– Á… ….
Dương Nhạc cuối cùng cũng đưa tay khỏi mũi Đổng Lâm, sau đó nàng phát ra một
tiếng thét kinh thiên động địa.
Ngoài cửa sổ lóe lên bóng người rồi biến mất.
Vài chục giây sau, Kiều Đông Hải ngồi trong chiếc Cadillac nhìn Hạ Thiên mở
cửa bước vào, Kiều Đông Hải dùng giọng hưng phấn hỏi:
– Quay xong chưa?
– Đã quay xong, nhưng không cần dùng nữa rồi.
Hạ Thiên ném máy quay kỹ thuật số cho Kiều Đông Hải rồi lười biêng nói.
Kiều Đông Hải chợt ngây người, hắn nhận lấy camera rồi hỏi:
– Sao lại không dùng được?
– Đổng Lâm ngu ngốc đã chết rồi, tất nhiên sẽ không dùng được nữa.
Hạ Thiên không đếm xỉa.
Kiều Đông Hải lập tức lắp bắp kinh hãi:
– Chết rồi sao? Hạ Thiên, không phải cậu quay phim à? Sao lại giết hắn?
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
– Thằng ngu kia thượng mã phong mà chết, không liên quan gì đến tôi.
– Thượng mã phong sao?
Vẻ mặt Kiều Đông Hải chợt trở nên cổ quái, hắn cũng không tin Đổng Lâm thượng
mã phong trùng hợp như vậy. Dù thật sự là thượng mã phong thì chắn chắn cũng
bị Hạ Thiên động tay động chân. Kiều Đông Hải nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hạ
Thiên vốn không muốn giết người nhưng vẫn ra tay giết Đổng Lâm?
Kiều Đông Hải mở máy quay, hắn nhìn tình cảnh nóng bỏng ở bên trong, sau đó
nghe được những âm thanh phát ra. Khi hắn nghe được ba chữ Lãnh Băng Băng thì
cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên phải thay đổi ý nghĩ, thì ra Hạ Thiên thấy
Đổng Lâm nói những lời khinh nhờn người phụ nữ của mình, vì vậy không thể tha
thứ.
Kiều Đông Hải lấy điện thoại gọi cho vài người, hắn muốn sự việc Đổng Lâm chết
được khuấy động, phải truyền ra tin tức Đổng Lâm chết vì thượng mã phong. Như
vậy sẽ không ai điều tra Đổng Lâm chết thế nào, như vậy dù là Hạ Thiên hay
Kiều gia cũng không liên quan.
Còn đoạn phim trong máy quay, Kiều Đông Hải suy nghĩ một chút rồi cắn răng xóa
bỏ. Trong đoạn phim này Đổng Lâm gọi tên Lãnh Băng Băng, nếu được phát tán thì
Lãnh Băng Băng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Trong đầu Kiều Đông Hải lóe lên ý nghĩ Hạ Thiên biến một người đường đường là
phó phòng công an tỉnh thành người chết trong nháy mắt, điều này làm hắn cảm
thấy lạnh người. Hạ Thiên này nhìn có vẻ là vô hại nhưng khi ra tay thì rõ
ràng không chớp mắt.
– Hạ Thiên, cậu đi đâu đây? Đến chỗ Tiểu Kiều sao?
Kiều Đông Hải nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, hắn cảm thấy mình không cần
phải sợ Hạ Thiên, vì đây là em rể của hắn, là bạn cùng đường, cần gì phải lo
lắng.
Hạ Thiên đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên, người gọi đến là Tôn
Hinh Hinh.
– Chị Hinh, nhớ tôi rồi sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn cười hì hì nói.
– Tôi mà nhớ cậu sao?
Tôn Hinh Hinh gắt giọng, tiểu sắc lang kia dùng hai buổi tối làm nàng rả cả
người, bây giờ nàng còn sợ nhìn thấy hắn.
– Chị Hinh, nhưng tôi nhớ chị, bây giờ chị đang ở đâu? Tôi tìm chị.
Hạ Thiên rất muốn ôm thân thể mềm mại của Tôn Hinh Hinh vào mỗi buổi tối, tuy
ôm Tiểu Kiều cũng rất thoải mái, nhưng vấn đề là Tiểu Kiều thường xuyên không
ngủ vào buổi tối.
– Tôi còn ở cửa hàng hoa, cậu đến đây đi.
Tôn Hinh Hinh nói.
– Được, tôi tới ngay.
Hạ Thiên lên tiếng, hắn cúp điện thoại, sau đó quay sang Kiều Đông Hải:
– Đưa tôi đến cửa hàng hoa Hinh Hinh.
Kiều Đông Hải đưa Hạ Thiên đến cửa hàng hoa thì chạy đi ngay, mà Hạ Thiên đi
vào cửa hàng hoa, lúc này hắn phát hiện bên trong có một nhóm người, có cả
Khổng Mính và Lam Trạch. Sau đó Hạ Thiên mới biết, thì ra Tôn Hinh Hinh gọi
điện thoại chỉ vì Khổng Mính và Lam Trạch đến tìm.
Khổng Mính và Lam Trạch đã xin nghỉ việc, bây giờ hai người bắt đầu xây dựng
công ty, vì đã quyết định Hạ Thiên là ông chủ nên bọn họ nghĩ rằng tên công ty
phải do hắn quyết định.
Nhưng Hạ Thiên cũng không có hứng thú với vấn đề này, hắn chỉ muốn xuất tiền,
cũng không quản chuyện. Chỉ cần Lam Trạch có thể nhanh chóng tìm được một nhóm
hacker, sau đó cùng nhau hack được Tiểu Yêu Tinh, như vậy hắn sẽ cảm thấy đầu
tư vài triệu rất đáng giá.
Tuy Hạ Thiên không hứng thú nhưng Khổng Mính và Lam Trạch rất muốn trưng cầu ý
kiến của hắn, cuối cùng tên công ty được xác định là công ty TNHH kỹ thuật Lam
Thiên. Vấn đề cổ phần cũng được phân chia rõ ràng, Lam Trạch và Khổng Mính
chịu trách nhiệm kỹ thuật nên chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, mà Hạ Thiên thì
có bảy phần, xứng danh ông chủ.
Sau khi thương lượng tốt thì mọi người cùng ăn tối, sau đó chia ra mỗi người
một ngã, Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đưa Đinh Linh về khu Học Phủ Danh Uyển.
Thời gian cũng không còn sớm, chưa đến chín giờ Tôn Hinh Hinh đã vào phòng tắm
rửa, tất nhiên Hạ Thiên cũng chỉ có thể ở trong phòng chờ đợi, khi cảm thấy
chàn thì hắn mở máy vào QQ.
QQ của Hạ Thiên vẫn chỉ có hai người bạn, Hinh Hinh công chúa thì đang tắm,
tất nhiên sẽ không thể trò chuyện. Vì quá nhàm chán nên hắn đành phải nói
chuyện với Tiểu Yêu Tinh.
– Này, có phải em lại ẩn nick hay không?
Hạ Thiên gửi cho Tiểu Yêu Tinh một tin tức.
– Đại sắc lang, tôi rất bận, đừng làm phiền, nếu không tôi hack bây giờ.
Tiểu Yêu Tinh lập tức đưa đến một tin tức, nàng quả nhiên đang ẩn nick.
Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu, Tiểu Yêu Tinh chiết tiệt này vãn uy hiếp bằng
chiêu cũ, không thay đổi được sao?
Cũng may Tôn Hinh Hinh nhanh chóng tắm rửa xong và vào phòng, cảm giác khó
hiểu của Hạ Thiên nhanh chóng biến mất. Hắn nhanh chóng bị Tôn Hinh Hinh bắt
đi tắm rửa, khi hắn quay lại phòng thì Tôn Hinh Hinh đang chat với một người
nào đó.
– Người này đúng là không biết xấu hổ.
Tôn Hinh Hinh lầm bầm tức tối:
– Tôi muốn cho hắn vào sổ đen.
– Chị Hinh, sao vậy?
Hạ Thiên nhảy lên giường ôm eo thon của Tôn Hinh Hinh rồi hỏi.
– Người này nói chuyện quá bậy bạ, mở miệng là qua đêm, đáng ghét, chỉ có quỷ
mới cùng hắn ngủ qua đêm.
Tôn Hinh Hinh vừa nói vừa cho tên “đại gia đa tình” vào sổ đen.
– Chị Hinh, chờ chút.
Hạ Thiên cũng rất tức giận, tên khốn này dám nói với vợ mình như vậy, sao đơn
giản bỏ qua được?
– Sao?
Tôn Hinh Hinh dùng giọng kỳ quái hỏi.
– Chị Hinh, chị giới thiệu Tiểu Yêu Tinh cho hắn, nói rằng chị có một cô em
gái xinh đẹp rất thích ngủ qua đêm.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng nở nụ cười thản nhiên:
– Không ngờ cậu lại có ý kiến như vậy.
Tôn Hinh Hinh dựa theo yêu cầu của Hạ Thiên mà tiếp tục chát với tên “đại gia
đa tình”, sau đó giới thiệu số QQ của Tiểu Yêu Tinh cho đối phương.
Một phút sau biểu tượng của đại gia đa tình đã tắt ngúm.
– Ha ha, thằng ngu, chắc chắn đã bị Tiểu Yêu Tinh hack rồi.
Hạ Thiên rất đắc ý, chiêu thức mượn đao giết người này, không đúng, phải là
mượn yêu tinh hack người này rất khôn khéo.
Nhưng Hạ Thiên vui mừng hơi sớm, ngay khi vừa dứt lời thì màn hình máy tính đã
đen ngóm, bên trên lóe lên hai hàng chữ lớn: “Đại sắc lang, dám phá hỏng thanh
danh của tôi.”
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Chị Hinh, Tiểu Yêu Tinh sao biết được chuyện này do tôi làm?
– Có lẽ máy tính của mình bị cô ấy giám thị.
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ một lúc rồi nói, ngoài điều này thì nàng không nghĩ ra
nguyên nhân nào khác.
Hạ Thiên không tiếp tục vọc máy tính thì phải vọc người, hắn tiến vào sự
nghiệp vĩ đại của nhân loại, cùng Tôn Hinh Hinh lên xuống ra vào đến nửa đêm.
… ….
– Ông xã, điện thoại kìa…Ông xã, điện thoại kìa… ….
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Thiên còn đang nằm trên thân thể trắng nõn mê người
của Tôn Hinh Hinh mà chưa muốn thức dậy thì chuông điện thoại đã vang lên.
– Nhận điện thoại đi!
Tôn Hinh Hinh đẩy Hạ Thiên xuống, nàng nghe được giọng điện thoại này mà không
được tự nhiên. Tất nhiên nàng nghe rõ đây là giọng nói của Kiều Tiểu Kiều,
điều này làm nàng sinh ra cảm giác yêu đương vụng trộm.
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ tôi không?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi cười hì hì hỏi, nhìn vào tên trên màn hình điện
thoại thì biết Lãnh Băng Băng gọi đến.
Tôn Hinh Hinh không nhịn được phải cấu véo Hạ Thiên, tiểu sắc lang này quá kỳ
cục, đang nằm trên người nàng mà còn tán tỉnh người khác.
– Cậu đến cục cảnh sát một chuyến, tôi trả tiền thuê phòng cho cậu.
Giọng nói của Lãnh Băng Băng có chút quái dị, nhưng nàng không nổi giận.
– Tôi sẽ qua.
Hạ Thiên cũng không muốn Lãnh Băng Băng trả tiền, đó là phòng hắn thuê, hắn
cũng ở bên trong, hơn nữa còn ôm cảnh sát tỷ tỷ ngủ cả đêm, sao bây giờ lại
bắt nàng trả tiền? Nếu hắn mướn phòng mà còn để cho vợ trả tiền thì nhất định
sẽ bị xem thường, vợ cũng bỏ chạy sạch.
Nhưng có trả hay không cũng chẳng quan trọng, cảnh sát tỷ tỷ đã hẹn thì hắn sẽ
đến.
– Chị Hinh, tôi đi trước.
Hạ Thiên lưu luyến rời khỏi người Tôn Hinh Hinh, hắn mặc áo vào rồi xuống
giường.
– Đi thôi, tốt nhất sau này đừng tìm đến tôi nữa.
Tôn Hinh Hinh tức giận nói, tiểu sắc lang này quá lăng nhăng, nhưng lăng nhăng
quang minh chính đại như vậy sao?
– Chị Hinh, chị là vợ tôi, sao tôi không tìm chị được?
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn căn bản không thấy sự tức giận của Tôn Hinh Hinh,
hắn đi ra phòng ngủ.
Tôn Hinh Hinh không khỏi thở dài, Hạ Thiên sẽ hoàn toàn không cảm thấy điều
này có gì không đúng, hắn căn bản xem đây là vấn đề đương nhiên, vì vậy nàng
có tức giận cũng vô dụng.
Tôn Hinh Hinh ngáp một cái, nàng vẫn để nguyên thân thể trần như nhộng mà nằm
ngủ. Mà Hạ Thiên thì dùng tốc độ nhanh nhất để đến cục cảnh sát.
– Cậu theo tôi.
Lãnh Băng Băng đã chờ từ sớm, khi thấy Hạ Thiên thì nàng lập tức kéo vào phòng
làm việc của mình. Đám cảnh sát hình sự trong văn phòng nhìn hai người bằng
ánh mắt mập mờ.
Lãnh Băng Băng vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại, sau đó nàng nhìn chằm chằm
vào Hạ Thiên, nàng dùng giọng tức giận nói:
– Chuyện kia là cậu làm, đúng không?
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị nói chuyện gì?
– Cậu đừng giả vờ hồ đồ.
Lãnh Băng Băng muốn nổi giận nhưng lại sợ người bên ngoài nghe được, vì vậy
nàng đành phải hạ thấp giọng:
– Sáng hôm qua cậu nói sẽ xử lý Đổng Lâm, đến chiều thì Đổng Lâm đã chết, cậu
dám nói mình không liên quan sao?
– Cảnh sát tỷ tỷ, tên kia chết là tốt, sao chị có vẻ mất hứng như vậy?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
– Tôi là cảnh sát, cậu có hiểu không? Tôi làm gì cũng phải theo pháp luật, dù
tôi hy vọng Đổng Lâm chết thì cũng không được lạm dụng.
Lãnh Băng Băng cắn răng:
– Tôi hỏi cậu một lần nữa, có phải cậu giết Đổng Lâm hay không?