Hạ Thiên nghe lời Tôn Hinh Hinh mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng rồi nói:
– Chị Hinh, chị là vợ tôi, sao tôi không tốt với chị cho được?
Hạ Thiên làm ra vẻ đương nhiên, giọng nói rất tự nhiên. Tôn Hinh Hinh không
khỏi thở dài, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười khổ:
– Hạ Thiên, cậu nên biết, bây giờ tôi không có khả năng làm vợ cậu.
– Sao không có khả năng?
Hạ Thiên càng thêm kỳ quái:
– Chị Hinh, chị đã là vợ tôi rồi mà.
Tôn Hinh Hinh có chút bất đắc dĩ, nàng cuối cùng cũng nhớ đến vấn đề không nên
so sánh Hạ Thiên với người thường, vì hắn có những ý nghĩ không bình thường.
– Hạ Thiên, ý của tôi là, cậu đã có vợ, nếu tôi ở cùng một chỗ với cậu thì
không thật sự là vợ, vì pháp luật quy định một người đàn ông chỉ có một vợ mà
thôi.
Tôn Hinh Hinh khẽ giải thích:
– Bây giờ không phải thời cổ đại, cậu nói có phải không?
Hạ Thiên có chút buồn bực, đêm nay cảnh sát tỷ tỷ mắng cũng nói ra những lời
này.
– Ba vị sư phụ nói cho tôi biết đàn ông có thể nhiều vợ, bọn họ nói có rất
nhiều người biểu hiện chỉ có một vợ, thực tế sau lưng có đầy vợ khác, nếu
không sao những cô gái bán hoa làm ăn tốt như vậy?
Hạ Thiên dùng giọng không phục nói, hắn ở trước mặt cảnh sát tỷ tỷ không có cơ
hội phản bác, bây giờ có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn nói:
– Hạ Thiên, cũng không phải như vậy, đám đàn ông kia ra ngoài chơi gái và tìm
vợ là hai chuyện khác nhau.
– Không đúng, thần tiên tỷ tỷ nói phụ nữ không dùng để chơi đùa, vì vậy tôi
không chơi đùa với phụ nữ. Nếu tôi thích ai thì sẽ lấy nàng làm vợ.
Hạ Thiên dùng giọng hùng hồn nói:
– Thần tiên tỷ tỷ nói đàn ông chơi đùa với phụ nữ là không tốt, phải như tôi
mới thật sự là đàn ông tốt.
Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười, đây rõ ràng là ngụy biện, anh không
chơi gái nhưng tìm nhiều vợ cũng là vậy mà thôi.
Nhưng Tôn Hinh Hinh không thể không thừa nhận Hạ Thiên nói ra những lời như
vậy cũng không phải hoàn toàn sai, tuy nói phát luật quy định một vợ một chồng
nhưng thực tế có nhiều người đàn ông nuôi dưỡng nhân tình bên ngoài. Dù đàn
ông không có tiền cũng có thể tìm gái ở bên ngoài, những năm gần đây nếu đàn
ông không phản bội vợ thì rõ ràng có thể coi là cực phẩm, thậm chí còn bị
người mắng là ngốc, thậm chí ngay cả vợ cũng xem thường, cảm thấy chồng không
có bản lĩnh.
Khi thấy Tôn Hinh Hinh không nói lời nào thì Hạ Thiên có chút đắc ý, xem ra
ngày mai hắn nên dùng những lời này để nói với cảnh sát tỷ tỷ, mà cảnh sát tỷ
tỷ chắc chắn sẽ tình nguyện làm vợ bé của hắn.
Nhưng rõ ràng Hạ Thiên đắc ý quá sớm, Tôn Hinh Hinh trầm mặc một lúc lâu, sau
đó nàng nói:
– Hạ Thiên, dù là thế nào thì cậu cũng đã có vợ, quan hệ giữa chúng ta không
được người khác thừa nhận.
Tôn Hinh Hinh thật sự rất mâu thuẫn, tuy nàng không phải là hạng gái thích
tiền, nhưng là phụ nữ, dù là phụ nữ có tài sản vài triệu nhưng đột nhiên được
tặng một chiếc Ferrari thì chắc chắn sẽ rất vui sướng, hơn nữa nàng chẳng qua
chỉ là một bà chủ cửa hàng hoa với tài khoản ngân hàng chưa đến một trăm ngàn?
Lễ vật này thật sự có lực tấn công rất mạnh với Tôn Hinh Hinh, nàng thiếu chút
nữa đã xông lên chủ động hiến thân cho Hạ Thiên. Tuy cả hai đã chạy một vòng
đón gió, bây giờ nàng tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn rất kích
động.
Tôn Hinh Hinh không biết có phải Hạ Thiên đang phát động thế tấn công dồn dập
với mình hay không, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì nàng sẽ rơi vào tay
giặc. Mà điều làm nàng cảm thấy không còn sức lực chính là mình khó thể thoát
đi, chỉ có thể cầu xin Hạ Thiên tha cho mình.
Nhưng vấn đề là Hạ Thiên có thể chủ động buông tha cho Tôn Hinh Hinh nàng sao?
Tôn Hinh Hinh cũng cảm thấy không có khả năng, có lẽ trong lòng nàng cũng
không muốn Hạ Thiên buông mình ra.
Đúng lúc này Hạ Thiên lại phản hồi một câu:
– Chị Hinh, quan hệ giữa chúng ta sao phải cần người khác thừa nhận? Đây là
chuyện giữa hai chúng ta, không liên quan gì đến người ngoài.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cùng bỏ qua ý niệm bàn luận với Hạ Thiên về vấn đề
này, nàng cứ ngồi trong xe như vậy, khẽ nhắm mắt. Lúc này gió sông phả vào mặt
nàng, điều này làm nàng cảm thấy rất thoải mái, mà sư việc đáng ghét kia cũng
bị nàng lãng quên.
… ….
Phương Hiểu Như đang ngồi trước cửa hàng hoa, bây giờ đã chín giờ mà Tôn Hinh
Hinh còn chưa đi làm, nàng lên nhìn trang web của cửa hàng, cũng không có đơn
đặt hàng nào. Sau khi trải qua sự kiện hacker thì không có bất kỳ đơn đặt hàng
nào, thậm chí cửa hàng còn làm ăn bết bát hơn trước, điều này làm Phương Hiểu
Như hoài nghi đến vấn đề báo ứng, chẳng lẽ hack một ngày thì ế ẩm một tháng
sao?
Mấy ngày nay Phương Hiểu Như luôn lo lắng, nàng sợ rằng mình thất nghiệp,
không phải vì cửa hàng làm ăn không hiệu quả, mà nàng cảm thấy Tôn Hinh Hinh
cả ngày cứ ngây ngẩn mất hồn, giống như không đặt tâm tư lên cửa hàng. Tất
nhiên mọi thứ đều từ Hạ Thiên mà ra, nhớ ngày xưa khi Hạ Thiên còn chưa xuất
hiện thì tám giờ Tôn Hinh Hinh đã đến cửa hàng, nhưng bây giờ qua chín giờ mà
còn chưa thấy đâu.
Một chiếc BMW chạy vào đại học Giang Hải, ngay sau đó dừng lại trước cửa hàng
hoa. Phương Hiểu Như chấn động tâm thần, chẳng lẽ anh đẹp trai chạy BMW lại
xuất hiện, nói không chừng còn là vương tử BMW của nàng.
Cửa xe mở ra, anh đẹp trai BMW đi xuống, Phương Hiểu Như lập tức trợn trừng
mắt, đây nào phải anh đẹp trai trong ảo tưởng của nàng? Đây không phải là tên
mập Vương Kiệt chết bầm sao?
Khi Phương Hiểu Như thấy tên mập đi đến với nụ cười rạng rỡ thì nghĩ mình nằm
mơ, tên mập chết bầm kia lấy đâu ra BMW, ảo giác, nhất định là ảo giác.
– Này, Phương Hiểu Như, sao có mình cô ở đây? Đại tẩu đâu?
Tên mập vào cửa hàng nói.
Phương Hiểu Như véo lên người chính mình, nàng thấy có cảm giác đau, vì vậy mà
vẻ mặt chợt biến đổi, chẳng lẽ không phải nằm mơ?
– Mập, xe BMW của ai vậy?
Phương Hiểu Như cuối cùng phát hiện trong xe có tài xế, vì vậy trong lòng có
chút cảm giác dễ chịu, chắc chắn là tên mập chỉ đi nhờ xe mà thôi.
– Tất nhiên là của anh.
Tên mập đứng thẳng người, vẻ mặt và bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.
Phương Hiểu Như không tin, đánh chết nàng cũng không tin, vì vậy nàng đưa ra
nghi vấn:
– Anh mua được xe này sao? Đây hình như là BMW đời thứ ba? Tối thiểu cũng là
sáu trăm ngàn, anh có nhiều tiề như vậy sao?
– Này, Phương Hiểu Như, cô đừng xem thường người khác, biết rõ vì sao có câu
lên voi xuống chó không? Bây giờ anh là đại ca, thủ hạ là trăm tiểu đệ, chỉ
cần đám tiểu đệ hiếu kính một chút cũng là một triệu bạc, cô hiểu chưa?
Tên mập vênh váo nói.
– Lừa gạt người khác à? Đám tiểu đệ của anh có nhiều tiền vậy sao?
Phương Hiểu Như vẫn chưa tin.
– Hừ, anh chẳng tranh luận với cô, anh tìm đại tẩu.
Tên mập có chút kỳ quái:
– Đại tẩu không có ở nhà, sao không có ở đây? Kỳ quái, đúng là kỳ quái.
Phương Hiểu Như đột nhiên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn tên mập:
– Này, anh tìm chị Hinh làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng tưởng rằng chạy
BMW thì ngon, nếu anh có ý với chị Hinh…Á… ….
Phương Hiểu Như không thể nói thêm, lúc này tên mập kinh hoàng bụm miệng nàng.
Sau một lúc vùng vẫy thì Phương Hiểu Như dùng ánh mắt có chút xấu hổ nhìn tên
mập:
– Mập chết bầm, anh làm gì vậy?
– Này Phương Hiểu Như, cô đừng ăn nói lung tung, nếu lời của cô được đại ca
nghe thấy, anh sẽ chết.
Tên mập tức giận:
– Anh có thù với cô sao? Dù có thù oán cũng đừng hại nhau như vậy chứ? Người
khác sẽ cho là mập tôi ăn gan báo.
Phương Hiểu Như chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng bĩu môi:
– Nói đùa mà thôi, anh sợ vậy sao? Hạ Thiên sẽ không ăn thịt anh, hơn nữa anh
dù sao cũng không lăng nhăng bằng Hạ Thiên kia, nếu so sánh thì tôi vẫn thấy
anh tốt hơn hắn.
– Phương Hiểu Như!
Tên mập gầm lên giận dữ:
– Là bạn bè với nhau, cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu cô nói tầm bậy thì tôi
sẽ trở mặt. Cô có tin tôi chỉ nói lời này với đám thủ hạ, thậm chí tôi không
cần ra lệnh cũng có người chém cô không?
Phương Hiểu Như lập tức choáng váng, nàng cũng chưa từng thấy tên mập nổi nóng
như vậy.
– Chỉ đùa một chút mà thôi.
Phương Hiểu Như lắp bắp nói.
– Phương Hiểu Như, có vài câu nói đùa được, nhưng cũng có những câu khó nói
đùa được.
Tên mập nói rất nghiêm túc:
– Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè cùng chung hoạn nạn, cô có thể nói đùa
với tôi, mắng tôi cũng không sao, tôi không so đo, nhưng nếu cô nói những lời
làm tổn thương đến đại ca và đại tẩu, dù tôi bỏ qua cho cô thì đám đàn em cũng
không bỏ qua.
Phương Hiểu Như dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tên mập, người này uống lộn thuốc
sao? Mới vài ngày mà đã coi Hạ Thiên là ông nội rồi à?
– Phương Hiểu Như, cô cảm thấy rất khó hiểu phải không?
Tên mập hừ một tiếng:
– Trước kia chúng ta không lăn lộn giang hồ, cũng không biết rõ bọn họ thế
nào, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Người trên giang hồ thường nghĩa khí, hiểu
được câu nói tri ân cần báo đáp, người nào đối xử tốt với bọn họ, như vậy bọn
họ sẽ phục tùng bất cứ giá nào. Đêm qua đại ca đã tặng cho chúng ta mười ba
chiếc xe, mỗi chiếc đều có giá thấp nhất là bốn trăm ngàn. Cô có cảm thấy
những anh em kia nghe lời bất kính của cô với đại ca, bọn họ có thể xách đao
đến chém cô không?
Lúc này thì Phương Hiểu Như đã hoàn toàn choáng váng, nàng không kinh hoàng vì
những người kia đến dùng đao chém nàng, mà nàng ngạc nhiên vì Hạ Thiên tặng
nhiều xe như vậy cho đám côn đồ.
– Xe…Xe BMW của anh cũng là Hạ Thiên tặng sao?
Phương Hiểu Như cuối cùng cũng hiểu được.
– Đúng vậy.
Tên mập gật đầu:
– Dù đại ca bình thường không quan tâm đến chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi xảy
ra chuyện thì đại ca đến xử lý, mà đại ca có lợi thì cũng nhớ đến đám tiểu đệ
chúng tôi, như vậy còn gì để chê?
Phương Hiểu Như cảm thấy mình lại có thêm nhận thức về Hạ Thiên, người này
không có tiền dùng cơm nhưng rõ ràng có thể tặng người khác BMW, đây là điều
khó tưởng. Tuy nói vợ hắn là Kiều Tiểu Kiều, nhưng Kiều Tiểu Kiều cũng không
tùy tiện tặng BMW cho người ta như vậy. Hơn nữa tên mập nói Hạ Thiên có mười
mấy chiếc, giá thấp nhất cũng là vài trăm ngàn.
Đúng lúc này một chiếc xe chạy vào đại học Giang Hải, chiếc xe dừng lại ở phía
sau BMW của tên mập. Khi nhìn thấy chiếc xe này thì Phương Hiểu Như chợt
choáng váng, là Ferrari, là một chiếc Ferrari.