– Đường đường là giáo sư đại học Giang Hải mà sàm sỡ với gái nhà lành, loại
người này rõ ràng là mặt người dạ thú, đúng là bôi nhọ đại học Giang Hải.
Vương Kiếm ra vẻ cực kỳ căm phẫn:
– Ngô Sơn, tôi nói bắt người anh có nghe không, anh muốn tôi tự mình ra tay
phải không?
Ngô Sơn cuối cùng cũng kịp phản ứng, ngay sau đó hắn kẹp lấy giáo sư Trần:
– Mời anh về cục cảnh sát.
– Đội trưởng Vương, đây là anh bắt lộn người tốt, tôi…Tôi muốn tố cáo anh
với thượng cấp.
Giáo sư Trần hổn hển kêu la.
– Am im mồm cho tôi.
Vương Kiếm dùng ánh mắt hung hăng nhìn giáo sư Trần, sau đó hắn khom lưng bắt
chuyện với Hạ Thiên:
– Thiên ca, xấu hổ quá, quấy rầy anh rồi, trước tiên tôi đưa người này về
giam vài ngày đã.
Hạ Thiên phất tay mặc kệ, hắn cũng không có ấn tượng gì tốt với Vương Kiếm,
nhưng gần đây người này rất thức thời, mỗi lần đều không cần hắn phải mở miệng
mà tự biết cách xử lý thích đáng. Nếu chỉ xét riêng điểm này thì Hạ Thiên khá
thỏa mãn với Vương Kiếm.
Vương Kiếm hình như cũng biết ấn tượng của mình với Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh
không được tốt, vì vậy hắn không dám ở lâu, hắn lập tức cùng Ngô Sơn kéo giáo
sư Trần lên xe cảnh sát rồi chạy đi.
– Tôi đoán trúng phần đầu nhưng lại lệch phần cuối.
Phương Hiểu Như thì thào, khi thấy cảnh sát đến thì nàng có chút lo lắng, khi
nghe cảnh sát nói bắt người thì nàng cũng sợ Hạ Thiên sẽ có xung đột. Nào ngờ
kết quả hoàn toàn không như những gì nàng dự đoán, cảnh sát bắt người nhưng
người bị bắt lại là giáo sư Trần.
– Chị Hinh, đêm nay là chín lần đấy nhé.
Hạ Thiên nhìn Tôn Hinh Hinh, hắn cười hì hì nói.
Gương mặt Tôn Hinh Hinh chợt đỏ ửng, nàng trợn mắt nhìn Hạ Thiên, cũng không
nói gì.
– Đúng là quỷ trong đám sắc quỷ!
Phương Hiểu Như oán thầm trong lòng, đúng là, nói chuyện đáng xấu hổ trước mặt
người khác một lần thì không sao, nhưng người này cứ nhắc đi nhắc lại không
ngừng.
May mà lúc này điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên, Phương Hiểu Như cuối cùng
cũng không lo lắng Hạ Thiên sẽ tiếp tục câu chuyện thảo luận cấm trẻ em dưới
mười tám tuổi với Tôn Hinh Hinh.
Người điện thoại đến là Liễu Vân Mạn, nàng nói cho Hạ Thiên biết những Tam
thẩm kia đã đồng ý điều kiện, trước tiên có thể trả thù lao. Nhưng Liễu Kỳ có
vài chục triệu nhưng tiền mặt lại không có nhiều, chủ yếu là tài sản công ty,
cũng chính là nhà máy dược phẩm Liễu Thị. Đây chính là sản nghiệp của gia tộc
Liễu gia, tài sản của nhà máy khoảng một trăm triệu, Liễu Kỳ giữ bốn mươi chín
phần trăm.
Nói cách khác Liễu Kỳ có tài san gần năm mươi triệu nhưng không có số tiền mặt
như vậy, vì thế những bà vợ của hắn muốn chuyển cho Hạ Thiên hai mươi bốn phần
trăm cổ phần, mặt khác còn đưa cho Hạ Thiên năm triệu tiền mặt. Tất nhiên các
nàng cũng có điều kiện, đó chính là sau khi Hạ Thiên thu tiền thì phải chữa
hết bệnh cho đám con trong nhà.
Hạ Thiên cảm thấy lần này những bà vợ của Liễu Kỳ đồng ý rất nhanh, vì vậy hắn
cũng đồng ý điều kiện của các nàng, dù sao trước kia hắn cũng đã đồng ý với
Liễu Vân Mạn là sẽ chữa trị cho những đứa em họ kia. Hạ Thiên cũng không quan
tâm đến vấn đề chỉ có năm triệu mà không phải là hai mươi lăm triệu, dù sao
bây giờ hắn cũng không vội đòi tiền, sở dĩ hắn đưa ra đề nghị này cũng không
phải vì tiền, chủ yếu là làm cho Liễu Kỳ khó chịu mà thôi.
Khi thấy Hạ Thiên đồng ý điều kiện này thì Liễu Vân Mạn ở đầu bên kia cũng khẽ
thở ra một hơi:
– Hạ Thiên, trước tiên cậu đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ nói các
Tam thẩm chuyển vào năm triệu tiền mặt, còn cổ phần của công ty dược thì ngày
mai cậu đến ký tên là được.
– Chị Vân Mạn, những chuyện đó chị cứ sắp xếp là được.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến những vấn đề này, hắn cũng không cúp máy mà
thuận miệng hỏi Tôn Hinh Hinh:
– Chị Hinh, số tài khoản ngân hàng của chị là bao nhiêu?
Hạ Thiên vẫn chưa có tài khoản ngân hàng, vì vậy hắn tính sẽ gửi trực tiếp vào
tài khoản của Tôn Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh nghe Hạ Thiên gọi điện thoại, bây giờ nàng cũng đã
hiểu hắn hỏi số tài khoản của mình để làm gì. Nàng cũng không đưa số tfi khoản
cho Hạ Thiên mà nói:
– Hạ Thiên, không phải cậu đã có giấy chứng minh rồi sao? Đợi lát nữa mình đi
làm thẻ ngân hàng.
– Chị Hinh, chị không phải có thẻ sao? Dùng số của chị cũng được.
Hạ Thiên cảm thấy không có gì.
– Hạ Thiên, tóm lại cậu nghe chị, lát nữa đi ngân hàng. Cậu nói với chị Vân
Mạn, sau khi làm xong thẻ sẽ điện thoại lại.
Tôn Hinh Hinh cũng không nghĩ cho mình, nàng cảm thấy tiền tự Hạ Thiên bảo
quản vẫn là hay hơn.
Khi thấy Tôn Hinh Hinh kiên trì như vậy thì Hạ Thiên phải đồng ý.
Trước cổng đại học Giang Hải hai trăm mét có một ngân hàng, sau khi Hạ Thiên
kết thúc trò chuyện với Liễu Vân Mạn thì cùng Tôn Hinh Hinh đi vào ngân hàng
để chuẩn bị làm thẻ.
Ngân hàng này có vẻ rất bận rộn, Tôn Hinh Hinh lấy số thứ tự, phía trước còn
có hơn năm mươi người. Lúc này bốn cửa đều mở nhưng chỉ cần nhìn qua tốc độ
phục vụ là biết ít nhất phải chờ cả nửa giờ.
Tôn Hinh Hinh vốn đang định tìm một chỗ ngồi chờ nhưng căn bản không còn ghế
trống, vì vậy cũng căn bản không cần xếp hàng, đành phải đứng đợi.
Dưới sự chỉ đạo của Tôn Hinh Hinh thì Hạ Thiên điền đầy đủ thông tin vào tờ
đơn, sau đó cũng chỉ có thể đứng chờ. Sau vài phút Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái,
hắn chỉ vào một cửa nói:
– Chị Hinh, sao cửa kia không có người.
– Đó là cửa dành cho khách VIP, chỉ có khách VIP mới được phục vụ ở bên đó.
Tôn Hinh Hinh giải thích.
Hạ Thiên không rõ:
– VIP là gì?
– Là khách quý.
Tôn Hinh Hinh tiếp tục giải thích.
Vài ánh mắt kỳ quái chĩa về phía Hạ Thiên, đây là loại nhà quê ở đâu mà cái gì
cũng không biết như vậy? Những năm nay ở đâu cũng có VIP, ngân hàng có, siêu
thị có, cửa tiệm cắt tóc cũng có, thậm chí cửa hàng khoai nướng ven đường cũng
làm thẻ VIP.
– À, thì ra dành cho khách quý, tôi biết rồi.
Hạ Thiên nói xong thì đi về phía cửa khách quý, hắn nhét đơn vào cửa nói:
– Chị gái, làm tôi một tấm thẻ.
Người đẹp mặc đồng phục công sở ở cửa khách quý chợt ngẩn người, sau đó nàng
dùng giọng khách khí nói:
– Tiên sinh, đây là cửa khách quý, nếu anh muốn mở tài khoản thì nên sang cửa
bình thường.
– Chị gái, đây là cửa khách quý, tôi là khách quý của các người, tất nhiên
tôi phải làm thẻ ở đây.
Hạ Thiên nói với lý lẽ hùng hồn.
– À, tiên sinh, xin hỏi anh có thẻ khách quý không?
Người đẹp mặc đồng phục không khỏi mở miệng hỏi.
– Đây không phải chỗ làm thẻ sao?
Hạ Thiên nghĩ không ra, sao người này đần như vậy? Nếu mình có thể khách quý
rồi thì cần gì phải đến đây làm?
– Tiên sinh, nếu anh không có thể khách quý thì chỉ có thể sang bên kia chờ
được phục vụ.
Người đẹp dùng giọng khách khí nói:
– Anh qua kia xếp hàng đi.
– Bên kia quá đông người, tôi không muốn xếp hàng.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
– Dù sao chị cũng không có việc gì làm, sao không làm thẻ cho tôi?
– Tiên sinh, đây là quy định của ngân hàng.
Người đẹp giải thích.
– Quy định trời ơi gì vậy? Tóm lại chị làm cho tôi một cái thẻ.
Hạ Thiên có chút không vui.
– Tiên sinh, anh đang cố tình gây chuyện sao?
Người đẹp đã bắt đầu không nhịn được, người này làm gì vậy, không có thẻ VIP
thì đừng giả vờ là kẻ có tiền.
– Hạ Thiên, đừng làm rộn.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng phát hiện Hạ Thiên đã chạy đến cửa VIP, vì vậy
nàng vội vàng chạy đến nói:
– Chỗ này phải có thẻ khách quý mới được.
– Bảo chị ấy làm cho một cái thẻ không được sao?
Hạ Thiên có chút không phục.
– Hạ Thiên, thẻ khách quý không làm tùy tiện, cần tốn rất nhiều tiền, hình
như nơi này là năm trăm ngàn.
Tôn Hinh Hinh giải thích.
– Chẳng phải chỉ là năm trăm ngàn sao? Tôi làm thẻ thì bên trong sẽ có ngay
năm triệu.
Hạ Thiên không cho là đúng.
– Tiên sinh, mời anh rời khỏi cửa này.
Người đẹp lại mở miệng.
– Nếu không làm thẻ thì tôi sẽ không đi.
Hạ Thiên rất bức bối, ngân hàng khốn kiếp gì thế này, ngay cả làm thẻ cũng lâu
vậy sao?
– Tiên sinh, anh muốn làm thẻ ở cửa VIP cũng được, trước tiên anh đưa đến đây
năm trăm ngàn đã.
Người đẹp dùng giọng căm giận nói.
– Trên người tôi không mang nhiều tiền như vậy, năm trăm đồng được không?
Hạ Thiên hỏi.
– Tiên sinh, tôi không có thời gian nói giỡn.
Người đẹp hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Hạ Thiên nghe thấy như vậy thì không vui sướng gì, hắn đã chân thành thảo luận
với đối phương, sao lại cho là nói giỡn?
– Hạ Thiên, đừng làm rộn nữa, chỉ chờ một lát mà thôi, không có gì không được
cả.
Tôn Hinh Hinh tiếp tục khuyên hắn:
– Ngân hàng đều là như vậy, nhiều tiền là khách quý, ít tiền sẽ không ai để ý
đến anh.
– Ngân hàng khốn kiếp gì vậy, năm trăm đồng mà không cho mở thẻ, năm trăm
ngàn là khách quý. Tôi có năm triệu, như vậy còn quan trọng hơn chồng chị sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người đẹp.
– Nếu anh thật sự có năm triệu thì cũng có thể là chồng tôi.
Người đẹp dùng giọng châm chọc nói.
– Tôi cũng không có hứng làm chồng chị, chẳng xinh đẹp chút nào.
Hạ Thiên hừ một tiếng:
– Ngân hàng vứt đi, tôi cũng không muốn làm thẻ ở đây.
Hạ Thiên kéo tay Tôn Hinh Hinh định đi ra, nhưng đúng là này có ba tên trùm
đầu chạy vào ngân hàng.
– Đứng im!
– Cướp đây!
– Ngồi xuống ngay!
– Á… ….
Ngân hàng chợt trở nên hỗn loạn, những tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên. Mọi
người nhìn ba tên kia cầm súng trong tay mà sợ hãi đến mức tán loạn, sau đó kẻ
nào cũng ôm đầu ngồi xuống.
Khoảnh khắc này ngoài ba tên cướp thì cũng chỉ còn Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh
đang đứng.
– Nhanh lên, lấy tiền mặt cho vào bao, đừng làm dáng, cẩn thận tao bắn chết
bây giờ.
Hai tên cướp đi đến một cửa rồi ném vào một chiếc túi to màu đen.
– Tiền là của quốc gia nhưng mạng sống là của mình, chúng tao muốn tiền không
thích lấy mạng ai.
Tên cướp thứ ba chợt gào thét.
Tên cướp thứ ba cuối cùng cũng phát hiện Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên vẫn còn
đang đứng, sau đó hắn rống lên giận dữ với hai người:
– Nói hai người ngồi xuống, muốn chết sao?
– Mày mới muốn chết.
Hạ Thiên tức giận nói:
– Mày cướp thì cứ cướp, đừng làm phiền tao.
– Hừ, tao xử lý mày trước.
Bọn cướp lập tức chợt nổi giận, trời ạ, tên khốn này không có chút giác ngộ
của con tin, bị súng chĩa vào mà còn kiêu ngạo như vậy sao?
– Đùng.
Một tiếng súng chát chúa vang lên, ngân hàng lại vang lên những tiếng gào
thét, còn có cả tiếng hét thảm.