Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 146: Liễu Kỳ bị tính kế. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 146: Liễu Kỳ bị tính kế.

Liễu Vân Mạn có chút dở khóc dở cười, Lý Lam và Mai Nhược Đình thì dùng ánh
mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, người này sao có thể nói ra những lời như vậy?
Người còn sống sao có thể mang chôn?

– Hạ thần y, tôi biết chồng đắc tội với cậu, nhưng, cậu có thể nể mặt Tiểu
Mạn và Tiểu Mộng, cậu có thể giúp chúng tôi lần đầu tiên, có thể cứu chồng tôi
hay không?

Giọng nói của Mai Nhược Đình có vài phần cầu khẩn.

– Đúng vậy, Hạ Thiên, trước tiên cứu tỉnh Tam thúc đi.

Liễu Vân Mạn cũng không nhịn được phải nói.

Hạ Thiên nhìn ba người phụ nữ trong phòng:

– Các người muốn cứu tỉnh ông ta thật sao?

– Đúng vậy, Hạ thần y, kính xin cậu giúp đỡ.

Mai Nhược Đình vội vàng nói.

Liễu Vân Mạn lại cảm thấy có chút không đúng:

– Hạ Thiên, cứu tỉnh Tam thúc có vấn đề gì sao?

– Cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ cứu tỉnh thì ông ấy chỉ sống thêm được
một tháng, à, nếu cứ để ngủ thì sẽ sống được một năm.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

– Vì vậy tôi cảm thấy các người nên chôn sống ông ta cho đỡ rách việc.

– Như Đình, hừ, tôi thấy chúng ta nên đưa chồng đến bệnh viện.

Lý Lam không nhịn được nữa, nàng cảm thấy Hạ Thiên không có chút thành ý.

– À, vậy thì tốt, tôi cũng không còn chuyện gì.

Hạ Thiên đối với vấn đề này rõ ràng là cầu còn chưa được, hắn kéo Liễu Vân
Mạn:

– Chị Vân Mạn, chúng ta đi thôi.

Liễu Vân Mạn có chút bất đắc dĩ:

– Hạ Thiên, chờ chút.

Liễu Vân Mạn quay đầu nhìn Lý Lam mà không khỏi thở dài, người nhà Tam thúc có
chuyện gì vậy? Hạ Thiên vốn cũng không muốn chữa bệnh cho Tam thúc, mà bây giờ
Lý Tam thẩm lại hờn dỗi.

– Mai Tam thẩm, Lý Tam thẩm, các người thật sự muốn đưa Tam thúc vào bệnh
viện sao?

Liễu Vân Mạn muốn xác nhận cho rõ ràng.

– Tiểu Mạn, nếu Hạ thần y không muốn chữa bệnh cho Tam thúc của cháu, chúng
tôi cũng không thể ngồi đây chờ Tam thúc của cháu bỏ mạng.

Trong giong nói của Lý Lam mang theo chút oán hận, nàng bắt đầu cảm thấy Hạ
Thiên làm như vậy là vì Liễu Vân Mạn giật dây.

Mai Nhược Đình cũng có chút bất đắc dĩ, nàng thở dài:

– Nếu chị Lam đã quyết định như vậy thì trước tiên cứ đưa đến bệnh viện rồi
nói sau.

Mà Lý Lam đã cầm lấy điện thoại.

Liễu Vân Mạn thấy tình cảnh như vậy thì không còn biện pháp nào khác, nàng
phải nói lời cáo từ với hai vị Tam thẩm:

– Mai Tam thẩm, Lý Tam thẩm, chúng tôi đi trước, có chuyện gì cứ điện thoại
là được.

Lý Lam không quan tâm đến Liễu Vân Mạn, mà Mai Nhược Đình thì cảm thấy có lỗi,
dù sao người cũng là nàng tìm đến, vì vậy nàng tiễn hai người đến tận cổng.

– Hạ thần y, Tiểu Mạn, xấu hổ quá, chị Lam có chút hiểu lầm.

Mai Nhược Đình dùng giọng áy náy nói.

Liễu Vân Mạn khẽ thở dài:

– Thôi được rồi, Mai Tam thẩm, dù là bây giờ thì Hạ Thiên cũng không có khả
năng chữa tốt cho Tam thúc, chỉ mong bệnh viện có thể làm tốt.

Khóe miệng Mai Nhược Đình lộ ra nụ cười khổ, nàng cũng hiểu Hạ Thiên vốn không
đón chào Liễu Kỳ, bây giờ lại có một Lý Lam làm rối chuyện, nếu muốn Hạ Thiên
tiếp tục chữa bệnh cho Liễu Kỳ thì rất khó.

Hạ Thiên bĩu môiL

– Bệnh viện sẽ trực tiếp cho về đợi chết thôi.

Mai Nhược Đình nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì càng bất an, nhưng việc đã
đến nước này, nàng cũng không còn biện pháp nào khác.

– Mai Tam thẩm, chúng tôi đi trước.

Liễu Vân Mạn thấy cứ tiếp tục nấn ná cũng không có tác dụng gì.

Liễu Vân Mạn nói xong những lời này thì leo lên chiếc Ilantes màu trắng chạy
khỏi khu Đế Cảnh Hào Viên.

Liễu Vân Mạn ngồi trên xe cuối cùng cũng không nhịn được hỏi:

– Hạ Thiên, Tam thúc sao lại biến thành bộ dạng như vậy?

– Có người chữa bệnh cho ông ta.

Hạ Thiên lười biếng nói:

– Có người dùng một phương pháp châm cứu không chính quy để ông ta tạm thời
khôi phục lại năng lực đàn ông hùng mạnh, tôi qua ông ta đã cùng Lý Lam chơi
đùa cả đêm, sau đó di chứng phát tác.

– Như vậy có phải đã hết thuốc chữa rồi không?

Liễu Vân Mạn không khỏi hỏi, nàng cảm thấy có chút nhức đầu. Nếu Tam thúc mà
chết đi thì sẽ là phiền toái rất lớn với Liễu gia, chỉ cần phân chia tài sản
cho năm bà vợ và hơn mười đứa con cũng là phiền phức lớn.

– Đúng vậy.

Hạ Thiên ngáp một cái:

– Chị Vân Mạn, tôi có hơi buồn ngủ, chị có thể tìm một chỗ nào đó để tôi ngủ
được không?

Liễu Vân Mạn không khỏi có chút ghen tuông, buồn ngủ như vậy không phải tối
qua cùng điên đảo cả buổi tối với Tôn Hinh Hinh đấy chứ?

Ghen thì ghen nhưng Liễu Vân Mạn vẫn đưa Hạ Thiên về nhà mình, Hạ Thiên nằm
lên giường ngủ say sưa, mà Liễu Vân Mạn thì chạy đến bệnh viện đi làm.

… ….

Biệt thự Lâm gia.

Lâm Tử Hào đang nằm trên ghế dựa, hắn khẽ nhắm mắt, bắt chéo hai chân, một tay
đưa lên làm gối, một tay gõ xuống ghế như vô thức. Người ngoài nhìn qua sẽ
tưởng rằng hắn đang suy tư vấn đề nào đó.

Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, khi đi đến cửa thì ngừng lại giống
như đang chuẩn bị gõ cửa. Lúc này Lâm Tử Hào lại híp mắt, hắn mở miệng:

– Danh Dương à? Vào đi.

Lâm Tử Hào mở to mắt, hắn xoay ghế hướng mặt ra cửa, cũng nhìn Cao Danh Dương
đang đi tới.

– Hào ca, tiểu tử kia vừa từ trong nhà Liễu Kỳ đi ra, sau đó Liễu Kỳ được đưa
đến bệnh viện, xem ra tiểu tử kia cũng không có biện pháp.

Vẻ mặt Cao Danh Dương rất cung kính.

– Nói như vậy y thuật của hắn cũng không cao hơn Âm tiên sinh.

Lâm Tử Hào cười nhạt một tiếng, sau đó hắn lạ thở dài:

– Danh Dương, xem ra tạm thời cậu vẫn phải nhịn, phương pháp này không thể
dùng trên người cậu, nếu không cậu cũng sẽ giống như Liễu Kỳ.

– Tôi hiểu, Hào ca.

Trong mắt Cao Danh Dương chợt bùng lên hận ý, tất nhiên là đối với Hạ Thiên.

Cao Danh Dương có chút chần chừ, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nói:

– Hào ca, anh biết chuyện xảy ra với Kỷ Minh và Hạ Vân Sơn không?

– Tất nhiên.

Lâm Tử Hào cười nhạt một tiếng:

– Chắc chắn sau sự việc này thì Kiều gia sẽ cùng một trận tuyến với tiểu tử
kia.

Cao Danh Dương lại kinh ngạc:

– Hào ca, anh nói tất cả đều là công lao của tiểu tử kia sao?

– Đúng vậy, cũng không biết tiểu tử kia dùng phương pháp gì mà Kỷ Minh phải
khai ra tất cả những chuyện xấu xa đã làm.

Lâm Tử Hào nói đến đây thì vẻ mặt có chút âm trầm:

– Danh Dương, chuyện lần này đã làm tôi ý thức trên người tiểu tử kia còn có
nhiều bí mật, chúng ta trước tiên cứ thử trước hậu chiêu của hắn. Trước đây
chúng ta không thể xung đột chính diện với hắn, nếu không tiểu tử kia dùng
chiêu đã từng sử dụng trên người Kỷ Minh, hắn sẽ lần ra tất cả nhóm người bên
cạnh chúng ta, như vậy sự việc sẽ phiền toái.

– Hào ca, chẳng lẽ không còn cách gì đối phó với hắn sao?

Cao Danh Dương cắn răng nói.

– Sẽ luôn có biện pháp, nhưng chúng ta phải tìm biện pháp tốt nhất.

Lâm Tử Hào lắc đầu:

– Danh Dương, người là chuyện lớn thì không nên đặt sự việc lên vấn đề ân
oán. Tiểu tử kia quả thật là rất khó đối phó, nhưng điều này cũng không phải
quan trọng nhất với chúng ta, cậu hiểu chưa.

– Vâng, Hào ca, tôi đã hiểu, nhưng tiểu tử kia rất đáng hận.

Cao Danh Dương cắn răng:

– Nghe nói Diệp Mộng Oánh đã chính thức thừa nhận Hạ Thiên là đàn ông của
mình.

– Có chuyện này sao?

Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi:

– Tôi cũng chỉ vừa được nghe cậu nói, như vậy thì sự việc có chút phiền toái.

Lâm Tử Hào có hơi trầm ngâm, sau đó hắn lắc đầu:

– Nhưng lúc này sức khỏe Diệp Thiên Nam đã không có vấn đề, Diệp Mộng Oánh
lại tiếp nhận tập đoàn Thiên Nam, bây giờ động vào Diệp gia là rất khó, tạm
thời chúng ta cứ để bọn họ đấu tranh nội bộ với nhau, sau đó mới dễ dàng ra
tay.

– Hào ca, anh nói đến Tô gia sao?

Vẻ mặt Cao Danh Dương có chút kinh ngạc.

Lâm Tử Hào không nói gì, chỉ lộ ra một nụ cười sâu xa khó hiểu.

… ….

Hạ Thiên tỉnh ngủ, bây giờ là sáu giờ, Liễu Vân Mạn còn chưa trở lại, mà điện
thoại của hắn lại nhận được mười cuộc gọi nhỡ, cùng một số, một số lạ.

Hạ Thiên không khỏi có chút buồn bực, ai gọi điện thoại cho mình nhiều như
vậy? May mà không đánh thức hắn, nếu không hắn sẽ mắng người.

Khi Hạ Thiên suy nghĩ miên man thì lại nhận được một cuộc điện thoại, là một
dãy số lạ, nhưng dãy số này khác với dãy số vừa rồi.

– Alo, là ai vậy?

Hạ Thiên nhận điện thoại.

Trong điện thoại vang lên một âm thanh động lòng người:

– Xin hỏi có phải là Hạ tiên sinh không?

– Chị Vân Thanh, là chị sao?

Hạ Thiên chợt nghe được giong nói của đối phương:

– Chị Vân Thanh, chị được thả ra rồi sao?

– Hạ tiên sinh, sáng nay đã được thả ra rồi.

Trong lời nói của Vân Thanh có chút chần chờ:

– Không biết tối nay Hạ tiên sinh có rãnh không? Tôi muốn mời một bữa cơm.

– Rãnh chứ, tất nhiên là rãnh.

Hạ Thiên vội vàng nói, có người đẹp hẹn dùng cơm, đặc biệt là người đẹp hắn
muốn cướp làm vợ, hắn sao không rãnh cho được?

– Đươc, chúng ta gặp mặt ở quán Hồng Hồ đường Đinh Tự, thế nào?

Vân Thanh dùng giọng trưng cầu ý kiến để hỏi.

– Được, tôi sẽ đến ngay.

Hạ Thiên tất nhiên sẽ đáp ứng, hắn và nàng ăn mỳ còn được, chỗ nào mà chẳng
tốt?

Tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết đường Đinh Tự nằm ở đâu, cũng chưa nghe nói
đến quán Hồng Hồ. Nhưng cũng không có gì, chẳng phải có taxi sao?

Sau khi đi hơn ba mươi phút thì Hạ Thiên đã đến quán Hồng Hồ, hắn cũng thấy
Vân Thanh đang ngồi bên cạnh cửa sổ, vì vậy hắn trực tiếp đi đến ngồi xuống.

– À, Hạ tiên sinh, cậu đến rồi.

Mãi đến khi Vân Thanh ngồi xuống thì Vân Thanh mới kịp phản ứng, mới một ngày
không gặp mà Vân Thanh đã tiều tụy khá nhiều, nhưng tiều tụy cũng không ảnh
hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn làm nàng thêm quyến rũ.

– Chị Vân Thanh, tinh thần của chị không tốt lắm, có phải là có cảnh sát ức
hiếp chị không? Nói cho tôi biết, tôi đánh hắn.

Hạ Thiên ra vẻ căm phẫn nói.

Vân Thanh lắc đầu, nàng miễn cưỡng nói:

– Hạ tiên sinh, cám ơn sự quan tâm của cậu, tôi cũng không phải chịu khổ
trong đồn cảnh sát, bọn họ không làm tôi khó xử, nhưng những sự việc xảy ra
trong vài ngày qua cũng làm tôi cảm thấy khó chịu.

Vân Thanh đang nói thì thấy một người quen đi đến, vẻ mặt nàng chợt biến đổi,
khi đang định quay đầu lại thì đối phương đã nhìn thấy nàng.

– Vân Thanh, trùng hợp quá, em cũng đến đây dùng cơm à?

Người kia đi đến, đây là một người đàn ông trung niên, dung mạo bình thường,
thậm chí còn có hơi mập.

Vân Thanh nhìn người đàn ông trung niên, giọng nói có chút trào phúng:

– Chủ nhiệm Trần, thấy tôi dùng cơm ở đây chắc anh thất vọng lắm phải không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.