Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 192: Ném ra khỏi nhà. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 192: Ném ra khỏi nhà.

Theo lời đồn thì người của cục an ninh quốc gia đều là cao thủ, nhưng rõ ràng
đây chỉ là lời đồn, người của cục an ninh quốc gia cũng không khác gì cảnh
sát, chẳng qua chỉ là công tác có sự khác biệt, cao thủ cũng sẽ có nhưng không
phải là Tề Phong.

Tề Phong phóng đến rõ ràng muốn chụp lấy Hạ Thiên, nhưng lúc này lại bị Hạ
Thiên nắm chặt tay, sau đó khẽ dùng sức kéo. Tề Phong không tự chủ được, hắn
mất đà đâm đầu về phía cửa sổ.

– Xoảng xoảng.

Những âm thanh nặng nề vang lên, mọi người trợn mắt há mồm, Hạ Thiên thật sự
muốn đánh Tề Phong văng ra ngoài cửa sổ sao?

Tất nhiên Tề Phong cũng không thật sự văng ra mà bắn ngược trở về, nguyên nhân
đơn giản là ngoài cửa sổ có một tấm lưới bảo vệ.

– Cục cảnh sát mà cũng trang bị lưới bảo vệ, đúng là nhát gan.

Hạ Thiên có chút mất hứng.

– Điều này…Hạ Thiên, đây không phải dùng để đề phòng có người nhảy lầu sao?

Hoàng An Bình giải thích, đã từng có kẻ bị tình nghi nhảy từ cửa sổ xuống và
mang đến cho cục cảnh sát rất nhiều phiền toái, vì vậy sau này những cửa sổ
trên lầu của cục cảnh sát đều trang bị lưới bảo vệ, không phải để bảo vệ mà
chủ yếu đề phòng có người nhảy lầu.

Hạ Thiên đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn chụp tay vào mạng lưới bảo vệ rồi đẩy ra.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, lưới bảo vệ tróc ra, hắn khẽ buông tay, lưới
sắt rơi xuống bên dưới.

Mọi người lại phải trợn tròn mắt, dù tất cả cảnh sát hình sự trong văn phòng
đều có thể coi là người quen cũ của Hạ Thiên, biết rõ đối phương rất trâu bò,
nhưng cũng không ngờ đã đến mức độ này. Lưới bảo vệ cứ như vậy mà bị giật ra
sao? Vì vậy mà bọn họ không khỏi hoài nghi về chất lượng của những tấm lưới
bảo vệ.

– Cậu…Cậu dám đánh nhân viên của cục an ninh quốc gia sao?

Tề Phong bị đánh choáng váng mặt mày, đến lúc này mới kịp phản ứng, hắn chống
người đứng lên dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên.

– Tôi không đánh anh, chỉ ném anh ra ngoài mà thôi.

Hạ Thiên đột nhiên vung tay chụp lấy phần áo trước ngực Tề Phong, hắn nhấc đối
phương lên nói:

– Tôi nói sẽ ném anh ra ngoài, bây giờ anh sẽ được bay ra.

– Dừng tay.

– Thả người xuống!

– Hạ Thiên, đừng xúc động.

Vài âm thanh vang lên cùng lúc, người nói Hạ Thiên dừng tay là Lãnh Băng Băng,
người nói thả người chính là đồng bọn của Tề Phong, là người phụ nữ đến từ cục
an ninh quốc gia, còn người nói Hạ Thiên đừng xúc động là Hoàng An Bình.

Nhưng bọn họ vừa dứt lời thì Tề Phong đã biến mất ngoài cửa sổ, vài giây sau
bọn họ mới nghe được một tiếng thét thảm thiết.

– Cậu…Cậu thật sự ném người xuống sao?

Người phụ nữ cục an ninh quốc gia thật sự nổi giận, nàng nhanh chóng rút súng
chĩa về phía Hạ Thiên.

Đáng tiếc tốc độ của người phụ nữ tuy nhanh nhưng động tác của Hạ Thiên còn
nhanh hơn, trước kia Hạ Thiên thường xuyên bị người ta chỉa súng vào người,
hắn rất ghét bị như vậy. Vì vậy khi người phụ nữ kia còn chưa chĩa súng vào
người thì hắn đã ra tay.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, ngay sau đó phát hiện trên tay Hạ
Thiên có một khẩu súng mà người phụ nữ cục an ninh quốc gia đã biến mất trong
tầm mắt. Đúng lúc mọi người buồn bực thì dưới lầu truyền đến một tiếng hét
thảm, lần này là âm thanh phụ nữ.

– Hạ Thiên, cậu…Cậu thật sự ném người xuống sao?

Hoàng An Bình cảm thấy chóng mặt.

Lãnh Băng Băng lập tức muốn phát điên, nàng vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn
xuống, chỉ thấy bên dưới có hai người, đó không phải là hai người cục an ninh
quốc gia sao?

– Cậu điên rồi phải không?

Lãnh Băng Băng quay đầu rống lên với Hạ Thiên:

– Cậu mưu sát nhân viên an ninh quốc gia ngay trước mặt chúng tôi sao?

– Nào phải là mưu sát, đây chỉ là lầu ba, bọn họ cũng chỉ gãy tay gãy chân
thôi, không sao đâu.

Hạ Thiên không cho là đúng.

– Cậu.

Lãnh Băng Băng lập tức cảm thấy chán nản, người này sao không có chút ý thức
phát luật nào cả vậy? Chẳng lẽ trong mắt hắn thì gãy tay gãy chân là chuyện
nhỏ sao?

– Đội trưởng, trước tiên đừng cãi nhau với Hạ Thiên, hai vị nhân viên cục an
ninh quốc gia này có lẽ là Lôi Quân tìm đến, bọn họ muốn trả thù, chị nên cùng
bàn luận kế sách đối phó với Hạ Thiên.

Hoàng An Bình ở bên cạnh mở lời khuyên can, sự việc xảy ra tối nay đã quá lớn,
nếu so sánh thì Hạ Thiên đánh hai nhân viên cục an ninh quốc gia không bằng
Lãnh Băng Băng nổ súng bắn vào hai vai Lôi Quân.

– Đúng vậy, đội trưởng, tôi thấy Lôi Quân kia đánh chết cái nết không chừa,
chỉ sợ vẫn còn có ý với chị.

Lý Bình ở bên cạnh cũng nói.

– Đúng vậy, tên kia quá khoa trương, nói rằng đêm nay sẽ đưa đội trưởng lên
giường, đúng là sắc đảm ngập trời.

Một cảnh sát nói lên một câu bất bình.

– Thằng khốn nào dám nói như vậy?

Hạ Thiên vừa nghe đã nổi giận:

– Dám cướp cảnh sát tỷ tỷ của tôi, tôi phải đánh hắn.

– Câm mồm.

Lãnh Băng Băng trợn mắt nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó nàng xoay người đi vào
phòng làm việc:

– Theo tôi vào đây.

Lãnh Băng Băng thở phì phò quay về phòng làm việc sau khi thoát khỏi hai vị
nhân viên cục an ninh quốc gia, Hạ Thiên vừa vào thì nàng cũng đóng ầm cửa
lại.

Hoàng An Bình thở dài:

– Đúng là rối loạn, quá lộn xộn.

Hoàng Hải Đào cũng rất đau đầu, đúng là quá rối, trước đó chỉ liên quan đến
quân đội, bây giờ là cục an ninh quốc gia, sự việc càng lúc càng phiền toái.

– Hoàng An Bình, anh mang theo hai người xuống lầu đưa hai đồng chí cục an
ninh quốc gia đi bệnh viện.

Hoàng Hải Đào phân phó một câu, ngay sau đó lão rời khỏi đội cảnh sát hình sự
số sáu, lão quay về phòng làm việc của mình.

… ….

Bệnh viện lục quân thành phố Giang Hải, trong một gian phòng cao cấp nào đó ở
tầng năm bệnh viện đang phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

– Á…Ông nội, cầu xin người, bắn con đi…Á… ….

Lôi Vũ kêu thảm thiết, đồng thời cũng cầu xin một ông lão ở bên cạnh.

Ông lão có vẻ đã khá lớn tuổi, râu tóc bạc trắng nhưng tinh thần quắc thước,
hai mắt có thần không sinh ra cảm giác già cả sức yếu. Lúc này ông lão đang
nhìn bộ dạng đau khổ của Lôi Vũ, trong mắt rất đau lòng nhưng có thêm nhiều
phần tức giận.

– Nhớ kỹ, Lôi gia chúng ta không có đàn ông sợ đau, cháu ráng nhẫn nhịn.

Ông lão chậm rãi nói một câu rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Trong hành lang có hai cảnh vệ, cả hai đều hơn ba mươi, dung mạo khá giống
nhau, hai người là anh em, một người là Tần Phong, một người là Tần Viêm.

– Tần Phong, Tần Viêm, tôi mặc kệ các anh dùng biện pháp gì, lập tức kéo tên
Hạ Thiên chết tiệt kia đến đây cho tôi.

Ông lão trầm giọng quát.

– Vâng, thủ trưởng.

Hai người cùng kêu lên.

– Thông báo cho Lôi Đình và Lôi Quân, để hai người bọn họ quay về.

Ông lão còn nói thêm.

– Điều này… ….

Hai người này nhìn nhau, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

– Có chuyện gì xảy ra?

Vẻ mặt ông lão chợt biến đổi.

– Thủ trưởng, Lôi Đình bị cục cảnh sát giữ lại, Lôi Quân đang ở trong bệnh
viện.

Tần Phong khẽ trả lời.

– Cái gì?

Ông lão tức giận nói:

– Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng một chút.

– Thủ trưởng, Lôi Đình dẫn cả võ quán đến tìm tiểu tử Hạ Thiên, kết quả bị
đánh bị thương, hơn nữa còn bị tố cáo là cướp bóc, vì vậy bị cục cảnh sát bắt
sạch.

Tần Phong dùng giọng đơn giản rõ ràng giải thích:

– Lôi Quân tức giận đưa thủ hạ đến cục cảnh sát cướp người, nhưng anh ta căn
bản không cứu được người, còn bị bắn hai phát súng, những người cùng đi lại bị
bắt vào đồn. Nhưng quân khu đã phái quân cảnh ra ngoài, có lẽ bọn họ sẽ được
thả ngay.

– Hồ đồ.

Ông lão giận tím mặt:

– Hắn to gan đến mức vào cục cảnh sát cướp người sao? Còn chưa nói đến vấn đề
cướp người, bị cảnh sát bắn bị thương sao? Như vậy còn là bộ đội đặc chủng à?

– Thủ trưởng, Lôi Quân tuy mang lính đi nhưng cũng không dám thật sự đả
thương người, cũng nghĩ rằng những cảnh sát kia không dám lớn chuyện, cũng
không ngờ có một nữ cảnh sát dám nổ súng. Người phụ nữ này giữ lấy Lôi Quân,
những người còn lại sợ ném chuột vỡ bình, tất nhiên cũng chỉ biết bó tay chịu
trói.

Tần Viêm ở bên cạnh giải thích.

– Lôi Quân bị thương thế nào?

Ông lão hỏi.

– Vai phải và tay trái trúng đạn, máu chảy hơi nhiều nhưng không nguy hiểm
đến tính mạng.

Tần Phong trả lời.

– Đợi nó giải phẩu xong thì đưa đến đây tôi xem.

Ông lão rất phẫn nộ.

– Vâng, thủ trưởng.

Tần Phong và Tần Viêm cùng trả lời.

– Được rồi, tạm thời các anh mặc kệ hai người kia, tranh thủ thời gian đến
bắt tên tiểu tử Hạ Thiên kia cho tôi, tôi không hy vọng ngày mai thấy Tiểu Vũ
còn như vậy.

Trong mắt ông lão lại lóe lên cái nhìn tức giận, tiểu tử Hạ Thiên kia đã hoàn
toàn chọc giận lão.

Ông lão nói xong thì đi vào phòng bệnh, lúc này bên trong đã không còn tiếng
kêu thảm thiết.

… ….

Lãnh Băng Băng muốn mắng Hạ Thiên, nhưng hắn rất may mắn, khi Lãnh Băng Băng
đóng chặt cửa thì điện thoại vang lên.

Người điện thoại đến chính là Triệu Bỉnh Lương, tất nhiên Lãnh Băng Băng nhận
điện thoại không chút do dự.

– Chú Triệu.

Lãnh Băng Băng cố gắng cưỡng ép sự tức giận với Hạ Thiên, cố gắng làm cho
giọng nói của mình trở nên bình thản.

– Băng Băng, sao cháu xúc động như vậy?

Trong giọng nói của Triệu Bỉnh Lương mang theo chút trách móc:

– Sao cháu có thể nổ súng với Lôi Quân?

– Chú Triệu, Lôi Quân rất quá đáng, anh ta dẫn người dến cục cảnh sát cướp
phạm nhân, hơn nữa còn sỉ nhục cháu, cháu nổ súng cũng là phòng vệ.

Lãnh Băng Băng giải thích.

– Băng Băng, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm của bất kỳ người
nào.

Triệu Bỉnh Lương thở dài:

– Lôi Quân dù sai nhưng không đánh ai bị thương, cháu lại nổ súng, hơn nữa
còn bắn hai phát súng. Bây giờ sự việc rất phiền toái, ông Lôi đã tự mình
nhúng tay vào sự việc này, bây giờ bọn họ muốn truy cứu trách nhiệm của cháu.

– Chú Triệu, cháu không làm sai, cháu không sợ.

Lãnh Băng Băng quật cường nói.

– Băng Băng, sao cháu còn chưa rõ? Có rất nhiều chuyện chưa nói đến vấn đề ai
đúng ai sai.

Triệu Bỉnh Lương thở dài:

– Ông Lôi có uy vọng rất cao trong quân, Lôi Quân cũng là người lập nhiều
công lớn, bây giờ cháu bắn Lôi Quân, dù có lý do gì cũng là cháu sai.

– Cháu cũng không tin không có người nói lý.

Lãnh Băng Băng cắn răng nói.

– Băng Băng, Lôi Quân đưa ra điều kiện hòa giải, chỉ cần cháu đồng ý điều
kiện thì hắn sẽ không truy cứu, cháu có muốn nghe điều kiện không?

Triệu Bỉnh Lương trầm mặc một lúc rồi nói.


Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.