– Hạ Thiên, cậu định đi đâu? Có muốn tôi tiễn về không?
Kiều Đông Hải đi ra khỏi quán bar Thiên Hậu rồi mở miệng hỏi.
Người trả lời lại là Tôn Hinh Hinh:
– Không cần, chúng tôi có xe.
Kiều Đông Hải nhìn Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đi về phía một chiếc Ferrari mà
không khỏi buồn bực, tiểu tử kia lấy đâu ra xe vậy? Nhưng xe còn tốt hơn cả xe
của hắn, mà cũng không thấy đối phương đến lấy tiền từ tay Kiều Tiểu Kiều.
Đợi đến khi Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh chạy chiếc Ferrari phóng đi thì Kiều
Đông Hải mới leo lên chiếc Cadillac của mình. Hắn không phải không có tiền mua
xe, trước đó hắn vừa ý một con Roll-Royce Phantom nhưng cuối cùng lại nhịn
không mua. Ai bảo Kiều Tiểu Kiều quá danh tiếng, gia sản của người ta không
bằng một phần mười của nàng nhưng đã chạy siêu xe, mà nàng chỉ chạy một chiếc
Volvo khoảng ba trăm ngàn, Kiều Đông Hải là một người anh họ, thôi thì cũng
chỉ biết an phận một chút.
– Tiểu Kiều an phận sao lại tìm đến một Hạ Thiên không biết an phận là gì
nhỉ?
Kiều Đông Hải có chút đau đầu, Hạ Thiên vừa rước lấy phiền toái, sợ rằng phiền
toái này sẽ tổn hại hết tế bào não của hắn.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Đông Hải không khỏi thở dài, sự
việc đến nhanh thế sao?
– Nhị thúc, không phải chú đang bận rộn vì vụ án của Kỷ Nam và Hạ Vân Sơn
sao?
Kiều Đông Hải nhận điện thoại, hắn nhịn không được phải hỏi.
Người điện thoại đến là Kiều Chấn Quốc, tâm tình của vị phó chủ tịch vốn rất
tốt, nhưng một cú điện thoại vài phút trước làm cho những ý tốt của lão biến
mất hơn phân nửa.
– Đông Hải, gần đây cháu rất thông minh, đêm nay đầu óc có vấn đề gì rồi sao?
Kiều Chấn Quốc dùng giọng căm tức hỏi:
– Cháu tự nhiên động đến con đàn bà Mễ Hồng kia làm gì?
– Nhị thúc, cháu nào có động vào cô ta.
Kiều Đông Hải có chút buồn bực:
– Là do Hạ Thiên gây ra.
– Lại là Hạ Thiên sao?
Kiều Chấn Quốc lập tức nói:
– Tên kia không biết yên ổn vài ngày sao? Có phải một ngày chẳng gây chuyện
thì không yên sao?
– Nhị thúc, lời này chú cũng không nên nói với cháu, ngay cả Tiểu Kiều cũng
không quản được cậu ta, cháu có biện pháp nào đây?
Kiều Đông Hải dùng giọng bất đắc dĩ nói:
– Hơn nữa chính cậu ta đi gây chuyện cũng không phải không có chỗ tốt với
chúng ta, Nhị thúc thấy có phải vậy không?
Kiều Chấn Quốc tất nhiên biết rõ ý nghĩa lời nói của Kiều Đông Hải, nếu không
có Hạ Thiên thì Kỷ Nam và Hạ Vân Sơn sẽ không rớt ngựa, mà Kiều Chấn Quốc cũng
không có được vị trí tốt như lúc này.
– Tiểu tử kia là cây kiếm hai lưỡi, cháu thương lượng với Kiều Tiểu Kiều, cả
hai nên giám sát cậu ta chặt chẽ một chút.
Giọng điệu của Kiều Chấn Quốc có chút hòa hoãn:
– Cháu nói cho chú xem, trước đó giữa cậu ta và Mễ Hồng có chuyện gì? Không
thể hòa giải sao?
Kiều Đông Hải đơn giản nói những chuyện vừa xảy ra, cuối cùng còn bổ sung một
câu:
– Nhị thúc, theo cháu thấy thì việc này không thể nào hòa giải.
Kiều Chấn Quốc suy nghĩ một chút:
– Không sai, Mễ Hồng đã ở thành phố Giang Hải được hơn mười năm, trước nay
chưa từng chịu nhục như vậy, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua.
– Nhị thúc, nếu đã như vậy thì chúng ta không ra tay trước để chiếm lợi thế?
Kiều Đông Hải khẽ hỏi, nếu đã không thể hòa giải thì lợi dụng cơ hội để tấn
công kẻ địch, phải ra tay trước.
– Phương Sở vào bệnh viện rồi à?
Kiều Chấn Quốc đột nhiên hỏi.
– Đúng vậy, Nhị thúc, có lẽ bị thương rất nặng.
Kiều Đông Hải trả lời.
– Tốt lắm, cậu lập tức truyền tin này ra, cố gắng để mọi người đều biết.
Kiều Chấn Quốc nhanh chóng nói, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu:
– Nhớ rõ, phải nói tình hình Phương Sở nghiêm trọng một chút.
Kiều Đông Hải lúc đầu có chút mê hoặc, nhưng hắn phản ứng ngay lập tức:
– Nhị thúc cao minh, cháu sẽ đi làm ngay.
– Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ chú sẽ cắt điện thoại, nếu có chuyện gấp thì
cháu biết tìm chú thế nào rồi đấy.
Kiều Chấn Quốc nói xong những lời này thì cúp điện thoại, ngay sau đó lão tắt
điện thoại.
Mà Kiều Đông Hải bắt đầu công tác của mình, không phải lan truyền tin đồn, mà
truyền đi một sự thật.
… ….
Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh về khu Học Phủ Danh Uyển, Đinh Linh cũng đã về nhà,
khi thấy hai người thì nàng khách khí nói:
– Chị Hinh, thiên ca, các người đã về rồi.
Khi thấy Đinh Linh thì Hạ Thiên có chút mê hoặc:
– Chị Hinh, sao cô ấy lại ở đây?
– Hạ Thiên, Tiểu Linh là người mà tên mập đưa đến đây coi sóc cho tôi, cậu
không biết sao?
Tôn Hinh Hinh có chút kỳ quái.
– Chị Hinh, tôi biết, nhưng tối cô ấy cũng ở lại đây sao?
Rõ ràng Hạ Thiên quan tâm đến vấn đề khac.
Tôn Hinh Hinh gật đầu:
– Tất nhiên rồi, tôi vốn cho cô ấy ngủ phòng của cậu, nhưng bây giờ cậu đã
về, vì vậy để Tiểu Linh qua phòng tôi.
– Không cần, không cần.
Hạ Thiên vội vàng nói:
– Tiểu Linh, em ngủ phòng anh.
– Sao? Thiên ca, anh… ….
Đinh Linh chợt ngẩn người, chẳng lẽ thiên ca muốn ngủ với mình?
Tuy trước đây Tứ thúc có nói, nếu thiên ca thích nàng thì rất tốt. Nhưng bây
giờ nàng vừa đến, thiên ca đã cùng ngủ với nàng, như vậy chẳng phải quá háo
sắc sao?
– Hạ Thiên, cậu là tiểu sắc lang, không cho phép cậu có ý với Tiểu Linh, cô
ấy còn nhỏ.
Tôn Hinh Hinh sẵng giọng, nàng cũng có chút tức giận. Nàng biết rõ Hạ Thiên
háo sắc, nhưng cũng không ngờ háo sắc như vậy.
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội:
– Chị Hinh, tôi sao có ý với cô ấy được.
– Cậu không có ý sao bắt cô ấy ngủ chung phòng?
Tôn Hinh Hinh dùng giọng mất vui nói, Hạ Thiên này đúng là tiểu sắc quỷ, dù có
ý với Đinh Linh thì cũng thừa dịp mình không có mặt mới đúng, chẳng lẽ mình
kém Đinh Linh?
Nhưng khi nhìn lại Đinh Linh thì Tôn Hinh Hinh cảm thấy mình quyến rũ hơn
nhiều, chỉ cần dáng người trưởng thành của nàng thì cũng hơn hẳn một Đinh Linh
trẻ trung.
– Chị Hinh, Đinh Linh ngủ phòng tôi, tôi ngủ phòng chị.
Hạ Thiên nhìn Tôn Hinh Hinh, vẻ mặt vẫn rất vô tội.
Tôn Hinh Hinh nghe vậy mới chợt hiểu ra, thì ra tiểu sắc lang kia có ý với
mình, vì vậy mà trong lòng nàng có chút vui sướng, xem ra sức quyến rũ của
mình vẫn mạnh hơn Đinh Linh.
– Tôi không cho cậu ngủ cùng.
Tôn Hinh Hinh gắt:
– Cậu ngủ ngoài ghế sa lông.
Hạ Thiên lập tức phản kháng:
– Tôi không ngủ ngoài ghế, tôi muốn ngủ trên giường.
– Chị Hinh, thiên ca, nếu không em đi chỗ khác ngủ.
Đinh Linh biết Hạ Thiên không phải muốn ngủ mới mình, vì vậy mà thở phào nhẹ
nhõm. Tuy nàng cảm thấy thiên ca này rất lợi hại, cũng sùng bái hắn, nhưng
điều đó cũng chưa đến mức để nàng phải ngủ chung với đối phương.
– Đã muộn thế này em còn muốn đi đâu ngủ?
Tôn Hinh Hinh lắc đầu:
– Hơn nữa em còn là một cô gái, rời khỏi nhà cũng không an toàn. Tiểu Linh,
em ngủ ở trong phòng kia, cũng để ý một chút, lấy hết quần áo của Hạ Thiên ra.
– Vâng, chị Hinh.
Đinh Linh gật đầu, sau đó lại hỏi một câu:
– Vậy…Quần áo của thiên ca để ở đâu?
Tôn Hinh Hinh nhìn Hạ Thiên, gương mặt hơi đỏ:
– Đặt trong phòng chị.
– Biết rồi, chị Hinh.
Đinh Linh lập tức hiểu ra, xem ra chị Hinh cũng muốn ngủ với thiên ca. Tất
nhiên điều này rất bình thường với nàng, nếu chị Hinh là bạn gái của thiên ca
thì ngủ chung có gì không bình thường?
Hạ Thiên cũng rất vui, cuối cùng mình và chị Hinh cũng chính thức ngủ chung.
– Chị Hinh, tôi đi ngủ trước.
Hạ Thiên sợ Tôn Hinh Hinh đổi ý, vì vậy hắn tranh thủ thời gian đi vào phòng
của nàng, trước tiên phải chiếm lấy cái giường rồi nói sau.
Tôn Hinh Hinh thấy tâm tình trẻ con của Hạ Thiên mà cảm thấy dở khóc dở cười,
nhưng lúc này nàng cũng không nói gì. Trước tiên nàng đưa quần áo của Hạ Thiên
móc vào tủ, sau đó lấy đồ ngủ vào phòng tắm.
Bây giờ còn chưa đến mười giờ, Hạ Thiên đã ngủ bảy tám giờ vào ban ngày, vì
vậy lúc này hắn không có cảm giác buồn ngủ. Hắn ngồi lên giường của Tôn Hinh
Hinh rồi mở máy tính, định lên mạng tìm nguồn vui.
Vì hắn sợ Tiểu Yêu Tinh Yêu Yêu kia hack đen màn hình máy tính nên không dám
online QQ, hắn chỉ lên mạng dạo một vòng, xem tin tức về các người đẹp. Nhưng
một lúc sau hắn đã thấy chán, vì vậy lại phải đăng nhập QQ.
Hạ Thiên cũng chỉ có hai người bạn trên QQ, một cái đang có biểu tượng màu
xám, bây giờ Hinh Hinh công chúa đang tắm, tất nhiên không thể xuất hiện. Lúc
này Tiểu Yêu Tinh cũng không có mặt, đây là điều mà Hạ Thiên cầu còn chưa
được.
Nhưng không có bạn bè để nói chuyện thì Hạ Thiên cũng thấy chán, hắn đang định
điện thoại cho Tiểu Kiều để hỏi số QQ, đúng lúc này Tiểu Yêu Tinh đã gửi đến
một tin nhắn:
– Này, đại sắc lang, dám lên mạng sao? Không sợ tôi hack à?
– Không phải em không online sao?
Hạ Thiên sững sờ.
– Ngu ngốc, không biết ẩn danh sao?
Tiểu Yêu Tinh lập tức mắng người.
– Không biết.
Hạ Thiên trả lời một câu rất thành thật, sau đó hắn hỏi:
– Vợ anh có đấy không? Sao cô ấy không điện thoại cho anh?
– Hừ, nếu chẳng phải chị Hàm không cho em hack anh, anh tưởng rằng sẽ còn
được nói chuyện với em sao?
Tiểu Yêu Tinh ném đến một trái bom:
– Chị Hàm bảo em nói cho anh biết, gần đây chị ấy rất bận, vài ngày sau mới
đến tìm anh.
– Rốt cuộc là mấy người nữa sẽ đến?
Hạ Thiên rất quan tâm đến vấn đề này:
– Hai ngày hay ba ngày?
– Không biết, còn nữa, anh đừng hỏi nhiều, nếu không em hack máy của anh.
Tiểu Yêu Tinh bắt đầu uy hiếp Hạ Thiên.
Hạ Thiên rất bực bội, hắn sinh ra một xúc động muốn đánh Tiểu Yêu Tinh, đáng
tiếc là không biết đối phương đang ở đâu, hơn nữa bây giờ hắn sắp ngủ với Tôn
Hinh Hinh, không có thời gian đánh người, vì vậy hắn tạm thời bỏ qua. Bây giờ
hắn muốn lên mạng, thôi thì nhịn một chút, nếu lần sau hắn gặp mặt thì sẽ cho
Tiểu Yêu Tinh biết tay.
– Này, anh hỏi em, lên mạng có trò gì chơi không?
Hạ Thiên hỏi, hắn nghe tên mập nói trên mạng có trò chơi, nhưng đến bây giờ
hắn còn chưa được chơi trò gì cả.
– Có rất nhiều trò, ví dụ như game Ma Thú hay Tây Du Ký, nhưng em không
thích, chỉ chỉ thích hack máy tính của người khác.
Rõ ràng sở thích của Tiểu Yêu Tinh là không giống với người thường.
– Anh cũng muốn hack máy tính, anh phải làm sao?
Hạ Thiên cũng là một kẻ hiếu học, hắn dùng giọng chân thành để lãnh giáo.
– Anh thật sự muốn hack sao? Em sẽ dạy cho một chút… ….
Tiểu Yêu Tinh rõ ràng là giáo viên giỏi, nàng bắt đầu chỉ bảo cho Hạ Thiên
biết hack máy tính người khác thế nào. Nhưng chỉ vài phút sau nàng đã bị chọc
tức.
Tiểu Yêu Tinh nổi giận với kết quả là màn hình của Hạ Thiên lại trở thành màu
đen, bên trên có hai hàng chữ:
– Anh đúng là ngông cuồng, dám hack máy của tôi sao?
Đây là lần đầu tiên bắt đầu kiếp sống hacker, nhưng không ngờ kết quả là thất
bại thảm hại, ai bảo hắn dùng phương pháp mà Tiểu Yêu Tinh dạy bảo để hack
ngược lại?