Hạ Thiên căn bản không quan tâm đến Mễ Hồng, nàng đi đến trước mặt Diệp Thiếu
Kiệt đang ngã lăn đưới dất, hắn dùng chân hất đối phương lên:
– Này, thằng ngu, tao đã cho mày tiền, bây giờ nên đi theo tao, đứng lên,
đừng giả vờ chết.
– Hạ Thiên, mày muốn thế nào?
Diệp Thiếu Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói, lúc này hắn rất sợ, hắn không ngờ
Phương Sở bị Hạ Thiên đánh bại dễ dàng như vậy.
Thực tế không chỉ Diệp Thiếu Kiệt nghĩ như vậy, kể cả Kiều Đông Hải và những
người khác cũng cảm thấy không ngờ, vì ai cũng biết Phương Sở không phải người
thường.
Mễ Hồng ở quán ba Thiên Hậu mười năm ở thành phố Giang Hải, mười năm, dù là
công tử con nhà quan hay công tử con nhà đại gia, dù là đại ca hắc đạo, mỗi
người tiến vào quán bar đều cực kỳ quy củ. Thậm chí ngay cả Diệp Thiếu Kiệt và
Kiều Đông Hải, ai nhìn thấy Mễ Hồng cũng khách khí gọi một tiếng chị Hồng.
Điều này không phải vì Mễ Hồng có hậu trường trong hắc đạo hay bạch đạo, vì
bên cạnh nàng có một người, đó chính là Phương Sở.
Phương Sở là cận vệ của Mễ Hồng, còn trình độ đến mức nào thì người ngoài
không rõ, nhưng ai cũng biết Phương Sở đã ở lại bên cạnh Mễ Hồng hơn mười năm,
Mễ Hồng cũng rất tín nhiệm người này. Mà thực tế thì ai cũng biết Phương Sở
chính là tình nhân của Mễ Hồng.
Lai lịch của Phương Sở tương đối thần bí, rất nhiều người từng âm thầm điều
tra thân phận của Phương Sở nhưng chẳng có được tin tức nào. Người này giống
như đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mễ Hồng, trước đây hắn là ai làm gì, hầu như
không ai biết.
Thật ra Phương Sở cũng rất có danh tiếng ở thành phố Giang Hải, hắn có một
danh hiệu, là vệ sĩ đệ nhất Giang Hải. Thành phố Giang Hải có rất nhiều nhà
giàu, rất nhiều người có vệ sĩ tư nhân, mà những vệ sĩ này cũng có thực lực
không tầm thường, nhưng nếu so sánh với Phương Sở thì bọn họ chỉ có thể cúi
mình dưới thế hạ phong.
Diệp Thiếu Kiệt biết Hạ Thiên rất giỏi đánh đấm, vì vậy hắn cố ý kéo đối
phương đến quán bar Thiên Hậu, vì hắn tin dù Hạ Thiên có giỏi thế nào cũng khó
thể nào là đối thủ của Phương Sở. Hắn bày mưu như vậy chẳng những có thể dùng
Phương Sở để dạy bảo Hạ Thiên, hơn nữa còn đưa đến cho Mễ Hồng một kẻ địch
mạnh mẽ, có thể nói là một công đôi việc.
Rõ ràng kế hoạch của Diệp Thiếu Kiệt cũng thành công được một nửa, hắn đã làm
cho Hạ Thiên đắc tội với Mễ Hồng, bây giờ Mễ Hồng cũng căm hận Hạ Thiên thấu
xương. Đáng tiếc là có một vấn đề hắn tính sai, Hạ Thiên mạnh hơn so với tưởng
tượng của hắn quá nhiều, Phương Sở là vệ sĩ đệ nhất ở thành phố Giang Hải
nhưng bị đánh bay chỉ với một đấm của Hạ Thiên, sau đó còn hôn mê, không biết
có còn tỉnh lại hay không.
Hạ Thiên lại đá lên người Diệp Thiếu Kiệt:
– Thằng ngu, đứng lên cho tao, nếu mày thích nằm trên đất thì tao sẽ cho nằm
cả đời.
– Hạ Thiên, mày đừng quá phận.
Diệp Thiếu Kiệt hừ một tiếng nhịn đau, hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên
nhưng vẫn phải ngoan ngoãn bò lên. Hắn nhìn lướt qua đám người trong quán bar,
người nào cũng né tránh ánh mắt của hắn, rõ ràng không ai có ý muốn giúp hắn.
Không sai, những người trong quán bar phần lớn đều có năng lượng, nếu Kiều
Đông Hải còn chưa xuất hiện thì bọn họ cũng sẽ có người nhúng tay, nhưng bây
giờ thì chẳng ai dám xen vào phiền toái này. Tên Hạ Thiên kia không những dám
đánh cả Mễ Hồng, hơn nữa còn đánh cho Phương Sở vào bệnh viện, hơn nữa còn có
quan hệ mật thiết với Kiều gia. Đám người kia chỉ cần không phải ngu thì sẽ
biết sự việc này không nên động vào.
– Chị Hinh, chị có muốn đánh thằng này không?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tôn Hinh Hinh, hắn cười hì hì nói:
– Nếu không thì đánh hắn vài tát cho hả giận.
Tôn Hinh Hinh nhìn Diệp Thiếu Kiệt, một giờ trước người này còn rất kiêu ngạo
trước mặt nàng, coi nàng là một món hàng có thể mua bán, có thể kéo lên
giường. Bây giờ hai gò má đối phương đều là những dấu tay đỏ bừng, toàn thân
nhếch nhác. Trong lòng Tôn Hinh Hinh chợt sinh ra một cảm giác, công tử nhà
giàu này gọi là Tứ thiếu gia Giang Hải, thật ra cũng chẳng có gì hơn.
– Hừ, tôi không muốn làm ô uế bàn tay.
Tôn Hinh Hinh nhìn Diệp Thiếu Kiệt, trong mắt lóe lên cái nhìn khinh thường.
Từ giờ khắc này thì tâm lý của nàng đã có sự chuyển biến, nàng không còn cảm
thấy thân phận bà chủ cửa hàng hoa nho nhỏ là thấp hèn, nàng chẳng có gì hèn
mọn hơn Tứ thiếu gia Giang Hải này, thậm chí còn cao quý hơn rất nhiều.
Diệp Thiếu Kiệt nghe thấy như vậy thì thiếu chút nữa đã giận điên lên, người
phụ nữ này có cái quái gì mà cao sang? Chỉ là một bà chủ cửa hàng hoa mà thôi,
vậy mà dám nói đánh mình sẽ bẩn tay sao?
– Cô là thứ quái quỷ gì? Á… ….
Diệp Thiếu Kiệt vừa nói ra một câu thì lại kêu lên thảm thiết, Hạ Thiên đã cho
hắn một bạt tai.
Kiều Đông Hải ở bên cạnh liên tục lắc đầu, Diệp Thiếu Kiệt đúng là tự gây tội
nghiệt, đến lúc này còn mắng Tôn Hinh Hinh, muốn chết cũng không nên như vậy
mới đúng.
– Chị Hinh, tôi đã nghĩ ra một biện pháp, chị có thể đánh thằng ngu này mà
không sợ bẩn tay.
Hạ Thiên cho Diệp Thiếu Kiệt một tát rồi nói với Tôn Hinh Hinh.
Hạ Thiên cởi giày của mình xuống, hắn đưa cho Tôn Hinh Hinh rồi cười hì hì
nói:
– Chị Hinh, chị dùng cái này vã vào miệng thằng ngu kia.
– Hạ Thiên, mày đừng nên quá tuyệt tình.
Diệp Thiếu Kiệt dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, đêm nay hắn đến đây mà
không mang theo vệ sĩ, vì vậy mà lúc này tứ cố vô thân, ngoài vấn đề nổi nóng
vô ích thì chẳng còn biện pháp phản kháng nào khác.
– Mày là món đồ chơi một trăm đồng của tao, đồ chơi không có tư cách nói
chuyện.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Chị Hinh, đánh đi, thằng ngu này phải bị đánh một trận, như vậy nó mới nhớ.
Tôn Hinh Hinh nhận giày của Hạ Thiên mà có chút do dự.
– Tôn Hinh Hinh, nếu cô dám đánh, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Diệp Thiếu Kiệt dùng giọng ngoài mạnh trong yếu quát lớn.
– Bốp!
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng vung giày.
Diệp Thiếu Kiệt muốn tránh nhưng chẳng được, không biết hắn đã chẳng nhúc
nhích được từ khi nào. Điều này cũng rất bình thường, Hạ Thiên đã muốn Tôn
Hinh Hinh đánh người, sao lại để xuất hiện tình huống đánh không trúng?
– Tôn Hinh Hinh, mà là con điếm, con bà nó dám đánh tao, mày chờ đó, ông sẽ
tìm vài trăm thằng cùng chơi mày, nếu không làm được thì tao không còn là họ
Diệp…Á… ….
Diệp Thiếu Kiệt rống lên điên cuồng, khi bị Hạ Thiên đánh thì hắn cắn răng
chịu đựng, nhưng bị Tôn Hinh Hinh đánh thì lập tức bạo phát.
Diệp Thiếu Kiệt cảm thấy Hạ Thiên là đàn ông của Kiều Tiểu Kiều, hình như cũng
là đàn ông của Diệp Mộng Oánh, như vậy xét theo thân phận thì cũng cùng cấp
với nhau, bị một người cùng cấp đánh cho vài bạt tai thì cũng chẳng là gì. Mà
Tôn Hinh Hinh là ai? Chỉ là một bà chủ cửa hàng hoa nho nhỏ, nếu là trước kia
cũng là loại phụ nữ mà hắn ngứa mắt. Bây giờ loại phụ nữ này lại dám đánh hắn,
đây rõ ràng là vấn đề khó thể nào chấp nhận được. Diệp Thiếu Kiệt hắn trước
nay luôn cao cao tại thượng, sao lại bị một con đàn bà thấp hèn sỉ nhục như
vậy?
– Nếu mày còn dám uy hiếp vợ tao, trước tiên tao sẽ xử lý mày.
Hạ Thiên đạp Diệp Thiếu Kiệt xuống đất, sau đó hắn đấm đá loạn xạ. Diệp Thiếu
Kiệt liên tục kêu gào thảm thiết, nhưng Hạ Thiên cũng không có ý muốn dừng
lại, giống như hắn muốn đánh chết đối phương.
Mễ Hồng nhìn thấy tất cả, nhưng vì nguyên nhân Phương Sở đã được đưa vào bệnh
viện mà nàng không thể nào ngăn cản. Tất nhiên nàng cũng có ý định khác, mà
tóm lại nàng sẽ không cản Hạ Thiên.
Những người khác trong quán bar tất nhiên sẽ càng không ngăn cản, bọn họ giống
như không tồn tại, chỉ lẳng lặng nhìn tình cảnh đang xảy ra, cũng có vài người
lén bàn luận với nhau.
– Hạ Thiên, thôi bỏ đi, đừng đánh chết người.
Kiều Đông Hải cuối cùng cũng mở miệng, vì hắn không còn nghe được tiếng gào
thảm thiết của Diệp Thiếu Kiệt, rõ ràng đối phương đã hôn mê. Nếu bây giờ Hạ
Thiên cứ tiếp tục thì Diệp Thiếu Kiệt sẽ mất mạng.
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh cũng khuyên bảo:
– Hạ Thiên, được rồi, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên đá một cái lên lưng Diệp Thiếu Kiệt, sau đó hắn ngừng lại:
– Đúng là vô nghĩa, người này đánh không sướng.
Hạ Thiên khom lưng nhặt một trăm đồng trước đó ném cho Diệp Thiếu Kiệt, hắn
móc ra một đồng xu ném xuống thay thế, hắn lười biếng nói:
– Thằng ngu này cùng lắm chỉ đáng giá một đồng tiền mà thôi.
Diệp Thiếu Kiệt bị Hạ Thiên ném đồng xu lên người mà bừng tỉnh, khi nghe thấy
câu nói của đối phương thì tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, sau đó
lại ngất xỉu.
Kiều Đông Hải cũng có chút dở khóc dở cười, đường đường là một trong Tứ thiếu
gia Giang Hải nhưng bị người ta mắng chỉ đáng giá một đồng, nếu đổi lại là hắn
thì cũng tức đến mức ói máu.
– Hạ Thiên, cũng đừng tức tối nữa, chúng ta đi thôi.
Kiều Đông Hải còn nói thêm, hắn vẫn lo lắng, nếu Hạ Thiên giết chết Diệp Thiếu
Kiệt trước mặt quá nhiều người thế này thì phiền phức lớn.
Hạ Thiên lắc đầu:
– Không vội, tôi cũng không muốn bị người ta hãm hại.
Có câu ngã một lần sẽ biết khôn, lần trước Hạ Thiên đánh Kim Cương, thiếu chút
nữa đã bị ghép vào tội giết người, bây giờ hắn cũng không muốn đi theo vết xe
đổ trước đó. Đối với hắn thì giết người cũng chẳng là gì, nhưng bị đổ oan lại
là một chuyện khác.
Hạ Thiên còn nhớ rõ Kiều Tiểu Kiều đã từng nói, muốn giết người phải không cho
người ta tìm được chứng cứ. Tuy hắn rất muốn giết chết Diệp Thiếu Kiệt, nhưng
cũng không muốn để người ta tìm ra chứng cứ, vì vậy chỉ có thể cho đối phương
sống lâu hơn.
Vì vậy Hạ Thiên lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Mộng Oánh:
– Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi là Hạ Thiên, tôi đang ở quán bar Thiên Hậu, Diệp Thiếu
Kiệt bị tôi đánh cho một trận, chị cho người đến đưa hắn về đi.
Vài phút sau có một người đẹp mang theo hai vệ sĩ tiến vào quán bar Thiên Hậu,
đây không phải là Diệp Mộng Oánh, là Diệp Mộng Vân.
Diệp Mộng Vân dùng ánh mắt căm hận nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không nói gì, chỉ
bảo hai vệ sĩ mang Diệp Thiếu Kiệt rời khỏi quán bar.
Hạ Thiên duỗi lưng một cái, sau đó hắn ôm lấy vòng em của Tôn Hinh Hinh:
– Chị Hinh, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên nói xong những lời này thì ôm lấy Tôn Hinh Hinh rời khỏi quán bar,
Kiều Đông Hải nhìn Mễ Hồng, sau đó hắn đuổi theo sau Hạ Thiên. Lúc này thù oán
đã kết, dù nói thế nào cũng bằng thừa.
Mễ Hồng nhìn bóng lưng Hạ Thiên mà ánh mắt lạnh như băng, khi đám người Hạ
Thiên khuất bóng thì nàng lại lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.