Nhìn máy tính bị hack mà Hạ Thiên có chút buồn bực, Tiểu Yêu Tinh lại hack
máy, hắn chỉ thử hack với máy của nàng bên kia mà thôi, sao lại không thành
công? Tiểu Yêu Tinh mỗi lần hack máy của hắn chỉ là vài giây đồng hồ, hắn còn
tưởng rằng hack máy tính của đối phương cũng dễ dàng như vậy.
Máy tính đột nhiên khôi phục lại như thường, điều này làm Hạ Thiên có chút bất
ngờ, chẳng lẽ hôm nay tâm tình của Tiểu Yêu Tinh rất tốt?
– Anh rõ ràng là đại sắc lang, xem tôi giết anh thế nào?
Tiểu Yêu Tinh thật sự rất tức giận, nàng gửi cho Hạ Thiên tin nhắn này xong
thì biểu tượng QQ chợt tối đi, cũng không biết đã thoát ra hay đang ẩn nick.
Hạ Thiên không cho là đúng, Tiểu Yêu Tinh có thể làm gì được hắn? Cùng lắm chỉ
có thể hack máy tính, cũng chẳng có gì quá đáng, hắn cũng quen nhìn màn hình
đen.
Một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Hạ Thiên không khỏi quay đầu, hắn lập
tức nhìn thấy Tôn Hinh Hinh mặc chiếc áo ngủ hắn thích nhất và gợi cảm nhất đi
vào phòng.
Những đường cong và bộ vị như ẩn như hiện làm lửa nóng trong lòng Hạ Thiên
bùng lên dữ dội, cái gì mà hacker Tiểu Yêu Tinh, hắn ném tất cả những vấn đề
vừa rồi lên chín tầng mây.
Tôn Hinh Hinh vừa đi đến bên giường đã bị Hạ Thiên ôm chầm lấy.
– Á… ….
Tôn Hinh Hinh khẽ hô lên một tiếng duyên dáng:
– Tiểu sắc lang, đi tắm trước đi, nếu không đừng chạm vào người chị.
– Chị Hinh, nói vậy thì tôi đi tắm sẽ có thể đụng vào sao?
Hạ Thiên không nỡ buông tay, thân thể Tôn Hinh Hinh rất mềm, hơn nữa còn rất
thơm, ôm rất thoải mái.
– Cậu đi tắm trước đi.
Tôn Hinh Hinh hờn dỗi nói.
– Được rồi, chị Hinh!
Hạ Thiên cuối cùng cũng buông Tôn Hinh Hinh, hắn nhảy xuống giường, hắn vội
vàng chạy vào nhà tắm. Sau đó, chưa đến một phút sau hắn đã chạy ra.
– Chị Hinh, đã tắm xong.
Hạ Thiên nhảy lên giường, hắn bế Tôn Hinh Hinh lên theo.
Tôn Hinh Hinh lập tức dở khóc dở cười, tiểu sắc quỷ này cũng quá háo sắc, tắm
rửa chưa được một phút, cũng không biết đã dội nước lên người chưa nữa.
– Đóng chắc cửa lại.
Tôn Hinh Hinh khẽ nói, thật ra nàng đã sớm có quyết định nhưng trong lòng cũng
rất ngại ngùng, còn có chút căng thẳng. Hai mươi hai năm, cuối cùng nàng cũng
đón người đàn ông đầu tiên trong đời, tất nhiên nàng vừa chờ mong vừa lo lắng
khoảnh khắc quan trọng này, hơn nữa cũng có chút bất an.
Hạ Thiên dùng tốc độ rất nhanh để phóng ra đóng cửa, ngay sau đó hắn lại chạy
vào ôm Tôn Hinh Hinh vào lòng lần thứ ba. Lần này Tôn Hinh Hinh cũng không
vùng vẫy, cũng không từ chối, nàng chỉ dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn gương mặt Hạ
Thiên.
– Hạ Thiên, cậu đã nói sẽ đối xử tốt với tôi cả đời, có phải vậy không?
Tôn Hinh Hinh khẽ hỏi, tuy hai bên chỉ ở chung được nửa tháng, nhưng người đàn
ông này đã giúp nàng khá nhiều chuyện, vì vậy mà khoảnh khắc này nàng hoàn
toàn rơi vào tay giặc.
– Chị Hinh, chị là vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ tốt với chị cả đời.
Hạ Thiên gật đầu, bàn tay bắt đầu chậm rãi tuần tra trên người nàng.
– Hôn chị đi.
Tôn Hinh Hinh khẽ mở cặp môi anh đào, nàng nói ra ba chữ, trong giọng nói có
hương vị hấp dẫn người khác.
Hạ Thiên cúi đầu, hắn hôn xuống, tất nhiên hắn sẽ không từ chối những yêu cầu
thế này.
Kỹ thuật hôn môi của Tôn Hinh Hinh rất kém nhưng đáp ứng rất nhiệt liệt, dưới
sự chỉ đạo của Hạ Thiên, nàng học tập rất nhanh, cặp lưỡi quấn lấy nhau, thân
thể nàng cũng dần nóng rực lên. Dù bây giờ nàng được ôm máy điều hòa là Hạ
Thiên, nhưng nàng vẫn nóng, thân thể cũng bùng lên mùi thơm nồng đậm, vô tình
phòng ngủ tràn ngập một hương vị đặc biệt.
Mùi hương này giống như càng kích thích lửa nóng trong lòng Hạ Thiên, hắn cố
gắng hôn cặp môi đỏ mọng của Tôn Hinh Hinh, hai tay lên tục xoa nắn. Chỉ một
lúc sau đồ ngủ đã dần rời khỏi người Tôn Hinh Hinh dưới bàn tay ma thuật của
hắn.
– Ông xã, điện thoại kìa…Ông xã, điện thoại kìa… ….
Điện thoại của Hạ Thiên chợt vang lên, lúc này hắn cũng không rãnh đi nhận
điện thoại, nhưng sau đó chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.
– Hạ Thiên, nhận điện thoại đi đã.
Tôn Hinh Hinh thở gấp, điện thoại đột nhiên gọi đến cũng làm nàng có chút căm
tức.
Hạ Thiên cầm lấy điện thoại xem xét, là một dãy số lạ. Tuy hắn không tình
nguyện nhưng phải nhận máy, hắn nói bằng giọng bất thiện:
– Này, ai vậy?
– Này, có nhiệm vụ mới nhanh vậy sao?
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, ngay sau đó mở miệng mắng một câu, cuối cùng cúp
điện thoại.
– Điên.
Hạ Thiên mắng một câu, sau đó hắn ném điện thoại sang một bên, hắn cúi đầu hôn
xuống, nhưng lúc này hắn hôn lên bộ ngực sữa ngạo nghễ của Tôn Hinh Hinh.
Điện thoại chết tiệt lại vàng lên, Hạ Thiên nhìn qua, là một số lạ, hắn dứt
khoát không nhận, sau đó ném điện thoại sang một bên, tiếp tục chuyện đại sự.
Nhưng điện thoại vẫn vang lên, lại là số lạ, Hạ Thiên cuối cùng cũng học cách
thông minh, hắn trực tiếp cắt điện thoại, thế giới đã yên tĩnh trở lại.
– Hạ Thiên, nếu có người có chuyện quan trọng cần tìm… ….
Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải nói, đáng tiếc là chưa nói hết lời thì đã
bị Hạ Thiên dùng môi chặn lại. Trên đời này làm gì còn gì quan trọng hơn vấn
đề hắn “hoạt động” với vợ chứ?
Một lúc sau Tôn Hinh Hinh khẽ than một tiếng đau đớn, Hạ Thiên và Tôn Hinh
Hinh tiến vào trong hoạt động vĩ đại nhất của lịch sử nhân loại. Nhân loại sở
dĩ có thể tồn tại cũng vì hoạt động này, vì sự phát triển của nhân loại mà Hạ
Thiên cúc cung tận tụy, hắn lên xuống không sợ hao tổn thể lực.
Mùi hương trong phòng ngủ ngày càng nồng, thậm chí còn có vài phần bay ra khỏi
phòng ngủ, ngay sau đó cả phòng khách cũng tràn đầy mùi hương. Hạ Thiên đột
nhiên cảm thấy nick nam của Tôn Hinh Hinh không nên là Hinh Hinh công chúa,
phải là Hương Hương công chúa mới đúng.
– Hạ Thiên, nhẹ thôi, chị đau… ….
– Chị Hinh, em giúp chị chữa thương nhé?
– Ừ… …
– Chị còn đau không?
– Hết rồi.
– Chúng ta tiếp tục nhé?
– Đừng nên mạnh quá, ừ… ….
… ….
Những lời đối thoại như vậy lặp đi lặp lại khá nhiều lần trong đêm, mãi đến
sáng sớm hai người mới ôm nhau ngủ trong cảm giác thoải mái vô hạn.
Mà sáng nay cục trưởng Hoàng Hải Đào cục công an đang ngồi chết lặng trong
phòng làm việc, sáng sớm đang ngủ bị đánh thức đến lúc này lão đã không nhớ rõ
mình đã nhận bao nhiêu cuộc điện thoại. Hơn nữa những người điện thoại đến có
chủ tịch thành phố, bí thư thị ủy, giám đốc công an tỉnh, thậm chí còn có cả
bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh
ủy… ….
Trong ký ức của Hoàng Hải Đào thì từ khi nhận chức cục trưởng cục công an đến
nay chưa bao giờ liên tiếp nhận được những cuộc điện thoại của các nhân vật
khủng bố như vậy, mà bây giờ chỉ mất thời gian một buổi sáng đã nhận được tất
cả các cuộc điện thoại như vậy. Nếu những người kia gọi điện thoại để khen
thưởng thì lão sẽ rất vui sướng, nhưng vấn đề là ai cũng điện thoại đến mắng,
người nào cũng mắng vài câu xối xả, vì vậy lão không thể nào vui nổi, thậm chí
còn sinh ra cảm xúc muốn nhảy lầu.
Đám cán bộ lãnh đạo kia mắng Hoàng Hải Đào cũng vì một cái tin nhắn, cụ thể mà
nói chỉ là một tin nhắn rác, mà tin nhắn kia vốn không có vấn đề, nhưng khốn
nổi tin nhắn đó lại được gửi đến số điện thoại của các quan lớn. Thực tế là
một cục trưởng cục công an như Hoàng Hải Đào cũng nhận được.
– Người đẹp cô đơn cần được sưởi ấm, một dù ba trăm, bao đêm năm trăm, đưa
hàng đến thăm.
Đây là nội dung tin nhắn kia, sau đó còn có một tấm ảnh rất khêu gợi, còn có
thêm một dãy số điện thoại liên lạc.
Tuy mỗi năm đều có đợt truy quét các tệ nạn xã hội, nhưng những vấn đề này khó
thể cấm đoán hoàn toàn, vì vậy nếu không quá ồn ào thì nhiều khi cục công an
cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nhưng bây giờ tin nhắn này còn đưa đến
cả điện thoại của bí thư tỉnh ủy, đúng là quá ngông cuồng, Hoàng Hải Đào thân
là cục trưởng cục công an, tất nhiên sẽ bị mắng là không làm tốt công tác truy
quét tệ nạn xã hội.
Hoàng Hải Đào bị mắng xối xả mà cảm thấy điên cả người, lúc này lão phải tìm
ra bằng được thằng chó chết đã nhắn tin rác khốn nạn kia.
Hoàng Hải Đào ngồi trong phòng làm việc năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng không
còn cuộc điện thoại nào khác, vì vậy lão mới thở phào một hơi, xoa xoa đầu,
sau đó rời khỏi phòng làm việc đi đến khu hành chính của đội cảnh sát hình sự
số sáu.
– Băng Băng, có chuyện muốn giao cho cô.
Hoàng Hải Đào tìm được Lãnh Băng Băng, đây không phải là án lớn nhưng lại kinh
động quá nhiều nhân vật tai to mặt lớn, vì vậy lão muốn để cho Lãnh Băng Băng
đi làm, như vậy lão cũng yên tâm hơn.
Nhưng Hoàng Hải Đào nói ra thì vẻ mặt của tất cả cảnh sát đội cảnh sát hình sự
số sáu chợt trở nên kỳ quái, vẻ mặt Lãnh Băng Băng lại càng quái dị.
– Cục trưởng, chú…Chú nói, tin nhắn kia? Có rất nhiều người nhận được sao?
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi một câu.
– Không sai, tôi cũng nhận được.
Hoàng Hải Đào gật đầu.
– Đội trưởng, tôi cũng nhận được.
Có người tiếp lời.
– Đúng vậy, tôi cũng nhận được… ….
– Tôi cũng nhận được, tôi còn điện thoại qua số kia… ….
Mọi người trong văn phòng đều lên tiếng, thì ra ai cũng nhận được tin nhắn
kia.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, nàng thì thào:
– Lưu manh đắc tội với ai mà đáng sợ như vậy?
Hoàng Hải Đào nghe thấy như vậy thì nhíu mày:
– Băng Băng, cháu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ…Cháu có đầu mối gì sao?
– Cục trưởng, chú hãy nhìn kỹ số điện thoại, chắc chú cũng biết.
Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, cuối cùng nàng cũng nói.
– Cái gì?
Hoàng Hải Đào có chút tức giận:
– Băng Băng, cháu nói gì vậy? Tôi đường đường là cục trưởng cục công an, sao
có thể quen biết với loại khốn kiếp này?
– Cục trưởng, chú hiểu lầm rồi.
Lãnh Băng Băng chỉ vào dãy số:
– Dãy số này…Hạ Thiên!
– Sao?
Đầu tiên Hoàng Hải Đào có chút sững sờ, ngay sau đó lão tranh thủ lấy điện
thoại ra nhìn kỹ dãy số, vì vậy mà có chút dở khóc dở cười:
– Cái này…Đây đúng là số điện thoại của Hạ thần y sao?
Những cảnh sát khác cũng không nhịn được phải sững sờ, số điện thoại để lại
trong tin nhắn là của Hạ Thiên sao? Người đẹp cô đơn gợi cảm là Hạ Thiên à? Vì
vậy mà mọi người chợt ớn lạnh.
– Cục trưởng, có thể có người chơi khăm, trước tiên cháu đến hỏi thăm Hạ
Thiên cái đã.
Lãnh Băng Băng mở miệng nói, tối qua nàng nhận được tin nhắn này còn tưởng
rằng Hạ Thiên muốn chọc mình. Nào ngờ lúc này nàng phát hiện ra không chỉ một
người nhận được tin nhắn, chỉ cần nhìn tình cảnh lúc này thì biết, có lẽ toàn
bộ mọi người trong thành phố Giang Hải đều nhận được… ….