Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 1405: Khiêu khích – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 1405: Khiêu khích

– Hạ Thiên, ngươi nghĩ rằng ta không dám ra tay sao?

Trong mắt Hàn Minh Phi chợt lóe lên những luồng hào quang lạnh lẽo, chỉ trong
nháy mắt thì cả sân thượng giống như bị sát khí của Hàn Minh Phi bao phủ, nếu
người bình thường có mặt ở đây thì sợ rằng sẽ bị sát khí dọa cho chết ngất.
Nhưng Hạ Thiên không phải là người thường, vì vậy mà sát khí của Hàn Minh Phi
thật sự không hiệu quả.

– Có bản lĩnh thì cứ ra tay, đừng nói không không như vậy.

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn Hàn Minh Phi:

– Hèn gì Em Chân Dài không thích chú, chị ấy chắc chắn sẽ không thích loại
đàn ông chỉ biết nói suông.

Không đợi Hàn Minh Phi lên tiếng, Hạ Thiên nhanh chóng bổ sung:

– Này, chú biết Em Chân Dài là ai không? Chính là tên riêng của anh dành cho
Dạ Ngọc Mị, thật ra chị ấy còn nhiều tên riêng khác, ví dụ như Bánh Bao Lớn,
Eo Nhỏ, à, chỗ đó của chị ấy rất lớn, sờ vào có cảm giác rất tốt, còn có eo
nhỏ của nàng, ôm vào chắc chắn sẽ rất thoải mái, chú chưa từng được thử phải
không? Nhưng bây giờ anh thật sự thích cặp chân dài của chị ấy, vì vậy nên mới
gọi chị ấy là Em Chân Dài.

Hạ Thiên vừa nói vừa thầm nghĩ về Dạ Ngọc Mị, người phụ nữ chết tiệt này không
chịu phối hợp với hắn, vì vậy hắn chỉ có thể nói hươu nói vượn, hy vọng sẽ có
giá trị.

– Câm mồm.

Hàn Minh Phi chợt gầm lên, gương mặt có hơi vặn vẹo, rõ ràng là cực kỳ tức
giận.

– Em Chân Dài, giá trị của chị bắt đầu biểu hiện rồi.

Hạ Thiên thầm nói, hắn vốn cho rằng Hàn Minh Phi rất yêu thích Dạ Ngọc Mị, vì
vậy nên trước đó định dùng nàng làm con mồi. Nếu nàng chịu phối hợp thì hắn sẽ
đánh cho một trận, hoặc có thể là giả vờ sàm sỡ, hắn tin tưởng Hàn Minh Phi sẽ
không nhịn được mà ra tay. Đáng tiếc là nàng không chịu phối hợp, hoàn toàn từ
chối, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể dùng lời nói để kích thích Hàn Minh
Phi, mà lúc này Hàn Minh Phi quả nhiên bị kích thích.

Điều này cũng rất bình thường, phải biết rằng dù là Dạ Ngọc Mị ở đại lục Tiên
Vân bị coi là ma nữ, nhưng trong suy nghĩ của Hàn Minh Phi thì nàng chính là
tiên tử, băng thanh ngọc khiết, cao không thể chạm. Nhưng bây giờ tiên tử
trong suy nghĩ của Hàn Minh Phi lại bị Hạ Thiên sỉ nhục, thậm chí có thể đã bị
đối phương đùa bỡn, điều này sao có thể làm cho Hàn Minh Phi chịu được?

– Hàn Minh Phi, anh đã nói với chú rồi, chú đừng tưởng Em Chân Dài là một
khối băng mà nhìn lầm, nhưng cô nàng lên giường thật sự khác biệt, là điển
hình của loại người ngoài lạnh trong nóng.

Hạ Thiên tiếp tục công kích Hàn Minh Phi.

– Muốn chết.

Hàn Minh Phi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn quát lên một tiếng
tức giận, lại đánh ra một chưởng, một luồng chân khí cực mạnh cuốn về phía Hạ
Thiên.

Hạ Thiên đã sớm có chuẩn bị, hắn tất nhiên sẽ không liều mạng với Hàn Minh
Phi, hắn biết bây giờ mình không phải là đối thủ của Hàn Minh Phi, hắn chỉ là
cao thủ Kim Đan Kỳ mà đối phương đã là Nguyên Anh sơ kỳ, trực tiếp cách xa vài
cấp độ, Nếu bây giờ hắn liều mạng cùng Hàn Minh Phi, căn bản chỉ là muốn chết,
vì vậy hắn cũng không do dự mà xoay người bỏ chạy. Thực tế trước một giây khi
phát hiện đối phương sắp ra tay thì hắn đã xoay người, vì vậy thực tế hắn bỏ
chạy còn sớm hơn khi Hàn Minh Phi ra tay.

Chỉ sau khoảnh khắc thì Hạ Thiên đã rời khỏi sân thượng biệt thự và bay đi xa,
nhưng hắn cũng không phải bay về phía nhà mình, chính là bay về phía Thần Sơn.
Vì hắn khởi động sớm hơn nên chỉ trong thời gian ngắn có thể giữ được khoảng
cách với Hàn Minh Phi.

Tuy Hồ Nguyệt Lạc có vẻ rất rộng nhưng đối với Hạ Thiên và Hàn Minh Phi thì
muốn bay qua chỉ mất một lúc mà thôi, vì thế mà chưa đến hai phút sau thì Hạ
Thiên đã xuất hiện trên đỉnh cao nhất của Thần Sơn, là Thiên Thần Đỉnh.

Nhưng lúc này Hàn Minh Phi cũng theo sát phía sau, tất nhiên hắn cũng không
đợi cho Hạ Thiên đứng vững mà nhanh chóng tung chưởng, một chưởng này của hắn
chứa đựng lực lượng vô cùng, còn có cả sự phẫn nộ. Lúc này Hàn Minh Phi hận
không thể một chưởng đánh chết Hạ Thiên.

– Yêu nữ chết tiệt kia sao còn chưa tới?

Hạ Thiên giẫm Phiêu Miểu Bộ, khó khăn lắm mới tránh khỏi một chưởng của Hàn
Minh Phi, nếu lúc này Cơ Thanh Ảnh không xuất hiện, như vậy hắn sẽ xong. Hạ
Thiên vừa dùng hết sức tránh được một chưởng thì Hàn Minh Phi đã tiếp tục vung
chưởng, một chưởng này rõ ràng Hạ Thiên khó thoát, nếu Cơ Thanh Ảnh không xuất
hiện thì hắn thật sự xong rồi.

Khi thấy bàn tay phải của Hàn Minh Phi chỉ còn cách ngực mình một centimet, Hạ
Thiên thật sự phải vung chưởng nghênh tiếp, hắn vừa thầm mắng Cơ Thanh Ảnh vừa
không muốn chờ chết, dù là thế nào cũng phải gắng gượng thôi.

Đúng lúc này trên bầu trời chợt xuất hiện một bàn tay ngọc trong suốt, Hạ
Thiên thật sự không xa lạ với bàn tay này, vì nó chính là bàn tay thuộc về Cơ
Thanh Ảnh.

Bàn tay ngọc trong suốt này nhanh chóng tiếp bàn tay phải của Hàn Minh Phi,
hầu như cùng lúc này Hạ Thiên đã rời khỏi vị trí cũ, thay thế vào đó chính là
một tiên tử mặc cung trang xanh biếc, chính là Cơ Thanh Ảnh mà Hạ Thiên trông
mong xuất hiện.

– Ầm.

Một tiếng nổ khá lớn vang lên, một dòng khí cực mạnh bùng ra.

Hàn Minh Phi kêu lên một tiếng đau đớn, hắn lui về phía sau vài bước, sau đó
há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Cơ Thanh Ảnh đứng ngạo nghễ chỗ cũ, thật sự không chút sứt mẻ, gió núi thổi ùa
mái tóc của nàng, càng làm cho tư thế thêm đẹp đẽ.

Sau lần đầu tiên đối chưởng thì cao thấp đã rõ ràng, không thể nghi ngờ Hàn
Minh Phi và Cơ Thanh Ảnh có sự chênh lệch và thậm chí là đang dần mở rộng, bây
giờ Hàn Minh Phi thật sự không là đối thủ của Cơ Thanh Ảnh.

– Cơ sư muội, Hạ Thiên sát hại Bạch sư đệ và Hoàng sư muội, muội còn muốn che
chở cho hắn sao?

Hàn Minh Phi cực kỳ tức giận.

– Hàn sư huynh, ta nhớ ta đã nói rồi, ta không hy vọng huynh xuất hiện trước
mặt Hạ Thiên. Ta còn nhớ mình đã nói rồi, mạng của Hạ Thiên là của ta, ngoài
ta thì không ai có thể giết hắn.

Cơ Thanh Ảnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Minh Phi:

– Hàn sư huynh, huynh không phải muốn gây khó cho ta sao?

– Cơ sư muội, sau khi trở về sư môn thì ta sẽ báo cáo rõ ràng sự việc lần
này.

Hàn Minh Phi oán giận nói.

– Đánh không lại thì đi về tố cáo với sư phụ, đúng là không phải đàn ông.

Hạ Thiên đón lời, trong giọng nói có chút trêu tức.

– Hạ Thiên, ngươi trốn sau lưng nữ nhân, có tư cách gì nói ta không phải là
đàn ông?

Hàn Minh Phi dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên.

– Anh có phải là đàn ông hay không thì chỉ có Em Chân Dài là biết rõ nhất.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

– Nếu không thì chú đi hỏi Em Chân Dài xem anh có phải là đàn ông không?

Hàn Minh Phi dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, hắn cũng không ngốc, hắn
biết rõ đối phương cố ý kích thích mình nhưng thật sự là khó thể chế ngự được
cơn giận.

– Hàn sư huynh, huynh cho rằng mình có thể quay về sao?

Cơ Thanh Ảnh dùng giọng lạnh lùng nói, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn
Minh Phi, giống như nhìn một người đã chết.

Hàn Minh Phi chợt chấn động, vẻ mặt hắn có hơi biến đổi:

– Cơ sư muội, muội muốn hạ sát ta sao? Vì một người ngoài như Hạ Thiên mà
muội muốn tàn sát sư huynh đệ đồng môn à?

– Hàn Minh Phi, chú quá ngốc, cô ấy không phải là người ngoài, mà là vợ anh.

Hạ Thiên tiếp một câu.

– Câm miệng.

Cơ Thanh Ảnh chợt trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

– Cơ sư muội, Bạch sư đệ và Hoàng sư muội có phải do muội ra tay không?

Hàn Minh Phi lại chất vấn.

– Thằng ngốc, đã nói là anh xử lý hai người bọn họ.

Hạ Thiên có chút khó chịu, chẳng lẽ không có ai tin hắn làm được điều này sao?

– Hàn sư huynh, nếu Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di đều đã chết, huynh nên đi
theo bọn họ, phải biết rằng huynh cùng một tổ với bọn họ, mà huynh vốn có
nhiệm vụ lo lắng cho bọn họ.

Ánh mắt Cơ Thanh Ảnh vẫn rất lạnh, trong giọng nói càng mang theo vài hương vị
lãnh khốc:

– Huynh muốn tự nhận lỗi mà tự sát hay muốn ta thay mặt sư môn để trừng phạt?

– Thay mặt sư môn trừng phạt sao?

Hàn Minh Phi giống như nghe được một câu chuyện cực kỳ đáng cười:

– Ha ha, thay mặt sư tôn trừng phạt, Cơ sư muội, nói những lời này mà không
biết ngượng sao?

– Xem ra Hàn sư huynh không muốn tự sát nhận lỗi, ta cũng chỉ có thể thay sư
tôn thanh lý môn hộ.

Cơ Thanh Ảnh nói mà mặt không đổi sắc, nàng nói xong thì bước ra, một bước Chỉ
Xích Thiên Nhai.

Chỉ sau khoảnh khắc thì Cơ Thanh Ảnh đã xuất hiện sau lưng Hàn Minh Phi, nhưng
quỷ dị chính là một bàn tay ngọc lại đánh về phía ngực của Hàn Minh Phi.

Hàn Minh Phi cũng nhanh chóng vung chưởng nghênh tiếp, nhưng lúc này bàn tay
ngọc chợt biến mất, lại xuất hiện sau lưng Hàn Minh Phi. Kết quả là hắn bị
đánh trúng vào sau lưng, mà hắn chưa kịp có phản ứng thì đã bị một chưởng của
Cơ Thanh Ảnh đánh bay.

– Á.

Hàn Minh Phi chợt kêu lên đau đớn, hắn văng ra ngoài vài trượng, sau đó xoay
người một vòng trên không mới miễn cưỡng rơi xuống đất, cơ thể lay động vài
cái, cuối cùng cũng không vững vàng nhưng chẳng qua lại không ngã xuống. Lúc
này hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Vào lúc này Cơ Thanh Ảnh chợt sải bước, một bàn tay ngọc lại xuất hiện trên
không trung, nhanh chóng vỗ về phía đầu Hàn Minh Phi.

Nếu một chưởng này trúng đích thì Hàn Minh Phi thật sự phải chết.

Hạ Thiên có chút hưng phấn, Hàn Minh Phi này sắp xong mạng, rõ ràng yêu nữ
chết tiệt Cơ Thanh Ảnh kia mạnh hơn Dạ Ngọc Mị rất nhiều, trước đó Dạ Ngọc Mị
không chịu phối hợp, nhưng Cơ Thanh Ảnh thì phối hợp rất tốt.

Nhưng Hạ Thiên chợt phát hiện mình vui mừng hơi sớm, vì khi một chưởng của Cơ
Thanh Ảnh sắp vỗ xuống đầu của Hàn Minh Phi, đột nhiên có một vầng hào quang
màu bạc phóng đến, mục tiêu là ngọc chưởng của Cơ Thanh Ảnh.

Lúc này Hàn Minh Phi đã không còn làm ra bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng một
chưởng của Cơ Thanh Ảnh có thể giải quyết Hàn Minh Phi, nhưng vấn đề là nếu
nàng không thu tay thì sẽ bị thương, mà nàng cũng không muốn bàn tay xinh đẹp
xuất hiện bất kỳ vết thương nào.

Cơ Thanh Ảnh có chút do dự, sau đó nàng lui lại và thu tay, cơ thể lui ra sau
vài mét, bay xuống bên cạnh Hạ Thiên.

Cùng lúc này có một người xuất hiện bên cạnh Hàn Minh Phi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.