Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 186: Ôm cả hai. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 186: Ôm cả hai.

– Anh ra tay thử xem?

Khổng Mính cũng tức giận:

– Các anh không phải là bảo vệ sao? Tôi không ở trong tòa nhà, các anh dựa
vào cái gì để ra tay với chúng tôi? Các anh dám ra tay tôi sẽ báo cảnh sát, tố
cáo các anh cố ý gây thương tích.

– Xem thường bảo vệ có phải không.

Tên bảo vệ họ Chu cười lạnh một tiếng:

– Tôi đã gặp nhiều thành phần trí thức, chẳng có gì là to tát.

Tên bảo vệ họ Chu tiến lên một bước, ngay sau đó hắn nhấc chân đạp Khổng Mính,
trong miệng thét lên:

– Muốn báo cảnh sát sao? Tôi cho cô báo cảnh sát.

Khi thấy một đạp sắp chuyển lên người Khổng Mính, nhưng nàng vẫn còn đứng ngơ
ra, Tôn Hinh Hinh không khỏi hô lên:

– Khổng Mính, tránh ra mau.

Khổng Mính hoàn toàn không ngờ tên bảo vệ ra tay nhanh như vậy, hơn nữa còn
quá ác liệt, trực tiếp đạp vào người nàng. Tất nhiên nàng cũng không muốn né
là né, dù nghe thấy tiếng hét của Tôn Hinh Hinh nhưng không còn kịp nữa.

– Chị Hinh, đừng sợ, có tôi đây.

Giọng nói của Hạ Thiên chợt vang lên, khi nghe thấy như vậy thì Tôn Hinh Hinh
cũng an tâm. Lúc này nàng nhìn lại thì thấy một cái chân đang giơ lên trong
không trung, một đạp không trúng người Khổng Mính mà bị Hạ Thiên chụp lấy.

Hạ Thiên khẽ dùng sức vặn, một tiếng rắc vang lên, sau đó tên bảo vệ họ Chu
chợt kêu lên thảm thiết.

– Này, mày báo cảnh sát đi.

Hạ Thiên khẽ buông tay, tên bảo vệ họ Chu ngã lăn ra đất.

– Thằng khốn nàn dám đánh gãy chân tao, các anh em tiến lên, đánh chết bà nó
đi.

Gương mặt tên bảo vệ họ Chu vì đau đớn và vặn vẹo, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.

Ngay sau đó đám bảo vệ đánh về phía Hạ Thiên, những năm gần đây bảo vệ rất hay
đánh người, bây giờ đến lượt anh em bị đánh, sao có thể nhịn được?

Nhưng bọn họ không biết, nếu nhẫn nhịn thì biển êm sóng lặng, đôi khi nhẫn
nhịn một chút cũng là rất tốt, bây giờ không nhịn thì nhận hậu quả không đành
lòng. Đến lượt đám người bị đau đớn, Hạ Thiên đấm ra như chớp, vài tên bảo vệ
kêu thảm bay ngược ra, tên nào cũng bụm lấy ngực té xuống đất, khoảnh khắc này
không thể đứng lên được.

Hạ Thiên phát huy cực kỳ dũng mãnh, vì vậy mà thu hút được rất nhiều người,
một số tên sợ gây chuyện đã quay lại, thậm chí có vài tên luôn miệng khen
ngợi.

– Này anh em, đánh chết bà chúng nó đi, đám này rất khốn nạn.

– Đúng vậy, lương không cao nhưng rất bố láo.

– Đúng, quá đúng, bảo vệ là cái loại gì, tôi ghét nhất loại này… ….

Mà lúc này trong mắt Khổng Mính cũng lóe lên cái nhìn sùng bái, nàng sùng bái
Hạ Thiên nhưng lại nhìn Tôn Hinh Hinh:

– Này Tôn Hinh Hinh, mình sùng bái cậu, cậu tìm đâu ra một ông chồng cực phẩm
như vậy? Bây giờ tôi cũng muốn thăng cấp và thay đổi triều đại với Lam Trạch
một chút.

Tôn Hinh Hinh không nói gì, Lam Trạch thì có chút buồn bực, chưa nói đến vấn
đề thăng cấp, hơn nữa còn muốn thay đổi triều đại. Hắn rất muốn kháng nghị,
nhưng khi hắn vừa định mở miệng thì chữa lại:

– Chạy mau, có mười tên bảo vệ đến đây.

Đúng là có mười bảo vệ chạy đến, hơn nữa đám người này rất khác biệt với đám
bảo vệ nằm trên đất, tên tay tên nào cũng cầm gậy, bộ dạng rất hùng hổ.

Khổng Mính kéo Lam Trạch và có xúc động bỏ chạy, người quá nhiều, như vậy chạy
trốn sẽ an toàn hơn. Ngược lại thì Tôn Hinh Hinh và Đinh Linh thì không nhúc
nhích, các nàng đã biết rõ bản lĩnh của Hạ Thiên, đặc biệt là Tôn Hinh Hinh
biết rõ nhất, đám bảo vệ này sẽ không thể gây ra uy hiếp cho Hạ Thiên.

– Dừng tay.

Một tiếng hét thanh thoát xúc động lòng người chợt vang lên, đám bảo vệ lập
tức chạy chậm lại, có vài người quay đầu nhìn. Đây là một người đẹp mặc đồng
phục công sở, nhưng đám bảo vệ lại rất xa lạ với cô gái đẹp này.

– Cô là ai?

Đám bảo vệ thầm nghĩ, người đẹp thì giỏi sao? Không biết có bao nhiêu người
đẹp ra vào tòa nhà này phải khách khí với bọn họ.

– Bốp.

Một cái tát nặng nề rơi lên mặt tên bảo vệ vừa mới mở miệng, ra tay là người
đàn ông ở bên cạnh người đẹp:

– Mù sao? Đây là chủ tịch tập đoàn Thiên Nam, là Diệp tiểu thư.

Đám bảo vệ đang định phóng về phía Hạ Thiên nghe vậy lập tức choáng váng, bọn
họ tranh thủ dừng lại. Bọn họ không biết Diệp tiểu thư là ai, nhưng lại biết
tập đoàn Thiên Nam, cả tòa nhà Hải Giang có sáu mươi chín tầng thì có sáu mươi
tám tầng của tập đoàn Thiên Nam. Đám bảo vệ này có thể đắc tội với đám tri
thức thông thường nhưng khi đứng trước mặt tập đoàn Thiên Nam thì phải là chó
cụp đuôi.

– Cút hết cho tôi.

Người đàn ông kia quát lên một tiếng, đám bảo vệ lập tức chạy sạch, còn tên
gãy chân và đám bảo vệ bị đánh cũng được khiêng đi.

Mà La Quyền chân vòng kiềng vẫn còn ở lại, hắn đi về phía người đẹp rồi cười
tủm tỉm nói:

– Diệp tiểu thư.

Nhưng Diệp tiểu thư căn bản không quan tâm đến La Quyền, nàng đi về phía Hạ
Thiên, sau đó lộ ra nụ cười quyến rũ:

– Hạ Thiên, sao cậu lại ở đây?

Diệp tiểu thư nói ra những lời này thì vẻ mặt tên chân vòng kiềng chợt trở nên
khó coi, Diệp tiểu thư này có quen biết với Hạ Thiên sao? Mà Khổng Mính và Lam
Trạch cũng ngây người, bạn trai của Tôn Hinh Hinh rốt cuộc là thần tiên phương
nào, sao lại quen biết với cả chủ tịch tập đoàn Thiên Nam?

Hạ Thiên cười hì hì:

– Mỹ nữ tỷ tỷ, vì chị ở đây nên tôi cũng ở đây.

Mã Đình này là nữ chủ tịch tập đoàn Thiên Nam, là siêu cấp phú hào trên trăm
tỷ đồng, Diệp Mộng Oánh.

Diệp Mộng Oánh nở nụ cười thản nhiên:

– Cậu toàn nói những lời như vậy, hèn gì Bối Bối luôn nói cậu không phải
người tốt.

Diệp Mộng Oánh quay đầu nhìn Tôn Hinh Hinh rồi mỉm cười:

– Chúng ta đã gặp nhau, nhưng bây giờ cũng chính thức làm quen, tôi là Diệp
Mộng Oánh.

– Tôi là Tôn Hinh Hinh.

Tôn Hinh Hinh bắt tay với Diệp Mộng Oánh, nàng đã gặp qua đối phương, nhưng
nàng cũng không biết rõ ràng quan hệ giữa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh. Tất
nhiên nàng biết Hạ Thiên rất lăng nhăng, Diệp Mộng Oánh là người đẹp, nhất
định Hạ Thiên sẽ có ý đồ.

– Hai vị này là bạn của chị sao?

Diệp Mộng Oánh lại nhìn về phía Khổng Mính và Lam Trạch.

– Diệp tiểu thư, chào chị, tôi là Khổng Mính, là bạn học của Tôn Hinh Hinh.

Khổng Mính ra vẻ kinh sợ.

– Chào chị, tôi là Lam Trạch, là bạn trai của Khổng Mính.

Lam Trạch vẫn còn rất trấn định.

– Em là Đinh Linh, em là người giúp việc của chị Hinh.

Tiểu nha đầu Đinh Linh cũng không muốn cô đơn.

Diệp Mộng Oánh gật đầu với ba người xem như chào hỏi, sau đó nàng nói:

– Nơi đây nói chuyện cũng không tiện, bây giờ là giữa trưa, mọi người chưa
dùng cơm phải không? Không bằng chúng ta cùng dùng cơm nói chuyện nhé?

– Tốt, vừa đúng lúc tôi đói bụng.

Hạ Thiên tất nhiên sẽ tán thành lời đề nghị này, mà hắn như vậy thì Tôn Hinh
Hinh cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa Tôn Hinh Hinh không có ý kiến thì Khổng
Mính có thể được dùng cơm với một nhân vật như Diệp Mộng Oánh, rõ ràng là cầu
còn chưa được.

– Bên kia có nhà hàng, hương vị cũng không tệ, đi vào đó dùng cơm thôi.

Diệp Mộng Oánh chỉ vào nhà hàng đối diện, ngay sau đó nàng tiến lên kéo tay Hạ
Thiên.

Khổng Mính và Lam Trạch trợn tròn mắt, đây là có chuyện gì?

Trong lòng Tôn Hinh Hinh có chút hương vị đau khổ, tiểu sắc lang này đúng là
đạp chân nhiều thuyền, chưa tính một Kiều Tiểu Kiều, bây giờ còn có cả Diệp
Mộng Oánh.

– Chị Hinh, đi thôi.

Hạ Thiên lại kéo tay Tôn Hinh Hinh, ngay sau đó đi về phía đối diện.

Mắt Khổng Mính và Lam Trạch thiếu chút nữa lồi hẳn ra, quỷ dị, đúng là quỷ dị,
Hạ Thiên dám kéo cả hai sao?

Đinh Linh thì không có nhiều tâm tư như vậy, nàng thấy Tôn Hinh Hinh đi qua
đường thì cũng đi theo, mà vài người đi theo Diệp Mộng Oánh cũng đuổi theo.

– Này, chúng ta đi thôi.

Khổng Mính cuối cùng cũng kịp phản ứng, nàng kéo Lam Trạch đi về phía trước.
Lúc này tên chân vòng kiềng đã hoàn toàn hóa đá, hắn đứng đó không nhúc nhích,
nếu không phải gương mặt hắn chợt xanh chợt đỏ thì người ta còn tưởng rằng hắn
là tượng điêu khắc trước cửa tòa nhà Hải Giang.

Mọi người nhanh chóng theo Diệp Mộng Oánh vào nhà hàng, Khổng Mính cảm thấy kỳ
quái, nhà hàng này không có tên, chưa nói đến vấn đề tên gọi, bên trong cũng
không có khách, chẳng lẽ chưa khai trương?

– Diệp tiểu thư, cô đã đến.

Một cô gái xinh đẹp khoảng ba mươi chợt tiến lên đón chào, nàng cúi người, sau
đó dùng giọng khách khí hỏi:

– Trưa nay cô muốn dùng gì?

– Chị cứ tự làm chủ, làm những món có khẩu bị một chút, nhiều một chút.

Diệp Mộng Oánh nói.

– Vâng, Diệp tiểu thư, tôi phải đi chuẩn bị, cô thích ăn bên trong hay bên
ngoài.

Người phụ nữ xinh đẹp nói.

– Ngồi đây là được, thoáng mát.

Diệp Mộng Oánh nói xong thì kéo Hạ Thiên đi đến một chiếc bàn lớn, ngay sau đó
gọi mọi người:

– Ngồi tùy tiện, cứ xem như nhà mình.

Mọi người đều ngồi xuống, Hạ Thiên tất nhiên ngồi xuống giữa Diệp Mộng Oánh và
Tôn Hinh Hinh, hắn trái vuốt phải nắn cực kỳ sung sướng. Còn vài người đàn ông
đi theo Diệp Mộng Oánh thì ngồi ngoài nhà hàng dùng cơm và bảo vệ nàng.

– Mỹ nữ tỷ tỷ, chị bao bữa cơm này sao?

Hạ Thiên hỏi.

– Có thể coi là như vậy, nhà hàng này không bán cho khách bên ngoài, bình
thường chỉ có mình tôi đến dùng cơm, đôi khi cũng dùng làm nơi đãi khách.

Diệp Mộng Oánh mỉm cười:

– Nếu tôi ở trong tòa nhà Hải Giang thì sẽ vào đây dùng cơm.

Khổng Mính chợt không nói gì, người có tiền có khác, ngay cả việc ăn cơm cũng
mở một nhà hàng.

– Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu còn chưa nói cho tôi biết đến đây làm gì? Gần đây
cậu có vẻ bề bộn, ngay cả bảo cậu về nhà dùng cơm cũng không có thời gian.

Diệp Mộng Oánh dùng cặp mắt đẹp nhìn Hạ Thiên, trong lời nói có chut oán
trách.

– Chị Hinh cùng hai người bọn họ đến đây thuê văn phòng, tôi cũng đến theo.

Hạ Thiên nói thật, gần đây hắn rất bận rộn. Vì có đám sát thủ nhớ thương Kiều
Tiểu Kiều, cảnh sát tỷ tỷ cũng bị người thèm thuồng, hắn không bận rộn sao
được? Tất nhiên điều làm hắn bận rộn chính là đêm nào cũng phải leo lên thân
thể cực kỳ tuyệt vời của Tôn Hinh Hinh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.