– Thật ra cũng không có gì, sự việc giống như những gì anh suy đoán, ba người
kia bị một thủ pháp thôi miên khống chế, anh chỉ giải trừ bọn họ khỏi bị thôi
miên mà thôi, chỉ đơn giản là vậy thôi.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Kiều Đông Hải nghe vậy thì có chút mơ hồ:
– Bị thôi miên khống chế sao? Có chuyện gì xảy ra?
– Ba tên kia bị người ta thôi miên khống chế, sau đó bị đưa vào một phần ký
ức, vì vậy bọn họ tự nhận mình đã bắt cóc. Tôi dùng phương pháp châm cứu giải
trừ bọn họ khỏi bị thôi miên, bọn họ tất nhiên sẽ không nhớ rõ anh là ai.
Hạ Thiên giải thích:
– Vì tôi không thể nào trực tiếp thi châm, vì vậy đành phải ngưng tụ băng
châm để châm cứu từ xa, loại phương pháp này rất tiêu hao thể lực, vì vậy mới
té xỉu.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
– Tên khốn kia đã xuất hiện, tôi phải tìm được tên kia, nếu không sau này sẽ
còn gặp rất nhiều phiền toái.
– Tên khốn nào?
Kiều Đông Hải càng nghe càng mơ hồ:
– Hạ Thiên, cậu đang nói đến ai vậy?
– Bây giờ có một tên y thuật lợi hại đang chống đối với tôi, đây là lần thứ
ba rồi, nhưng tôi không biết hắn là ai. Đến khi tôi tìm được thì nhất định
phải xử lý.
Hạ Thiên có chút tức giận:
– Tên khốn này đã làm tôi té xỉu hai lần.
– Y thuật rất lợi hại sao?
Liễu Mộng có chút hiếu kỳ:
– Tiểu bại hoại, chẳng lẽ còn có người giỏi y thuật hơn cậu sao?
– Tất nhiên là không, tôi là lợi hại nhất.
Hạ Thiên dùng giọng không chút do dự nói:
– Tuy tên kia thua kém tôi rất xa nhưng vẫn được coi là lợi hại, hơn nữa tên
khốn kia rất am hiểu thuật phá hoại, hắn hại người, tôi cứu người, tất nhiên
tôi phải giỏi hơn hắn.
Kiều Đông Hải gật đầu:
– Điều này cũng đúng, phá hoại dù sao cũng dễ hơn.
Khi mọi người nói chuyện thì cũng đi đến phòng khách, mọi người đều ngồi
xuống.
Kiều Đông Hải suy nghĩ một chút rồi hỏi:
– Hạ Thiên, cậu nói tên kia cố ý đối nghịch với mình sao?
– Đúng vậy, trước đó tôi đã thi châm cho ông lão Diệp gia, có thể cho ông ấy
sống thêm được nửa năm, nào biết tên kia động tay động chân thiếu chút nữa làm
ông ta chết đi. Sau đó làm hại tôi phải cưỡng chế thi triển đệ tam châm, cuối
cùng mới chữa tốt bệnh tình cho ông cụ.
Hạ Thiên tức giận nói:
– Còn nữa, Liễu Kỳ vốn sẽ được tôi chữa tốt, kết quả là tên khốn kia lại động
tay vào, bây giờ muốn chữa cho ông ta phải thi triển đệ tam châm. Nếu tính
thêm cả bọn cướp lần này thì rõ ràng đã là ba lần phá hoại, tên khốn kia rõ
ràng thích gây khó cho tôi.
Vẻ mặt Kiều Đông Hải chợt biến đổi:
– Hạ Thiên, cậu nói ông cụ Diệp gia, có phải là ông nội của Diệp Mộng Oánh,
là Diệp Thiên Nam sao?
– Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
– Nếu Diệp Thiên Nam chết thì người được lợi nhiều nhất ở Diệp gia là Diệp
Thiếu Kiệt, chẳng lẽ lần này người đối phó với Kiều gia chúng ta là Diệp Thiếu
Kiệt.
Kiều Đông Hải lẩm bẩm:
– Nhưng Diệp Thiếu Kiệt hình như không có bản lĩnh lớn như vậy, hơn nữa Diệp
Thiếu Kiệt cũng không có thù hận gì với Liễu Kỳ mới đúng.
Kiều Đông Hải lắc đầu rồi lại lẩm bẩm:
– Có lẽ không phải là Diệp Thiếu Kiệt, nhưng nếu không phải là Diệp Thiếu
Kiệt thì chẳng lẽ mục tiêu của tên kia cũng là Diệp gia? Cùng đối phó với Diệp
gia và Kiều gia, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm
được, xem ra tôi đoán không sai, Lâm Tử Hào đang giở trò.
– Mặc kệ là thằng nào đang giở trò, trước tiên tôi muốn xử lý tên khốn luôn
muốn đối nghịch kia.
Bây giờ Hạ Thiên không có hứng thú với Diệp Thiếu Kiệt và Lâm Tử Hào, hắn rất
muốn giết chết tên khốn đã làm mình phải ngất xỉu hai lần vì cứu người.
Kiều Đông Hải nghe Hạ Thiên nói như vậy thì có chút bất đắc dĩ:
– Hạ Thiên, bây giờ chúng ta căn bản không biết người kia là ai, sao có thể
xử lý hắn?
– Tuy tôi chưa thấy qua tên kia nhưng có thể xác nhận hắn họ âm, xuất phát từ
Âm Y môn. Nhưng họ Âm cũng không có quá nhiều, vì vậy chỉ cần chú ý là có thể
tìm được người này.
Hạ Thiên nói, tất nhiên hắn muốn Kiều Đông Hải đi tìm, Kiều Đông Hải có nhiều
thủ hạ, tìm người sẽ rất dễ dàng.
– Âm Y môn sao?
Liễu Mộng dùng giọng kỳ quái hỏi:
– Tiểu bại hoại, đó là nơi nào?
– Đây chẳng phải thứ gì tốt, Đại sư phụ có nói, tuy sư phụ không phải là
người tốt nhưng nếu so sánh với đám người Âm Y môn thì vẫn còn nhân hậu hơn
rất nhiều.
Hạ Thiên nói bằng giọng điệu khinh bỉ:
– Đại sư phụ tuy thường xuyên hôi của lúc nhà cháy, xem bệnh thu phí cắt cổ,
còn thường xuyên lợi dụng cơ hội để tán gái, nhưng dù là thế nào thì sư phụ
vẫn trị hết bệnh cho người ta. Mà đám người Âm Y môn thì khác, bọn họ không
chính thức chữa lành cho người bệnh, không có đạo đức nghề nghiệp.
– Y thuật có thể cứu người nhưng cũng có thể hại người, đại đa số các bác sĩ
học ngành y để cứu người, dù người ta cũng chỉ vì tiền nhưng vẫn có thể cứu
người, nhưng Âm Y môn thì khác, bọn họ nghiên cứu y thuật không phải cứu
người, mà là vì hại người.
– Điều đáng mừng duy nhất chính là những người bình thường sẽ không lọt vào
mắt của đám người Âm Y môn, vì vậy tuy Âm Y môn hay hại người nhưng cũng không
hại quá nhiều. Đối với dân chúng bình thường thì Âm Y môn căn bản là vô hại,
vì người bình thường căn bản không có tiền, không có giá trị với Âm Y môn.
– Nhóm người Âm Y môn phần lớn đề nhìn chằm chằm vào tầng lớp phú hào, Âm Y
môn chữa bệnh cho kẻ nào thì sẽ tuyệt đối không chữa lành, cứ sau mỗi lần chữa
trị sẽ lấy một khoản lợi kếch xù. Mãi đến lúc ép khô con bệnh thì để mặc cho
tự sinh tự diệt, dù là người không sinh bệnh mà bị Âm Y môn để ý thì cũng sẽ
làm cho đối phương sinh bệnh. Tất nhiên vẫn là ép khô con bệnh, sau đó đá văng
đi. Tóm lại đám thầy thuốc của Âm Y môn trước nay chưa từng chữa tốt cho ai
bao giờ.
Mọi người nghe Hạ Thiên giới thiệu về Âm Y môn mà chợt sững sờ, thầy thuốc mà
cho tới bây giờ chưa chữa tốt cho bất kỳ ai, loại người này có thể gọi là thầy
thuốc sao?
– Nghe Đại sư phụ nói, trước kia Âm Y môn cũng muốn chữa bệnh cho người,
nhưng phương pháp châm cứu của Âm Y môn có vấn đề, sẽ sinh tác dụng phụ. Chẳng
hạn như trái tim người nào đó có vấn đề, bọn họ sẽ chữa cho trái tim lành bệnh
nhưng sợ rằng quả thận sẽ có vấn đề, nếu không thì gan sẽ xảy ra vấn đề. Vì
vậy mà Âm Y môn cuối cùng cũng không toàn tâm toàn ý chữa bệnh, bọn họ toàn
tâm toàn ý nghiên cứu cách hại người, kết quả là bây giờ phát dương quang đại.
Hạ Thiên giải thích làm mọi người dở khóc dở cười, thiên hạ quá rộng, đúng là
đủ mọi loại người.
Kiều Đông Hải suy nghĩ rồi nói:
– Bây giờ xem ra Âm Y môn đang giúp đám người kia đối phó với chúng ta, tôi
hoài nghi Lâm Tử Hào, như vậy sẽ điều tra xem bên cạnh Lâm Tử Hào có người nào
họ Âm hay không.
– Nếu kiểm tra được nhớ nói cho tôi biết, trước tiên tôi sẽ xử lý tên khốn
đó, để hắn khỏi quấy phá.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Không có vấn đề.
Kiều Đông Hải lập tức đáp ứng, dù Hạ Thiên không nói thì hắn tìm được cũng sẽ
nói cho Hạ Thiên biết.
– Đúng rồi, chồng, Nhị ca nói muốn mời chúng ta dùng cơm, anh ấy đã đặt cơm ở
Hảo Vị Hiên, lát nữa chúng ta đi dùng cơm nhé?
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng dịu dàng xen vào một câu, sau đó nàng quay sang Kiều
Đông Hải:
– Đại ca, anh cũng đi nhé, coi như chúc mừng Nhị ca.
– Được.
Kiều Đông Hải gật đầu.
Kiều Đông Hải và Kiều Tiểu Kiều nói với nhau về những chuyện đã xảy ra trong
những ngày qua, sau đó đến mười hai giờ đoàn người rời khỏi tòa nhà Kiều gia
để đến Hảo Vị Hiên dùng cơm.
Hảo Vị Hiên là một nhà hàng khá đặc sắc, mặt tiền không lớn, làm ăn cũng không
tốt. Bầu không khí trong đây tương đối quạnh quẽ, tất nhiên nếu xét theo góc
độ nào đó thì nơi đây rất yên tĩnh.
– Đại ca, Tiểu Kiều.
Kiều Đông Vân đã sớm chờ ở cửa, hắn tiến lên chào hỏi, sau đó dùng ánh mắt xấu
hổ nhìn Hạ Thiên, hắn muốn nói nhưng lại thôi.
– Vào thôi.
Kiều Đông Hải biết Kiều Đông Vân chủ yếu mời Hạ Thiên dùng cơm, chắc chắn đối
phương cũng biết mình thoát khỏi lao ngục cũng nhờ đứa em rể không muốn nhận,
vì vậy lúc này mới mời cơm nịnh nọt.
– Vâng, đại ca!
Kiều Đông Vân vội vàng dẫn mọi người vào phòng.
Phòng rất lớn, ngoài một nhân viên phục vụ thì cũng không có ai khác, rõ ràng
Kiều Đông Vân chỉ đến một mình.
– Nhanh lên, mang thức ăn lên, đưa đến một chai Mao Đài và một chai Laffey
82.
Kiều Đông Vân nói với nhân viên phục vụ, sau đó hắn quay sang nhóm người Kiều
Đông Hải:
– Đại ca, Tiểu Kiều, mời ngồi.
Ba người đàn ông và bốn đại mỹ nữ ngồi xuống rất nhanh, mà nhân viên cũng đưa
rượu lên rất nhanh, thức ăn phải chậm hơn một chút.
– Này, đàn ông chúng ta uống rượu Mao Đài, Tiểu Kiều, các người uống rượu đỏ.
kiều đông vân nhiệt tình rót rượu cho mọi người, sau khi mỗi người đều có chén
có rượu thì hắn nâng ly cạn sạch, sau đó rót và uống ba ly liên tục, cuối cùng
mới nói:
– Hạ Thiên, ba ly này là bồi tội với cậu, Kiều Đông Vân tôi có mắt không
tròng, không nhìn ra người thân.
Kiều Đông Vân nói xong những lời này thì uống thêm ba ly:
– Hạ Thiên, đây là ba ly cảm tạ cậu, lúc này nếu không có cậu thì tôi đã bị
giam vài năm.
Kiều Đông Vân uống sáu ly liên tiếp nên gương mặt đỏ bừng bừng, có vài người
uống rượu rất dễ đỏ, mà Kiều Đông Vân rõ ràng là người như vậy.
– Chồng, Nhị ca đã biết sai, anh cũng đừng so đo.
Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh dùng giọng dịu dàng nói.
– Đúng vậy, Hạ Thiên, đều là người cùng nhà, sự việc có đóng có mở, mọi người
cùng nhau uống rượu, sau này đồng tâm hiệp lực.
Kiều Đông Hải cũng lên tiếng hòa giải, tuy bình thường Kiều Đông Vân là kẻ
không làm được gì nhưng dù sao cũng là người cùng nhà, tất nhiên Kiều Đông Hải
hy vọng quan hệ giữa Kiều Đông Vân và Hạ Thiên có thể phát triển thuận lợi. Dù
hai bên không thân mật cũng không thù không oán là được.
Kiều Tiểu Kiều và Kiều Đông Hải nói như vậy thì Hạ Thiên cũng không so đo, hắn
nâng ly rượu rồi thuận miệng nói:
– Vậy thì được, dù sao tôi cũng đã đánh anh ấy một lần, coi như xong.
– Vậy thì được, cụng ly!
Kiều Đông Hải rất vui sướng, tuy gần đây Kiều gia liên tiếp gặp chuyện không
may nhưng nội bộ lại đoàn kết, điều này là chuyện tốt với Kiều gia.
Mọi người uống rượu chợt nghe một tiếng phì, khi quay đầu nhìn thì thấy Liễu
Mộng phun tất cả rượu đỏ ra ngoài.
– Này…Tiểu bại hoại, rượu này dở quá.
Liễu Mộng nói với vẻ mặt mất hứng, Kiều Đông Hải và Kiều Đông Vân lại đưa mắt
nhìn nhau, đây là Laffey 82, dù uống không quen cũng đừng nói là quá dở và
phun ra chứ?