Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 196: Tôi không phải là người của cậu. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 196: Tôi không phải là người của cậu.

Vẻ mặt Lôi Chấn Thiên chợt biến đổi, Lôi Vũ lại càng hoảng sợ, hắn dùng giọng
lo lắng hỏi:

– Lâm đại ca, chẳng lẽ bệnh của tôi không còn cách chữa nào sao?

– Lôi Vũ, bệnh của cậu đã được chữa trị, thật ra đây cũng không phải bệnh, là
Hạ Thiên động tay lên người cậu.

Lâm Tử Hào lắc đầu:

– Nhưng vấn đề là Hạ Thiên có thể động tay lên người cậu một lần, sau này sẽ
có thể còn lần thứ hai.

Lâm Tử Hào quay đầu nhìn Lôi Chấn Thiên với vẻ mặt cung kính:

– Lôi lão, cháu cũng không gạt ông, cháu và Hạ Thiên có chút qua lại, cháu
không muốn để ông hiểu lầm mình cố ý đối phó với Hạ Thiên, nhưng cháu cũng
không thể không nói cho ông biết, với những gì cháu hiểu về hắn, một khi hắn
đã nhìn chằm chằm vào ai thì sẽ không dừng tay. Nếu hắn biết rõ Lôi Vũ không
việc gì thì sẽ có hơn phân nửa là ra tay lần nữa, vì vậy sau này sợ rằng Lôi
Vũ sẽ còn tiếp tục, sợ rằng lúc đó sẽ không như lúc này, vì Hạ Thiên có rất
nhiều thủ đoạn khó tưởng.

– Tôi sẽ không để tiểu tử khốn nạn kia còn cơ hội ra tay.

Lôi Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng.

– Lôi lão, cũng không còn sớm, cháu cũng không muốn làm phiền ông, cháu và Âm
tiên sinh cáo từ trước.

Lâm Tử Hào cũng không muốn nói thêm điều gì, trước mặt Lôi lão thì không nên
nói nhiều lời, nói nhiều sẽ bộc phát hiệu quả trái ngược, nhưng những lời vừa
rồi là bắt buộc phải nói.

– Được, sau này tôi sẽ đến thăm hỏi cha cậu.

Lôi Chấn Thiên nhíu mày:

– Tần Phong, tiễn Tử Hào và Âm tiên sinh ra ngoài.

Tần Phong lĩnh mệnh tiễn khách, ngay sau đó Lâm Tử Hào và Âm tiên sinh khuất
nơi cuối hành lang.

– Lôi Vũ, đêm nay cháu ở lại bệnh viện quan sát bệnh tình, nếu đến ngày mai
mà không bộc phát thì chúng ta về nhà.

Lôi Chấn Thiên quay đầu nhìn cháu trai, giọng điệu rất ôn hòa.

– Vâng, ông nội.

Lôi Vũ rất biết nghe lời.

– Cháu hầu như chưa ăn gì, chắc đã đói rồi. Tần Viêm, cho người làm chút
cháo, tạm thời đừng bỏ dầu mỡ.

Lôi Chấn Thiên lại phân phó.

– Vâng, thủ trưởng, tôi sẽ sắp xếp.

Tần Viêm lên tiếng, ngay sau đó bắt đầu điện thoại.

Sau khi Tần Viêm điện thoại xong thì Tần Phong cũng đã trở về.

– Tần Phong, điều tra tất cả tình huống của Hạ Thiên cho tôi.

Lôi Chấn Thiên ra lệnh.

– Thủ trưởng, tôi đã cho người điều tra, tối nay sẽ có tin tức.

Tần Phong trả lời.

– Nhớ phải xem xét thật kỹ va chạm giữa Hạ Thiên và Lâm Tử Hào.

Vẻ mặt Lôi Chấn Thiên có chút ngưng trọng:

– Còn nữa, điều tra Âm thần y, người này giấu đầu hở đuôi, khó thể tin.

– Đúng vậy, thủ trưởng, người đó làm tôi sinh ra cảm giác không tốt.

Tần Phong nói.

– Tần Phong, kiểm tra phải rõ ràng, phải chú ý phương pháp, cũng đừng cho Lâm
Tử Hào và Âm thần y biết được, dù thế nào thì bọn họ cũng vừa giúp Lôi Vũ.

Lôi Chấn Thiên dặn dò một câu.

– Thủ trưởng yên tâm, tôi biết phải làm sao.

Tần Phong theo Lôi Chấn Thiên nhiều năm, tất nhiên sẽ không thể không làm xong
chút chuyện nhỏ nhặt này.

Lôi Chấn Thiên gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.

… ….

Mộc Hàm đưa Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng đến một chiếc Audi Q7 dừng ven đường,
nàng mở cửa xe rồi nói với hai người:

– Lên xe trước đi, lên xe rồi nói.

Hạ Thiên ngồi vào đầu tiên, sau đó hắn có chút thất vọng nhìn Mộc Hàm:

– Tiểu Yêu Tinh Yêu Yêu kia sao không có ở đây?

– Cậu tìm Yêu Yêu làm gì?

Mộc Hàm ra vẻ cảnh giác nhìn Hạ Thiên.

– Tôi muốn đánh cô ấy.

Hạ Thiên không che giấu ý đồ:

– Tôi muốn cho cô ta sau này không dùng được máy tính, Tiểu Yêu Tinh chết
tiệt dám hack máy tính của tôi.

– Cậu không được đánh Yêu Yêu.

Mộc Hàm vội nói.

– Sao không được?

Hạ Thiên có chút mất hứng:

– Tiểu Yêu Tinh cần phải bị ăn đòn.

– Nhưng Yêu Yêu vừa mới giúp cậu.

Mộc Hàm nói.

Hạ Thiên không tin:

– Tiểu Yêu Tinh chỉ biết hại tôi, sao có thể giúp tôi.

Mộc Hàm cười quyến rũ với Hạ Thiên, nàng dùng giọng nũng nịu nói:

– Chồng, Yêu Yêu thật sự giúp cậu, cậu cũng đừng quá so đo, cô ấy chỉ thích
chơi mấy thứ máy tính này nọ, không phải cố ý gây khó cho cậu.

Mộc Hàm vốn gợi cảm vô hạn mà bây giờ lại nũng nịu giai nhân, tất nhiên sẽ cực
kỳ phong tình quyến rũ. Vì vậy Lãnh Băng Băng ở bên cạnh nhìn Mộc Hàm, trong
lòng không khỏi mắng Hạ Thiên lưu manh, tên khốn này không biết tìm đâu ra một
người đẹp tóc vàng gọi là chồng?

Tuy Mộc Hàm làm nũng có lực sát thương rất lớn nhưng cũng không chống lại cơn
tức của Hạ Thiên với Tiểu Yêu Tinh, trước đó Mộc Hàm làm vậy vài lần đã đánh
bại Hạ Thiên, nhưng bây giờ hắn căn bản không tin lời nàng:

– Tiểu Yêu Tinh rõ ràng gây khó dễ cho tôi, đợi đến khi gặp mặt không đánh
không được.

– Chồng, nếu không phải Yêu Yêu nói người của cục an ninh quốc gia đang muốn
bắt người, như vậy sao tôi có thể đến cứu?

Mộc Hàm vẫn còn cố gắng.

– Tôi không có nguy hiểm, cứu làm gì?

Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn cũng không cần vợ đến cứu, người khác sẽ nói
hắn không có bản lĩnh.

Mộc Hàm không nói gì, thật ra nàng cũng không phải đến cứu Hạ Thiên, vì nàng
biết đám người cục an ninh quốc gia không phải là đối thủ của Hạ Thiên, nàng
chỉ sợ Hạ Thiên quấy rối thành phố Giang Hải. Nếu là như vậy thì cục an ninh
quốc gia thành phố Giang Hải sẽ xin sự giúp đỡ của tuyến trên, đúng lúc này
nàng vừa vặn có mặt ở thành phố Giang Hải, vì vậy mà sự việc này rơi lên đầu
nàng, nàng phải bóp chết sự việc náo loạn từ trong trứng nước.

Dù sao bây giờ cục an ninh quốc gia cũng không có tổn thất gì, chỉ cần không
có xung đột với Hạ Thiên, bây giờ tổn thất gì cũng có thể tiếp nhận, không cần
náo loạn đến mức độ anh sống tôi chết là được.

Những ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Mộc Hàm cười quyến rũ với Hạ Thiên:

– Chồng, tôi biết rõ cậu không cần cứu, nhưng tôi quan tâm đến cậu, dù là thế
nào thì Yêu Yêu cũng coi như quan tâm đến cậu, cậu nói xem có đúng không?

– À, Tiểu Yêu Tinh đưa chị đến với tôi, cũng coi như giúp tôi, như vậy sau
này chỉ đánh vào hai bàn tay thôi.

Hạ Thiên dùng giọng hời hợt nói.

Mộc Hàm có chút buồn bực, nói đi nói lại cũng muốn đánh Yêu Yêu, xem ra nàng
phải đưa Yêu Yêu tránh xa người này.

Điện thoại đột nhiên rung động, Mộc Hàm lấy ra xem, sau đó nàng nhanh chóng
nói với Hạ Thiên:

– Chồng, tôi có nhiệm vụ, cũng không tiễn mọi người về được, tôi phải đi
trước, vài ngày sau sẽ đến tìm.

Hạ Thiên nhìn sang Lãnh Băng Băng vẫn không nói gì, hắn gật đầu:

– Vậy cũng được, tôi và cảnh sát tỷ tỷ sẽ xuống xe.

Nếu hôm nay Hạ Thiên chỉ đi một mình thì nhất định phải theo Mộc Hàm, nhưng
đêm nay hắn đã đồng ý với cảnh sát tỷ tỷ, hắn phải bảo vệ nàng, không thể chạy
trốn. Đàn ông đã nói là phải giữ lời, chuyện đã đồng ý phải làm cho bằng được.

Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng xuống xe, chiếc Audi A7 phóng đi như bay. Hạ Thiên
không khỏi gãi đầu, hắn sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác bị vợ tóc vàng lừa
nhỉ?

– Cô ấy là ai?

Lãnh Băng Băng lúc này mới mở miệng hỏi, người phụ nữ này dù là gương mặt hay
dáng người cũng không thua kém gì nàng, chỉ đơn giản có thể làm cho người của
cục an ninh quốc gia bỏ đi, thân phận chắc chắn không tầm thường.

– Vợ của tôi.

Hạ Thiên trả lời.

Lãnh Băng Băng có chút tức giận:

– Cậu chẳng lẽ nhiều vợ vậy sao?

– Không nhiều lắm, vẫn chưa đến mười người.

Hạ Thiên thầm nói một câu.

Lãnh Băng Băng lập tức sinh ra xúc động muốn bóp chết đám lưu manh, trước đó
nàng có chút hảo cảm với hắn, nhưng bây giờ chẳng còn gì, chưa đến mười cô vợ
sao? Đây là lời nói của loại người lăng nhăng cỡ nào? Còn nói là chưa đủ mười
bà vợ?

Nhưng Lãnh Băng Băng biết không làm gì được Hạ Thiên, nàng chỉ biết kìm nén
xúc động rồi cắn răng hỏi:

– Tôi hỏi cậu cô ấy tên gì? Còn nữa, nàng làm gì?

– À, tên là Mộc Hàm, còn làm gì tôi cũng không rõ, cũng có thể là người của
cục an ninh quốc gia.

Hạ Thiên vừa rồi cũng đã hỏi Mộc Hàm về vấn đề này, nhưng nàng không trả lời
và chạy mất, đến bây giờ hắn vẫn không biết được thân phận thật sự của đối
phương.

– Không phải cậu nói cô ấy là vợ sao?

Lãnh Băng Băng tức giận nói:

– Sao vợ làm gì cũng không biết?

– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi chỉ cần biết cô ấy là vợ thì quá đủ, cô ấy làm gì không
liên quan đến tôi.

Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.

– Nếu cô ấy phạm tội giết người thì sao?

Lãnh Băng Băng nói ra những lời này thì chợt hối hận, vì lưu manh trước mắt
cũng là loại chẳng ra gì, Đổng Lâm rõ ràng bị hắn hại chết.

Quả nhiên đúng như những gì Lãnh Băng Băng dự đoán, Hạ Thiên trả lời rất trôi
chảy:

– Tội gì cũng được, tôi yêu cô ấy là được.

Tuy Lãnh Băng Băng đã suy đoán được những câu trả lời của Hạ Thiên nhưng vẫn
không khỏi tức giận:

– Sao cậu không có chút quan điểm đúng sai nào vậy?

– Cảnh sát tỷ tỷ, đừng nghi oan cho tôi, tôi là người có quan điểm đúng sai
rất mạnh.

Hạ Thiên trả lời rất nghiêm trang.

Lãnh Băng Băng rất muốn hỏi quan điểm của hắn là gì nhưng cuối cùng lại thôi,
vì nàng không muốn bị đối phương làm cho tức chết.

– Cảnh sát tỷ tỷ, Tam sư phụ tuy muốn tôi làm người tốt, nhưng chính người
lại nói làm người tốt chưa hẳn có kết quả tốt, người còn nói rất nhiều chuyện
đúng sai không phải do mình quyết định, mà do người khác quyết định

Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng, hắn dùng giọng chân thành nói:

– Ví dụ như chuyện tối hôm nay, chị nổ súng bắn Lôi Quân, chị cảm thấy đúng
nhưng cha của Triệu Thanh Thanh lại ngĩ rằng chị làm sai, Lôi gia cũng nói chị
làm sai. Vì vậy một chuyện, kết cục cuối cùng là đúng hay sai cũng không phải
một người phán đoán.

Cuối cùng Hạ Thiên còn chêm thêm một câu:

– Tất nhiên, cảnh sát tỷ tỷ, tôi cảm thấy chị nổ súng là rất đúng, chỉ có một
điểm không đúng, sao chị không bắn chết tên kia luôn? Tên khốn đó dám có ý với
chị, chị không biết chị là người của tôi sao?

Lãnh Băng Băng nghe được những lời đầu tiên thì trong lòng có chút cảm xúc,
thậm chí còn có chút thừa nhận với Hạ Thiên, nhưng khí nghe câu cuối cùng thì
nàng tức lộn ruột:

– Tôi không phải người của cậu.

– Cảnh sát tỷ tỷ, chị không thể không chịu trách nhiệm như vậy, chị ngủ với
tôi, phải biết phụ trách chứ?

Khi Hạ Thiên nói ra những lời này thì bộ dạng rất uất ức.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.