Lửa tình dưới đáy lòng Hạ Thiên đã sớm hừng hực thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng
có thể bộc phát, hắn chỉ có một chữ nhẫn, chờ đến khi Dạ Ngọc Mị nhào lên.
Nhưng đến bây giờ hắn cuối cùng cũng chờ đến đúng thời điểm, sao có thể nhịn
được?
Hạ Thiên hầu như không có chút do dự, hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của Dạ Ngọc
Mị, hai tay tùy ý vuốt ve, nhưng vừa sờ vào thì hắn lại ý thức được quần áo
của Dạ Ngọc Mị còn chưa được cởi ra.
Nhưng đúng lúc này có một âm thanh nhỏ truyền vào trong tai Hạ Thiên:
– Nhớ kỹ đoạn khẩu quyết này: Song tu chi đạo, quan tâm vô tình…
Hạ Thiên nghe được âm thanh này mà chợt ngẩn ngơ, vì âm thanh cũng không phải
là của Cơ Thanh Ảnh, mà là của Dạ Ngọc Mị. Lúc này hắn mới hiểu Dạ Ngọc Mị
thật ra cũng chưa hoàn toàn mất đi lý trí, điều này cũng làm cho động tác của
hắn trở nên đình trệ.
Hạ Thiên dù không biết Dạ Ngọc Mị muốn gì nhưng hắn vẫn nhớ kỹ đoạn khẩu quyết
kia, vì nó không dài, chỉ có chưa đến một trăm chữ, hắn vừa nghe xong thì lập
tức hiểu ra, đây là một đoạn khẩu quyết song tu.
– Bây giờ bắt đầu vận công theo khẩu quyết này.
Dạ Ngọc Mị đột nhiên đẩy Hạ Thiên ra.
Hạ Thiên vẫn lựa chọn phương án tin tưởng Dạ Ngọc Mị, hắn lập tức bắt đầu vận
hành đoạn khẩu quyết này, sau đó cảm thấy rất nhiều chân khí trong cơ thể chợt
dồn lại một cách mãnh liệt về một bộ phận nào đó cực kỳ quỷ dị.
Một giây sau Hạ Thiên chợt ngây dại, hắn chợt thấy được Dạ Ngọc Mị cách đó
không xa đã không còn được bao bọc trong những sợi tơ, lúc này dáng người cực
tốt của nàng đã hoàn toàn bộc lộ trước mắt hắn.
Vào khoảnh khắc này Hạ Thiên cũng không thể không thừa nhận, dù là thần tiên
tỷ tỷ thì dáng người cũng không được mê người như Dạ Ngọc Mị, vì trên người
thần tiên tỷ tỷ luôn mang theo khí tức tiên tử, làm cho người ta không thể dễ
dàng bùng lên lửa dục. Nhưng Dạ Ngọc Mị thì khác, lúc này nàng như một nữ thần
tình ái, tư thái kiêu ngạo của nàng thật sự làm cho Hạ Thiên cảm thấy cực kỳ
hấp dẫn.
Một giây sau Hạ Thiên đã hoàn toàn thiêu đốt, hắn đã mất đi lý trí, giống như
lúc này không phải là Dạ Ngọc Mị dùng xuân dược mà là chính hắn, hắn nhào về
phía nàng như lang sói.
Dạ Ngọc Mị cũng không trốn tránh, nàng cứ như vậy mà để cho Hạ Thiên nhào đến,
lúc này cặp chân dài của nàng cũng bị Hạ Thiên tách ra.
Trong mắt Dạ Ngọc Mị có chút bi ai, dù nàng có tình nguyện hay không thì lúc
này cuối cùng cũng là nữ nhân của tên khốn kia.
Hạ Thiên chỉ cảm thấy mình đi vào một con đường hẹp, phá tan một tầng ngăn
cản, sau đó hắn đã hoàn toàn đạt được mục đích, ngắt được đóa hoa tươi mới.
Nhưng hầu như cùng lúc này, chân khí trong cơ thể hắn cũng tuôn ra như suối,
như dòng nước lũ cuốn vào khi vỡ đê.
– Có dục vô tình, song tu đại thành…
Trong đầu chợt vang lên âm thanh này, Hạ Thiên mơ hồ cảm thấy không đúng,
nhưng ý niệm này chợt bị dục vọng thay thế, sau đó hắn hoàn toàn bị bản năng
thúc đẩy, bắt đầu những vận động nguyên thủy nhất.
Những luồng bạch quang đồng thời bùng ra trên người Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị,
cũng có những luồng bạch quang không tán đi mà chậm rãi ngưng kết bốn phía
quanh hai người, dần dần biến thành một ống kính, mà ống kính này chậm rãi vây
quanh cả hai. Trong vòng hào quang, Hạ Thiên vận động không biết mệt mỏi, vẻ
thanh tỉnh trong mắt Dạ Ngọc Mị cũng biến mất, nàng giống như hóa thân thành
một nữ thần dục vọng, liên tục vặn eo chào đón sự tấn công của hắn. Lúc này
những luồng hào quang bạch sắc vẫn liên tục bùng ra từ trên cơ thể hai người,
lúc đầu chúng rất mỏng, rất trong suốt, nhưng dần dần càng dày, cuối cùng cũng
không nhìn thấy rõ tình hình bên trong. Ngoài tiếng thở dốc ồ ồ của Hạ Thiên
và tiếng rên khẽ của Dạ Ngọc Mị thì có thể thấy bọn họ đang tiến hành hoạt
động nguyên thủy nhất, tất cả những thứ khác đều không thể thấy được.
Lúc này Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị cũng không thể biết Cơ Thanh Ảnh ở bên ngoài
đang nở nụ cười đắc ý, hình như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của nàng.
…
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Hạ Thiên cũng thanh tỉnh lại, hắn cũng đình
chỉ vận động, chỉ lẳng lặng ghé lên người của Dạ Ngọc Mị, mà bọn họ cũng đang
kết hợp lại với nhau trong tư thế cực kỳ thân mật.
Hạ Thiên cũng không muốn rời khỏi cơ thể của Dạ Ngọc Mị, thực tế lúc này hắn
cũng không thể nào rời đi, trong cơ thể của hắn vẫn có một luồng chân khí vô
cùng tiến vào trong người của Dạ Ngọc Mị, nhưng sau đó lại từ trong cơ thể của
nàng chuyển lại người hắn. Điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là
lúc này chân khí trong cơ thể của hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
Điều làm cho Hạ Thiên kinh ngạc cũng không phải một chuyện này, hắn phát hiện
Băng Hỏa Linh Đan trong người mình lúc này thật sự có động, nó bắt đầu xoay
tròn cao tốc, rất nhiều băng hỏa linh khí liên tục tiến vào bên trong.
Tốc độ xoay của Băng Hỏa Linh Đan càng nhanh, băng hỏa linh khí tuôn vào ngày
càng nhiều. Không biết qua bao lâu, Hạ Thiên hình như cảm thấy một tiếng nổ
vang lên từ sâu trong óc, Băng Hỏa Linh Đan giống như muốn nổ tung.
Khoảnh khắc khi Băng Hỏa Linh Đan muốn nổ tung, một bóng người nhỏ chợt xuất
hiện, vóc người bình thường, dung mạo không khác gì Hạ Thiên, vấn đề là một
bên đỏ một bên trắng, giống như một tên lưỡng tính.
Băng Hỏa Linh Anh.
Hạ Thiên chợt vui mừng điên cuồng, đây là Băng Hỏa Linh Anh, tương đương với
Nguyên Anh bình thường của người tu tiên, mà khi Băng Hỏa Linh Anh xuất hiện
thì có nghĩa là hắn thi triển được đệ lục châm.
Hạ Thiên trong lúc vui mừng cũng có phát hiện cơ thể mình chợt có biến hóa quỷ
dị, hắn hình như tiến vào một thế giới hư ảo, trong thế giới này chẳng có gì
mà chỉ có hai bóng người rất nhỏ, một cái là Băng Hỏa Linh Anh của hắn, một
cái là một cô gái nhỏ nhắn và cực kỳ xinh đẹp, nhìn kỹ lại thì giống hệt như
Dạ Ngọc Mị.
– Em Chân Dài cũng đã là Nguyên Anh Kỳ.
Trong đầu Hạ Thiên chợt có một ý niệm như vậy, sau đó hắn đột nhiên phát hiện
Băng Hỏa Linh Anh của hắn và Nguyên Anh của Dạ Ngọc Mị chợt quấn lấy nhau.
Một luồng cảm giác cực kỳ thần diệu chợt từ bốn phương tám hướng truyền đến,
Hạ Thiên cảm thấy rất nhiều linh khí tuôn vào cơ thể, mà hắn cũng phát hiện có
rất nhiều linh khí đang tuôn đến, cùng lúc đó chiếc kén ánh sáng bao quanh cơ
thể của bọn họ cũng dần mỏng đi, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Hạ Thiên cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, hắn phát hiện mình ghé lên người Dạ
Ngọc Mị, nhưng lúc này không giống với trước đó, hắn thật sự có thể rời đi,
nhưng hắn vẫn không muốn đi.
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị, mà Dạ Ngọc Mị cũng đang nhìn hắn, lúc này ánh mắt
của nàng có chút cổ quái, không còn là lạnh lùng như trước nhưng cũng không có
chút nhu tình.
Nhưng có thể khẳng định là bây giờ nàng đã tỉnh táo trở lại, hiệu lực của xuân
dược hầu như đã gần hết.
Hạ Thiên nhìn bánh báo lớn ở trong gang tấc mà trong lòng chợt bùng lên khát
vọng nồng đậm, trước đó một thời gian hắn ở vào cảnh giới mê loạn, hắn hầu như
không thể hưởng thụ được tất cả. Bây giờ hắn muốn được hưởng thụ, vì vậy mà
bắt đầu hoạt động, đồng thời hắn cũng cúi người xuống gặm vào bánh bao lớn làm
hắn trước nay luôn khát vọng.
Cơ thể của Dạ Ngọc Mị chợt cứng nhắc, nhưng ngay sau đó cũng mềm nhũn, nàng
không nói gì, cũng không kháng cự, nhưng dù vậy vẫn làm cho Hạ Thiên có được
niềm vui thú rất lớn, hắn vẫn chinh chiến trên người nàng không ngớt, không
biết mệt mỏi.
– Được rồi, các người đã đủ rồi chứ?
Một âm thanh không vui cuối cùng cũng truyền vào trong phòng, khi âm thanh này
vang lên, Cơ Thanh Ảnh lại xuất hiện trong phòng, một bàn tay ngọc lại duỗi về
phía Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị chợt đẩy Hạ Thiên ra, sau đó nàng vươn người đứng lên, tư thái mê
người của nàng cũng bị thứ quần áo màu đen bao trùm trong nháy mắt, cùng lúc
đó có hơn mười sợi tơ đen cùng bắn về phía Cơ Thanh Ảnh, rõ ràng nàng cũng
không muốn rơi vào trong tay Cơ Thanh Ảnh một lần nữa.
Nhưng dù bây giờ Dạ Ngọc Mị đã tiến vào Nguyên Anh Kỳ thì công lực của nàng
vẫn không thể nào so sánh với Cơ Thanh Ảnh, hơn nữa nàng lại vừa thoát khỏi sự
dây dưa của Hạ Thiên, khoảng thời gian này tương đối ngắn, như vậy cũng đủ tạo
nên nguy hiểm trí mạng đối với cao thủ.
Cơ Thanh Ảnh căn bản không thèm nhìn mười sợi tơ màu đen, bàn tay của nàng dễ
dàng vỗ lên người Dạ Ngọc Mị, mà Dạ Ngọc Mị lại tiếp tục không nhúc nhích,
ngoài dùng ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Cơ Thanh Ảnh, nàng thật sự không làm gì
hơn.
– Dạ Ngọc Mị, ngươi không cần phải nhìn ta như vậy, ngươi nên cảm tạ ta, nếu
không phải là ta thì ai có thể phát huy công pháp song tu của ngươi đến mức
tinh tế như vậy?
Cơ Thanh Ảnh hừ lạnh một tiếng:
– Nếu không cho cô chút xuân dược, các người sao có thể đạt đến cảnh giới cao
nhất là có dục vô tình? Nếu không phải như vậy, hai người có thể đột phát
Nguyên Anh Kỳ chỉ sau một lần song tu sao?
Cơ Thanh Ảnh dừng lại một chút và dùng ánh mắt trào phúng nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Ngươi thật sự cho rằng bí thuật của họ Cơ nhà chúng ta có thể đưa công lực
của ngươi chuyển dời sang Hạ Thiên sao?
Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị chợt biến đổi, nàng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Cơ Thanh Ảnh:
– Cô lừa ta?
– Đúng vậy, là ta lừa cô, nếu ta không lừa cô, cô sao có thể tình nguyện song
tu với Hạ Thiên?
Trong giọng nói của Cơ Thanh Ảnh có vài phần đắc ý, âm thanh cũng không còn
trong trẻo nhưng rất lạnh lùng:
– Dạ Ngọc Mị, hai mươi năm trước cô và Nguyệt Thanh Nhã chính là hai người
xuất sắc nhất, nhưng bây giờ ta mới xuất sắc nhất, ngươi không phục thì có thể
đến tìm ta.
Cơ Thanh Ảnh nói đến đây thì đưa mắt nhìn Hạ Thiên:
– Đừng tỏ ra không nỡ như vậy, ngươi đã mất một ngày một đêm, bây giờ nên thi
triển đệ lục châm cho ta.
– Được rồi, trước tiên mặc quần áo vào cái đã.
Hạ Thiên thật sự không nỡ rời khỏi cơ thể của Dạ Ngọc Mị, nhưng hắn biết tạm
thời chỉ có thể làm theo Cơ Thanh Ảnh.