Hạ Thiên đã đến bên cạnh Kiều Tiểu Kiều, hắn vung tay ra chụp lấy cổ tay của
tên sát thủ, khi hắn còn đang định có thêm hành động tiếp theo thì nghe thấy
tên sát thủ hét lên đau đớn, thân thể không còn chút sức lực.
– Tiểu bại hoại, may buông tay.
Một âm thanh mất hứng vang lên, thì ra là Liễu Mộng, nàng dùng một đấm đánh
cho tên sát thủ ngất xỉu, ngay sau đó dùng tay kéo tên sát thủ ra. Lúc này
nàng thấy có chút trở ngại, khi xem xét thì thấy Hạ Thiên đang cầm lấy tay tên
sát thủ, vì vậy mới la lên.
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, hắn buông tay, tên sát thủ bay lên, sau khi văng xa
hơn mười mét với đập lên bức tường trong tòa nhà phát ra một tiếng động rất
lớn.
– Chồng nhỏ, có chuyện gì à?
Âm thanh của Isabella từ trong điện thoại truyền đến, Hạ Thiên vừa phóng đến
như bay, tất nhiên hắn sẽ không cúp điện thoại, vì vậy nàng có thể nghe thấy
những động tĩnh ở phía bên này.
– Chị Isabella, Thiên Sứ Tử Vong có phải trên mu bàn tay phải có một hình xăm
không?
Hạ Thiên hỏi.
– Đúng vậy, sao cậu biết? À, chồng nhỏ, thuận tiện cũng nói cho cậu biết,
người kia không thích dùng súng nhưng trên người cũng có súng… ….
Isabella nhanh chóng nói.
Hạ Thiên cắt đứt lời nói của Isabella:
– Hắn ta đã không thể nào dùng súng được nữa, dù hắn có phải là thiên sứ hay
không nhưng bây giờ dù sao cũng tử vong rồi.
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Isabella mới hỏi:
– Chồng nhỏ, cậu vừa mới gặp được hắn sao?
– Đúng vậy, hắn đã chết.
Hạ Thiên trả lời, Thiên Sứ Tử Vong bây giờ rất bi kịch, Hạ Thiên còn chưa kịp
ra tay thì đã bị Liễu Mộng đánh chết, có thể nói là một sát thủ chết cực kỳ
ngột ngạt.
– Chồng nhỏ, cậu đúng là không để chị thất vọng. Được rồi, để sau này gặp lại
chị sẽ ban thưởng.
Isabella có chút vui sướng.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
– Tên kia có thù oán với em sao? Sao hắn chết em lại vui sướng như vậy?
– Không có thù nhưng hắn xếp ở vị trí cao hơn chị trong tổ chức, bây giờ hắn
chết trong tay cậu, chị cũng ám sát thất bại, điều này là bình thường, vì vậy
tổ chức sẽ không làm khó chị. Hì hì, tóm lại, chồng nhỏ này, cám ơn cậu đã
giúp chị một ân lớn, bây giờ chị có việc phải tắt điện thoại, bye bye.
Isabella dùng giọng vui vẻ nói, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, Isabella cố ý gọi điện thoại đến cho hắn biết
tin tức về Thiên Sứ Tử Vong, tất nhiên với ý nghĩ muốn dễ dàng giết chết người
này. Nhưng Isabella không ngờ một cuộc điện thoại của mình thiếu chút nữa đã
giết chết Kiều Tiểu Kiều.
Khi Hạ Thiên đến trước mặt thi thể của Thiên Sứ Tử Vong, hắn tìm được một khẩu
súng trên người đối phương. Sau khi lấy đạn ra xem xét thì xác nhận người này
cũng đến từ Ám Ảnh Đoàn, vì vậy hắn xác nhận Isabella cũng là người của Ám Ảnh
Đoàn.
– Chồng, hắn chết rồi sao?
Kiều Tiểu Kiều cũng rất trấn định, nàng cũng không vì sự kiện vừa rồi mà kinh
hoàng.
– Chết rồi.
Hạ Thiên liếc mắt nhìn Liễu Mộng:
– Có muốn để cảnh sát tỷ tỷ đến mang người đi không? Sát thủ này chắc cũng là
tội phạm bị truy nã.
– Được, em điện thoại cho chị Băng Băng.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu.
Lãnh Băng Băng đến rất nhanh, đúng như dự đoán của Hạ Thiên, Thiên Sứ Tử Vong
này là tội phạm truy nã, nhưng tên này cũng không phải bị truy nã trong nước
mà bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã. Điều này cũng rất bình thường, loại
sát thủ đỉnh cấp thế này đều cơ bản bị cảnh sát quốc tế truy nã, nhưng truy nã
là một chuyện, bắt được hay không là chuyện khác.
Tuy không phải Lãnh Băng Băng bắt được nhưng sẽ không thể thiếu công lao, mà
Hạ Thiên bây giờ bắt đầu tranh công với Lãnh Băng Băng:
– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi giúp chị bắt được một sát thủ, chị cảm tạ tôi thế nào?
Lãnh Băng Băng còn chưa kịp nói thì Liễu Mộng đã xen vào:
– Tiểu bại hoại, cậu gạt người, rõ ràng là chị đánh chết hắn.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, hắn cũng không thể ngờ lúc đó Liễu Mộng lại ra tay.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này đúng là không phải thứ gì
tốt, bây giờ còn dám lừa đảo.
Lãnh Băng Băng chụp ảnh, làm ghi chép, cuối cùng kéo thi thể đi, toàn bộ quá
trình mất vài giờ, vì vậy mà một buổi chiều vô tình trôi qua. Nhưng hôm nay
Liễu Vân Mạn cũng không điện thoại bắt hạ thiên đến chữa bệnh cho em, điều này
làm hắn cảm thấy kỳ quái. Tất nhiên hắn sẽ không tự mình chủ động điện thoại,
hắn còn đang muốn đi cùng cảnh sát tỷ tỷ.
– Ông xã, điện thoại kìa… ….
Chuông điện thoại chợt vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, không phải Liễu Vân Mạn mà là Hoàng An Bình.
– Hạ Thiên, còn nhớ Tiểu Bạch không?
Điện thoại vừa nối thông thì Hoàng An Bình đã hỏi.
– Là người của tòa án sao?
Hạ Thiên có chút ấn tượng.
– Đúng vậy, là cậu ấy, cậu ấy vừa nói với tôi một tin tức, tôi cảm thấy nói
với cậu là chính xác.
Hoàng An Bình nói:
– Người đẹp băng giá sẽ có phiền phức.
– Sao? Cảnh sát tỷ tỷ có phiền phức gì?
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng đứng cách đó không xa, hắn thầm nghĩ thằng ngu
nào dám hồ đồ, dám tìm phiền toái cho vợ tương lai của mình?
– Nghe nói sẽ có người đến căn biệt thự của người đẹp băng giá, nghe nói ủy
ban kỷ luật sẽ phái người điều tra, bây giờ bọn họ đang đi đến.
Hoàng An Bình nhanh chóng nói ra sự việc cụ thể:
– Nghe nói Hạ Vân Sơn cho người đẹp băng giá một căn biệt thự, mà biệt thự
kia là của hắn tham ô, nghe nói bên trong còn giấu tiền.
– Biết rồi, tôi sẽ nói cho cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên cúp điện thoại, ngay sau đó hắn chạy đến bên cạnh Lãnh Băng Băng:
– Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm Lãnh Băng Băng có đồng ý hay không, hắn kéo nàng
bỏ chạy, sau đó còn nói một câu:
– Chị Mộng, chị bảo vệ cho Tiểu Kiều, tối nay tôi sẽ về.
Biểu hiện của Liễu Mộng vừa rồi làm cho Hạ Thiên yên tâm hơn rất nhiều, hơn
nữa sát thủ Ám Ảnh Đoàn vừa bị giết chết, sát thủ mới sẽ không xuất hiện quá
nhanh, vì vậy Hạ Thiên tin Kiều Tiểu Kiều sẽ không có việc gì. Hơn nữa bây giờ
còn có Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.
– Cậu làm gì? Buông ra ngay.
Lãnh Băng Băng bị Hạ Thiên kéo mà không tự chủ được phải chạy theo, nàng lại
không biết có vấn đề gì, vì vậy khá căm tức. Nàng vừa nói vừa giãy dụa nhưng
không thoát.
– Cảnh sát tỷ tỷ, Hoàng An Bình nói cho tôi biết, anh ta có người quen trong
tòa án, đang có người đến biệt thự của chị để điều tra, Hạ Vân Sơn kia bán rẻ
chị, chúng ta phải đến trước.
Hạ Thiên vừa chạy vừa giải thích.
– Cậu nói thật sao?
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng chợt biến đổi:
– Đừng chạy, xe của tôi ở bên kia, lên xe thôi.
– À, được.
Hạ Thiên nghĩ rằng chạy bộ sẽ nhanh hơn nhưng cảnh sát tỷ tỷ chạy không được
như hắn, nếu cả hai chạy bộ, khi về đến mục tiêu thì cảnh sát tỷ tỷ sẽ chẳng
còn chút sức lực nào.
Hai người nhanh chóng lên xe, Lãnh Băng Băng phóng xe như điên trên đường,
nàng hận khong thể lập tức quay về khu Cảnh Uyển.
– Hoàng An Bình nói gì với cậu?
Lãnh Băng Băng vừa lái xe vừa nói.
– Anh ta chỉ nói căn biệt thự là của Hạ Vân Sơn tham ô, còn nói trong biệt
thự có giấu tiền, vì vậy mà ủy ban kỷ luật xuống điều tra.
Hạ Thiên trả lời.
– Khốn nạn.
Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi mắng, nàng đã hiểu, đây rõ ràng là Hạ
Vân Sơn đang trả thù.
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng nôn nóng, tôi sẽ không để cho đám người kia soát
nhà chị.
Hạ Thiên an ủi Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng chỉ hy vọng mình có thể về kịp. Nàng biết rõ
trong nhà không có tiền, không có gì nhưng nơi đó có tất cả ký ức về mẹ, nếu
bị điều tra thì sẽ rối loạn, đây là điều nàng không muốn.
Nhưng khi Lãnh Băng Băng chạy xe cảnh sát đến khu Cảnh Uyển thì vẫn phát hiện
đến muộn một bước, trước cửa nhà Lãnh Băng Băng có bốn năm chiếc xe, có viện
kiểm sát, có tòa án, có ủy ban kỷ luật. Mà lúc này kiểm tra bên trong nhà đã
chấm dứt, người của tòa án đang dán niêm phong trước cửa.
Lãnh Băng Băng đứng ngơ ngác ở cửa ra vào, dù nàng không đi vào nhưng không
cần vào cũng biết, bên trong chắc chắn rất bề bộn.
– Cô là Lãnh Băng Băng sao?
Một người đàn ông bốn mươi tuổi đi đến, vẻ mặt có chút âm trầm, hắn hỏi.
– Đúng vậy.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, nàng biết
người này, đây là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, là Quách Hạo.
– Tôi là phó bí thư Quách Hạo của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, cô bị tình nghi có
tham dự vào một vụ án tham ô, bây giờ chúng tôi tuyên bố thực hành kỷ luật với
cô.
Quách Hạo nhìn Lãnh Băng Băng mà trong mắt có vài phần hèn mọn, hắn nói xong
thì phất tay:
– Đưa cô ta đi.
– Cái gì?
Lãnh Băng Băng cảm thấy buồn cười:
– Các anh muốn áp dụng kỷ luật với tôi?
Đường đường là người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy nhưng lại đến nói lệnh kỷ luật
với một đội trưởng cảnh sát hình sự nho nhỏ, nhưng còn nói khi cô ta đến trước
cửa nhà mình, điều này dù thế nào cũng rất quái dị.
Quách Hạo không nói gì, bên kia có hai người đi về phía Lãnh Băng Băng:
– Lãnh Băng Băng, đi theo chúng tôi.
– Cảnh sát tỷ tỷ, bọn họ muốn bắt người sao?
Hạ Thiên không biết rõ kỷ luật là gì, nhưng lúc này hắn nhìn ra chút manh mối,
rõ ràng đối phương muốn mắt người.
Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên, lưu manh này hỏi nhảm gì vậy?
– Lãnh Băng Băng, xe ở bên kia, cô tốt nhất nên biết cách phối hợp, đừng để
chúng tôi dùng sức cưỡng chế.
Quách Hạo lạnh lùng nói.
Lãnh Băng Băng nhìn chằm chằm vào đám người bốn phía, lúc này nàng đột nhiên ý
thức được đây là một cái bẫy rập, đám người này đến điều tra nhà nàng, bọn họ
biết chắc nàng sẽ nhận được tin, sau đó sẽ quay về và bị mang đi. Nếu ở đồn
cảnh sát thì bọn họ muốn đưa người đi cũng không dễ dàng, dù sao nơi đó có
nhiều người, bất cứ lúc nào cũng có người nhận được tin, mà nàng bị đưa đi ở
đây chỉ sợ không ai biết sẽ bị đưa đi đâu.
Có lẽ điều làm mọi người bất ngờ chính là Lãnh Băng Băng còn đưa theo một
người quay về, tất nhiên đám người này cũng căn bản không quan tâm đến Hạ
Thiên.
– Bí thư Quách, xem ra anh đã có mưu đồ từ lâu, Lãnh Băng Băng tôi cây ngay
không sợ chết đứng, nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi cùng một chuyến.
Lãnh Băng Băng hít vào một hơi thật sâu, trước nay nàng chưa từng làm chuyện
gì trái pháp luật, nàng cũng không tin đám người này có gì đó khép tội cho
mình.
Lãnh Băng Băng nói xong thì nhấc chân đi về phía xe cảnh sát, nhưng nàng vừa
tiến lên một bước thì đã có một cánh tay duỗi đến chụp lấy tay nàng, điều này
làm nàng không thể di chuyển.