bực:
– Cảnh sát tỷ tỷ, sao vậy?
Cũng khó trách Hạ Thiên không cảm thấy có gì bất thường, tuy hắn nghe được âm
thanh khóa cửa xe nhưng vấn đề là hắn không biết đó là thứ gì, dù sao hắn cũng
không hiểu rõ về xe cộ.
Một mùi hương kỳ quái phóng vào lỗ mũi, vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi:
– Cảnh sát tỷ tỷ, nín thở ngay, có thuốc mê.
– Mau mở cửa xe, nếu không tôi nổ súng.
Lãnh Băng Băng đã rút súng, nàng chỉ về phía đầu tên tài xế, nhưng giữa khách
và lái xe lại có một tầng thủy tinh ngăn cách. Lúc này Lãnh Băng Băng cũng
phát hiện xe taxi này khác hẳn bình thường, trước và sau bị ngăn cách hoàn
toàn, bây giờ nàng và Hạ Thiên ngồi ở phía sau, là một không gian bị phong bế.
Mùi hương kích thích ngày càng đậm, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Lãnh Băng
Băng đã cảm thấy đầu óc choáng váng, với kinh nghiệm thì nàng biết đây là ê
te, nếu cứ tiếp tục thì sẽ hôn mê.
– Đùng đùng!
Lãnh Băng Băng nổi liền hai phát súng không chút do dự, một phát đạn bắn về
phía lái xe, một phát đạn bắn về phía cửa sổ xe.
Viên đạn bắn trúng lớp thủy tinh và bắn ngược trở lại rất quỷ dị, khoảnh khắc
này Lãnh Băng Băng mới ý thức được cửa sổ chống đạn, vì vậy khó thể bắn thủng.
– Cảnh sát tỷ tỷ cẩn thận.
Hạ Thiên dùng một tay ôm lấy Lãnh Băng Băng rồi lách người né viên đạn bắn
ngược trở lại, đúng lúc này nắm đấm tay phải cũng nặng nề đập lên cửa xe.
– Đùng!
Một tiếng nổ rất lớn vang lên, ngay cả chiếc taxi phóng đi như tên bắn cũng
chấn động. Lãnh Băng Băng dùng súng không bắn thủng cửa sổ xe nhưng một đấm
của Hạ Thiên lại làm cả cửa sổ xe nát vụn.
Luồng không khí mới mẻ tràn vào, Lãnh Băng Băng hít vào vài hơi, cơ thể đã
thoải mái đi rất nhiều. Đúng lúc này nàng chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Hạ
Thiên đã ôm nàng nhảy xuống xe, mà sau khoảnh khắc chiếc taxi đã chạy xa vài
trăm mét.
Lúc này chiếc taxi lập tức tăng tốc, rõ ràng muốn bỏ chạy, Hạ Thiên đặt Lãnh
Băng Băng xuống rồi đuổi theo ngay lập tức.
– Thôi, đừng đuổi theo.
Lãnh Băng Băng biết ý đồ của Hạ Thiên, vì vậy mới mở miệng nói. Xe taxi kia
chạy quá nhanh, chẳng biết Hạ Thiên có theo kịp hay không. Hơn nữa đối với
nàng, có thể thoát khỏi tình cảnh vừa rồi đã xem như rất may mắn, đêm nay có
quá nhiều chuyện xảy ra, nàng không muốn truy đuổi chiếc taxi mà tiếp tục sinh
chuyện.
Lãnh Băng Băng cố ý ngăn cản làm Hạ Thiên có hơi dừng lại, hắn vừa ngừng thì
chiếc taxi đã chạy mất tăm mất tích. Bây giờ đừng nói Lãnh Băng Băng không
muốn hắn chạy theo, dù có muốn thì cũng không kịp, vì thế Hạ Thiên đành phải
bỏ dở kế hoạch.
– Chúng ta về thôi.
Giọng nói của Lãnh Băng Băng mang theo chút mệt mỏi, vừa rồi nàng cũng không
hít vào quá nhiều ê te, vì vậy cũng nhanh chóng hồi phục nhưng tâm tình lại
trầm xuống rất thấp. Nàng mơ hồ cảm thấy sự việc lần này có bóng dáng của tên
Lôi Quân, khoảnh khắc này nàng đã hiểu vì sao Triệu Bỉnh Lương khuyên mình rời
khỏi thành phố Giang Hải.
Sau sự kiện vừa rồi thì Lãnh Băng Băng cũng không đám ngồi xe taxi, vì vậy Hạ
Thiên điện thoại cho tên mập chạy xe đến đón.
Vài phút sau Hắc Tam lái xe đến, lần này không có chuyện gì phát sinh, Hạ
Thiên và Lãnh Băng Băng thuận lợi về đến số 13 khu Cảnh Uyển.
– Tôi rất mệt, tôi đi ngủ trước.
Lãnh Băng Băng lúc này đã không còn suy nghĩ muốn bắt Hạ Thiên dọn dẹp trong
nhà, nàng tùy ý nói một câu, sau đó tiến vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Nàng
không quan tâm đến Hạ Thiên, đối với nàng thì hắn có thể tùy tiện ngủ ở bất kỳ
đâu nhưng không được vào phòng nàng.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hình như cảnh sát tỷ tỷ cũng không có ý định muốn
ngủ với hắn.
Hạ Thiên nhìn ghế sa lông bị lật ngược, khắp nơi đều có đủ mọi vật loạn xạ,
hắn không khỏi thì thào:
– Sao cảnh sát tỷ tỷ có thể ở một chỗ bề bộn thế này? Hay là giúp chị ấy thu
dọn?
Hạ Thiên vừa thu dọn vừa lẩm bẩm:
– Cảnh sát tỷ tỷ đúng là quá lười.
… ….
Bệnh viện lục quân.
Lôi Chấn Thiên nhìn giường bệnh trống trơn mà giận tím mặt:
– Người đâu?
– Không, không biết, vừa rồi anh ấy còn ở đây mà?
Cô y tá dùng giọng nơm nớp lo sợ trả lời.
– Buồn cười, Tần Phong, lập tức tìm người bắt tiểu tử kia về.
Lôi Chấn Thiên tức giận nói.
– Vâng, thủ trưởng.
Tần Phong vội vàng lên tiếng, hắn tranh thủ thời gian truyền lệnh.
Lôi Chấn Thiên đang nổi giận vì Lôi Quân, lão biết Lôi Quân đã giải phẩu xong
nên đến thăm, đồng thời cũng muốn ép tiểu tử này phải bế quan. Nào ngờ khi lão
đến đây thì phát hiện Lôi Quân đã chạy mất.
– Thủ trưởng, đã sắp xếp người đi tìm cậu ấy.
Tần Phong cúp điện thoại rồi báo cáo cho Lôi Chấn Thiên, trong lòng hắn cũng
biết rất rõ, Lôi Quân không thể bắt về ngay được.
– Tiểu tử này ngày càng không ra gì, ỷ vào chút công lao mà bắt đầu thích làm
gì thì làm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mất luôn tính mạng.
Lôi Chấn Thiên tức giận nói:
– Đám tiểu tử này càng lúc càng làm cho tôi không vơi bớt lo lắng, không thể
so sánh được với cha chúng nó.
Tần Phong không nói gì, dù hắn là cảnh vệ tâm phúc của Lôi Chấn Thiên nhưng
cũng không dám bình luận. Hắn biết rõ ông lão có uy đanh lớn trong quân ngũ
một lòng vì nước và chiến công hiển hách này có một nhược điểm đó chính là bảo
vệ gia đình, dù con cháu có làm ra chuyện gì không thể tha thứ thì lão cũng sẽ
ra mặt giải quyết, sẽ không để bất kỳ ai bị trừng phạt.
Điện thoại của Tần Phong lại vang lên, hắn nhìn dãy số thì vội vàng tiếp nhận:
– Tiểu Vương, thế nào, đã tra rõ địa chỉ của Hạ Thiên chưa?
– Tần ca, không kiểm tra thì không biết, khi tra xét mới thấy tiểu tử này là
cực phẩm. Người này vào thành phố Giang Hải chưa được một tháng nhưng khuấy
động long trời lở đất, đúng là một ngôi sao tai họa siêu cấp.
Tiểu Vương ở đầu dây bên kia nói:
– Nhưng tài liệu của tiểu tử này rất có hạn, không có giấy khai sinh, giấy
chứng minh thì mới làm không lâu, không có bất kỳ tài liệu nào trước khi hắn
đến Giang Hải, giống như một hòn đá tự nhiên xuất hiện dưới khe suối.
– Người này chọc đến bao nhiêu phiền toái?
Tần Phong hỏi.
– Tiểu tử này gây ra rất nhiều chuyện, Cao Danh Dương một trong Tứ thiếu gia
Giang Hải bị hắn đánh cho thiếu chút nữa mất mạng, Diệp Thiếu Kiệt Tứ thiếu
gia Giang Hải cũng bị đánh, Mễ Hồng bà chủ quán bar Thiên Hậu cũng bị đánh,
cũng từng náo loạn cục cảnh sát. Gần đây hắn còn tìm được chứng cứ kỷ luật Kỷ
Minh và Hạ Vân Sơn, còn có những chuyện nhỏ nhặt khác, nói chung tiểu tử này
không phải nhân vật đơn giản.
Tiểu Vương cảm khái:
– Càng kiểm tra càng thấy thằng này rất trâu chó.
– Nó có bối cảnh đặc biệt gì không?
Tần Phong hỏi.
– Thật ra cũng không có bối cảnh gì đặc biệt, nhưng năng lực tán gái thì rất
quá đáng. Kiều Tiểu Kiều của Kiều gia là vợ hắn, Diệp Mộng Oánh của Diệp gia
là người tình của hắn, đúng rồi, người đẹp băng giá của cục cảnh sát cũng có
cùng địa chỉ trên chứng minh với tên này, có lẽ quan hệ giữa hai bên rất thân
thiết.
Tiểu Vương nói bằng giọng hâm mộ:
– Ngoài những vấn đề này thì hắn còn có rất nhiều quan hệ với các người đẹp
bên ngoài, một người là bà chủ quán hoa tên là Tôn Hinh Hinh, một người là bác
sĩ Liễu Vân Mạn. À, anh Tần, còn có một chuyện, không phải tối nay anh đã đụng
mặt Lâm Tử Hào sao? Hắn và Lâm Tử Hào cũng có mâu thuẫn vì gái.
Tần Phong nghe mà trợn mắt há mồm, tiểu tử Hạ Thiên kia rõ ràng cũng không
phải chỉ là mạnh mẽ.
Nhưng Tần Phong nghe được câu cuối cùng thì cũng không nhịn được phải hỏi:
– Hạ Thiên và Lâm Tử Hào rốt cuộc có mâu thuẫn gì?
– À, Lâm Tử Hào có một vị hôn thê, rất đẹp, tên là Mộc Hàm, người này bị Hạ
Thiên cướp đi trước mặt mọi người. Mà người phụ nữ Mộc Hàm này thân phận không
tầm thường, tư liệu được giữ bí mật, với quyền hạn của chúng ta không thể kiểm
tra được.
Tiểu Vương nhanh chóng nói:
– Tóm lại Lâm Tử Hào và Hạ Thiên có mối thù cướp vợ, thù sâu như biển.