Liễu Vân Mạn tưởng rằng Hạ Thiên sẽ rất vui sướng, dù sao đây cũng là một khối
tài sản vài chục triệu, nào ngờ hắn có vẻ rất rã rời, hắn lười biếng nói:
– Chị Vân Mạn, bây giờ dù các cô ấy muốn trả tiền cũng vô dụng, ông ta có hơn
phân nửa là đã chết, tôi cũng không chắc có thể cứu được.
– Hạ Thiên, thật sự không còn biện pháp nào sao?
Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ, ngày hôm qua nàng nghe thấy Hạ Thiên nói thì trong
lòng nghĩ rằng đối phương không muốn cứu mà thôi, thực tế thì cũng có biện
pháp.
– Muốn trị cho ông ta thì phải dùng Nghịch Thiên đệ tam châm, nhưng bây giờ
tôi còn chưa thể sử dụng, vì vậy cứ để ông ta chết, dù sao cũng chính bản thân
ông ấy muốn chết.
Hạ Thiên thuận miệng nói, tuy có thể mượn sự trợ giúp từ Liễu Mộng để thi
triển đệ tam châm, nhưng điều này rất nguy hiểm, hắn sẽ khôn vì Liễu Kỳ mà đưa
thân vào chốn nguy hiểm.
– Nghịch Thiên đệ tam châm sao?
Liễu Vân Mạn nhíu mày:
– Hạ Thiên, tôi nhớ cậu cũng đã nói, chữa tốt bệnh cho tôi phải dùng đệ tam
châm… ….
– Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu.
– Hôm qua cậu nói nếu Tam thúc bất tỉnh thì sẽ gắng gượng được một năm, có
phải không?
Liễu Vân Mạn lại hỏi.
Hạ Thiên gật đầu:
– Đúng, tôi đã nói, ông ta có thể gắng gượng được một năm.
– Trong vòng một năm cậu có thi triển được đệ tam châm không?
Liễu Vân Mạn lại hỏi.
– À, điều này không nhất định, nhưng chị Vân Mạn cứ yên tâm, chị là vợ tôi,
tôi nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu chị.
Hạ Thiên cũng không tính là nói dối, nếu Liễu Mộng đồng ý song tu, như vậy chỉ
trong vòng một năm hắn có thể thi triển đệ tam châm. Dù Liễu Mộng không cùng
song tu, vì cứu Liễu Vân Mạn thì hắn cũng sẽ cưỡng chế thi triển đệ tam châm.
Liễu Vân Mạn rất thông minh, nàng lập tức hiểu Hạ Thiên vẫn có biện pháp cứu
Tam thúc của mình, nhưng chẳng qua vẫn chưa muốn mà thôi.
– Hạ Thiên, tôi biết Tam thúc tự tìm khổ, cũng biết Lý Tam thẩm hôm qua vì lo
lắng mới nói như vậy. Nhưng dù là thế nào, cậu phải đồng ý với tôi, đợi đến
khi cậu có thể thi triển đệ tam châm phải cứu Tam thúc, được không?
Liễu Vân Mạn ôm lấy cánh tay Hạ Thiên rồi khẽ năn nỉ.
Hạ Thiên thật sự không muốn chữa cho Liễu Kỳ, người có thân thể quá kém mà tìm
những năm bà vợ, đáng lý ra phải sớm chầu trời.
Nhưng Hạ Thiên là một đàn ông thương vợ, hắn không muốn từ chối yêu cầu của
Liễu Vân Mạn, vì vậy nói:
– Được rồi, nhưng tôi phải nói điều kiện, ông ta phải trả trước tiền công.
Chị đi nói với những Tam thẩm, trong vòng ba ngày phải đưa tiền đến, sau này
tôi sẽ chữa bệnh cho ông ta, nếu không thì cứ để ông ta chết đi.
Liễu Vân Mạn nghe thấy điều kiện như vậy thì chợt ngây người, sau đó gật đầu:
– Không có vấn đề, tôi sẽ đi nói với các Tam thẩm.
Liễu Vân Mạn biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của Hạ Thiên cho Liễu Kỳ, nếu các
Tam thẩm mà còn không chịu, như vậy nàng cũng mặc kệ.
Ngày hôm qua Lý Tam thẩm không tin Hạ Thiên, nàng đưa Tam thúc đến bệnh viện,
nhưng bệnh viện ra vẻ cứu giúp, ngay sau đó lại đưa ra thông báo bệnh tình
nguy kịch, cuối cùng vẫn phải nhờ Liễu Vân Mạn đến tìm Hạ Thiên. Liễu Vân Mạn
khá mệt mỏi vì vấn đề này, đáng lý ra chỉ là một việc đơn giản nhưng lại bị
người nhà của Tam thúc làm cho phức tạp, lúc đầu nếu ông ta không mở miệng đắc
tội với Hạ Thiên, nào có kết cục bây giờ?
Liễu Vân Mạn cầm lấy điện thoại, nàng điện thoại cho bà nội, nói điều kiện của
Hạ Thiên, nàng cũng không muốn tự mình đi nói điều kiện với các Tam thẩm.
– Hạ Thiên, tôi còn phải đến bệnh viện, cậu muốn ở đây hay ra ngoài?
Liễu Vân Mạn cúp điện thoại rồi nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không muốn ở lại một mình, nếu Liễu Vân Mạn đã muốn đến
bệnh viện thì hắn cũng đi nhờ đến đại học Giang Hải. Hắn vất vả lắm mới biến
chị Hinh làm vợ chính thức, vì vậy hắn phải giám sát chặt chẽ một chút.
Trong cửa hàng hoa Hinh Hinh , Phương Hiểu Như nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh
Hinh một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng không nhịn được phải hỏi:
– Chị Hinh, có phải chị dùng đồ trang điểm cao cấp không? Sao mới một đêm
không gặp mà chị xinh đẹp hẳn ra như vậy?
– Nói nhăng cuội gì vậy? Tôi cũng giống như trước, sao lại đẹp hơn?
Tôn Hinh Hinh trừng mắt nhìn Phương Hiểu Như.
– Chị Hinh, chị thật sự đẹp lên rất nhiều.
Đinh Linh cũng khẽ nói một câu.
– Phải không?
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ, Phương Hiểu Như nói thì nàng còn chưa tin, nhưng
bây giờ Đinh Linh cũng nói, nàng có vẻ nửa tin nửa ngờ.
– Chị Hinh, chị không tin thì soi gương là biết.
Phương Hiểu Như nói.
Tôn Hinh Hinh trước đó đã nhìn qua mình trong gương nhưng không phát hiện ra
mình có gì khác. Nhưng lúc này nàng nghĩ đến ánh mắt của hạ thiên, cộng thêm
lời nói của Phương Hiểu Như và Đinh Linh, nàng cũng không khỏi nghi ngờ, chẳng
lẽ mình thật sự hấp dẫn hơn?
– Chị Hinh, chị có dùng mỹ phẩm cao cấp không vậy?
Phương Hiểu Như vẫn không tin:
– Này, có phải Hạ Thiên lén mua cho chị mỹ phẩm cao cấp, chị lại giấu không
cho em biết?
Tôn Hinh Hinh trừng mắt nhìn Phương Hiểu Như:
– Hạ Thiên mua cho chị đồ trang điểm, chị cất giấu làm gì?
– À, các người ở chung, anh ấy mua cho chị cũng không có gì là lạ.
Phương Hiểu Như thầm nói một câu, Hạ Thiên kia mua nhẫn kim cương cho Tôn Hinh
Hinh, còn tặng xe Ferrari, mua đồ trang điểm thì tính là gì?
Tôn Hinh Hinh nghe thấy hai chữ ở chung mà vẻ mặt đỏ bừng, bây giờ nàng đã
thật sự sống chung với Hạ Thiên. Đúng lúc này trong đầu nàng chợt lóe lên một
ý nghĩ vớ vẩn, chẳng lẽ mình đẹp hơn vì tối qua… ….
– Phì, nghĩ gì thế?
Tôn Hinh Hinh thầm mắng mình, nhưng nàng không ngờ suy đoán của mình là sự
thật.
– Á, không xong.
Tôn Hinh Hinh đột nhiên nhớ đến một vấn đề:
– Hiểu Như, em xem cửa hàng, chị đi mua ít đồ.
Tôn Hinh Hinh vội vàng chạy ra ngoài, mới chạy vài bước thì đột nhiên nhào vào
lòng một người, đồng thời bên tai còn vang lên âm thanh quen thuộc:
– Chị Hinh, chị nhớ tôi vậy sao?
Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười, nàng nhìn Hạ Thiên rồi gắt:
– Ai nhớ cậu?
– Nếu chị không nhớ thì sao tôi vừa đến đây, chị đã nhào vào lòng tôi rồi?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
– Đừng nghĩ chị không biết, nhất định là cậu có ý chắn đường.
Tôn Hinh Hinh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Đừng làm rộn, chị phải đi mua thuốc, rất gấp.
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
– Chị Hinh, chị đến tiệm thuốc làm gì? Chị không khỏe ở chỗ nào? Tôi có thể
chữa cho chị.
– Chị không có gì không khỏe cả.
Tôn Hinh Hinh đỏ mặt, nàng hạ giọng:
– Cậu là sắc lang, còn không phải cậu làm ra sao? Chị phải đi mua thuốc tránh
thai, nếu không có mang thì sao?
– Chị Hinh, chị không muốn có mang sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi, giọng nói có hơi lớn, vì vậy Phương Hiểu Như ở bên
trong cũng nghe được.
Phương Hiểu Như chợt khoa trương:
– Sao? Chị Hinh, chị có thai rồi à?
Tôn Hinh Hinh vừa thẹn vừa giận:
– Em nói gì vậy, ai nói em chị có mang?
– Chị Hinh, em vừa nghe Hạ Thiên nói.
Phương Hiểu Như cảm thấy rất vô tội.
– Em nghe không rõ, đừng nói bậy.
Tôn Hinh Hinh tức giận nói, vì tránh Phương Hiểu Như tiếp tục đoán mò, nàng
dứt khoát nói:
– Chị chỉ lo mình mang thai, vì vậy đi mua thuốc tránh thai.
– Này chị Hinh, chị đã chung đụng với Hạ Thiên lâu ngày như vậy, bây giờ mới
đi mua thuốc tránh thai, có phải quá muộn rồi không?
Phương Hiểu Như không nhịn được nói.
– Cái gì mà chung đụng nhiều ngày? Tối qua chị mới… ….
Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải phản bác, nhưng sau đó nàng lại ngượng
ngùng, nàng trừng mắt nhìn Phương Hiểu Như:
– Tóm lại em đừng nói bậy.
– À, chị Hinh, em không nói nữa là được.
Phương Hiểu Như luôn sợ thất nghiệp, vì vậy nàng không dám nói tiếp.
– Chị Hinh, chuyện mua thuốc cứ để em làm.
Đinh Linh đi ra, nàng khẽ nói.
– Em còn nhỏ mà chạy ra mua thuốc tránh thai, người khác còn cho rằng tối qua
em sinh chuyện.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu:
– Để chị đi.
– Chị Hinh, muốn tránh thai thì cũng không cần đi mua thuốc, tôi có biện
pháp.
Hạ Thiên nhịn không được phải nói.
– Cậu có biện pháp sao?
Tôn Hinh Hinh có chút nghi ngờ.
– Chị Hinh, thuốc tránh thai đều có tác dụng phụ, tôi có thể châm cứu tránh
thai, không có tác dụng phụ.
Hạ Thiên trả lời.
Tôn Hinh Hinh có chút không tin:
– Hạ Thiên, châm cứu tránh thai sao? Chị còn chưa nghe qua, mà cậu có nắ chắc
không? Cậu không chắc thì chị đi mua thuốc sẽ hay hơn, chị cũng không muốn
mang thai.
– Chị Hinh, chị cứ yên tâm, tôi là thần y.
Hạ Thiên có vẻ tin tưởng mười phần.
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định tin vào Hạ Thiên.
Đồng thời nàng cũng thầm nói với chính mình, nếu tiểu sắc lang thật sự làm
nàng có thai, như vậy nàng sẽ sinh con, sẽ để cho tiểu sắc lang không được yên
tĩnh.
– Hạ Thiên, vậy cậu châm cứu cho chị đi.
Thời gian đã hơi lâu, Tôn Hinh Hinh có chút lo lắng, vì vậy nàng thúc giục Hạ
Thiên.
– Được.
Hạ Thiên đáp ứng, hắn ôm Tôn Hinh Hinh vào cửa hàng hoa, sau đó thi châm cho
nàng. Đối với hắn thì thi châm tránh thai rất đơn giản, chỉ cần một châm là
giải quyết được ngay, cũng không có tác dụng phụ, tốt hơn dùng thuốc rất
nhiều.
– Như vậy là xong sao?
Phương Hiểu Như nhìn Hạ Thiên đâm một châm vào gần rốn cho Tôn Hinh Hinh, cả
quá trình chưa đến một phút, vì vậy mà không khỏi hoài nghi.
– Tất nhiên, nếu không tin thì anh sẽ có thể thi châm lên người em, đừng nói
là tránh thai, thậm chí còn có thể tuyệt sản.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh lại hoảng sợ:
– Á, Hạ Thiên, cậu…Cậu không làm cho chị tuyệt sản đấy chứ?
Bây giờ Tôn Hinh Hinh không muốn có con không có nghĩa là tương lai cũng vậy,
chẳng qua lúc này nàng cảm thấy không thích hợp có con, dù sao nàng cũng thấy
Hạ Thiên vẫn còn là một đứa bé.
– Không, chị Hinh, tôi chỉ nói có thể tuyệt sản, tôi nào có thể làm chị tuyệt
sản được. Chị là vợ tôi, sao tôi có thể làm vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tôn Hinh Hinh, sao nàng lại nghĩ như vậy?
– Vậy thì tốt.
Tôn Hinh Hinh khẽ thở ra.
Phương Hiểu Như lại bĩu môi, thì ra Tôn Hinh Hinh vẫn muốn sinh con cho Hạ
Thiên.