Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 1402: Làm sao ngươi còn chưa chết? – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 1402: Làm sao ngươi còn chưa chết?

Trưa ngày hôm sau.

Khi Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng còn chưa thức dậy trong khách sạn Tinh Không
thì nơi này đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giống như đêm qua chưa từng có
chuyện gì phát sinh.

Nhưng khi nhân viên phục vụ khách sạn thấy Hạ Thiên thì ánh mắt chợt cực kỳ sợ
hãi, một người đàn ông bình thường chợt có thể sánh ngang với ác ma trong lòng
nàng.

Dù Tiết Tiểu Đao hôm qua bị Hạ Thiên trừng trị mới thật sự là ác ma, nhưng
trong mắt đám người kia, Hạ Thiên vẫn đáng sợ vượt xa Tiết Tiểu Đao.

Khi thấy Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng sau khi rời khỏi khách sạn thì đám người
kia cùng thở dài một hơi, cuối cùng cũng tiễn bước một ác ma đi khỏi đây.

Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng thật sự cũng vừa tỉnh lại được một lúc, bọn họ vừa
rồi còn dùng cơm trưa ở chỗ này, nhưng sau đó bọn họ thật sự không quay về khu
dân cư Tinh Hải, mà bọn họ đến cục công an tỉnh Giang Nam.

Vụ án Tiết Tiểu Đao đã xong, Lãnh Băng Băng cũng không muốn tiếp tục quan tâm,
nhưng còn có vài thủ tục cần xử lý. Mà Hạ Thiên cũng không chỉ vì đến cùng
Lãnh Băng Băng, hắn còn nhận được yêu cầu hỗ trợ thẩm vấn Tạ Thân Quốc của Hào
Hồng Quang, chuyện này dù sao cũng có liên quan đến hắn, vì vậy hắn mới đến để
thuận tiện giải quyết cho xong.

Vốn hôm nay Lãnh Băng Băng có kế hoạch quay về thành phố Giang Hải, nhưng Hạ
Thiên lại để cho nàng ở lại thêm vài ngày, vì hắn có kế hoạch sẽ dùng vài ngày
tới để tri triển đệ ngũ châm cho Lãnh Băng Băng, đợi nàng trở thành cao thủ
Kim Đan Kỳ thì cho về cũng không muộn.

Lãnh Băng Băng tất nhiên sẽ đồng ý, bây giờ nàng rất tự do, vì nàng nắm tổ đặc
biệt và rất có đặc quyền, ví dụ như không cần mỗi ngày phải đi làm cũng là một
đặc quyền.

Bây giờ nàng cũng không có vụ án gì cần phải lập tức xử lý, hơn nữa nàng còn
muốn ở cùng Hạ Thiên vài ngày, vì vậy mà nàng quyết định ở lại, còn những
thành viên đội đặc biệt thì tất nhiên sẽ về trước.

Sau khi đến cục công an tỉnh, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng nhanh chóng gặp mặt
Hào Hồng Quang, dù lúc này lão rất bận nhưng Hạ Thiên đến thì cũng phải tự ra
mặt tiếp đãi.

Nhưng Hạ Thiên cũng không dừng lại bao lâu, hắn tất nhiên cũng không cần phải
bức cung như tối qua, dùng phương pháp nhanh nhất là thôi miên Tạ Thân Quốc,
sau đó giao cho Hào Hồng Quang bên này tiếp tục thẩm vấn. Vì sự việc của Lãnh
Băng Băng còn chưa xong, vì thế mà Hạ Thiên về khu dân cư Tinh Hải trước,
không phải hắn không muốn đợi Lãnh Băng Băng, căn bản hắn còn phải quay về
luyện chế đan dược.

Dù là Lãnh Băng Băng hay Diệp Mộng Oánh thì công lực vẫn còn thiếu, vì vậy Hạ
Thiên cần phải luyện chế đan dược đề cao công lực cho các bà vợ, trước tiên
cho các nàng sử dụng, sau đó thi triển đệ ngũ châm. Dù bây giờ có sự bảo vệ
của Cơ Thanh Ảnh thì thời gian của hắn cũng không quá gấp, nhưng vì đề phòng
những chuyện bất trắc có thể xảy ra, vì vậy mà hắn vẫn mong muốn nhanh chóng
đề cao tu vi của mình, hắn cũng không thể đặt tất cả vấn đề an toàn của vợ
mình lên người Cơ Thanh Ảnh.

Sau khi trở lại khu dân cư Tinh Hải, Hạ Thiên nói một tiếng với Liễu Mộng và
Diệp Mộng Oánh, sau đó hắn nhốt mình vào phòng làm việc, bắt đầu luyện chế đan
dược.

Một giờ sau Lãnh Băng Băng quay về, Hạ Thiên vẫn chưa đi ra.

Đến tối mọi người dùng cơm mà Hạ Thiên vẫn chưa ra.

Mười giờ tối, Liễu Mộng hô muốn Hạ Thiên đi ngủ với mình, nhưng hắn vẫn không
ra.

Mãi đến sáng ngày hôm sau, khi ba đại mỹ nữ và một tiểu mỹ nữ thức dậy thì mới
thấy Hạ Thiên đang ngủ trên ghế sa lông trong phòng khách.

– Tiểu bại hoại hình như mệt chết người rồi.

Liễu Mộng có chút đau lòng, nàng ôm Hạ Thiên vào phòng ngủ mà cũng không đi
ra.

Mãi đến giữa trưa thì Hạ Thiên và Liễu Mộng mới đi ra, sau đó đưa theo Lãnh
Băng Băng, Diệp Mộng Oánh và Tô Bối Bối đang bất mãn cả buổi sáng xuống dùng
cơm.

Lần này bọn họ đi ra quán cơm ngoài cổng khu dân cư Tinh Hải, quán cơm này mới
mở cửa buôn bán nhưng đến giữa trưa thì phải đóng cửa, vì không riêng gì cơm
Lam bị ăn sạch, thậm chí thức ăn cũng bị người ta ăn hết, vì thế chỉ có thể đi
mua thức ăn để chế biến cho bữa chiều.

Hạ Thiên về phòng, hắn lấy ra ba viên thuốc trong suốt và thơm lừng cho Lãnh
Băng Băng, Diệp Mộng Oánh và Tô Bối Bối sử dụng, hắn muốn gia tăng công lực
cho cả ba người.

– Tôi cũng phải ăn sao?

Tô Bối Bối cảm thấy buồn bực, vì sao mình phải uống viên thuốc này?

– Đúng vậy, cô là người dự bị.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

– Này, anh nói gì vậy? Cái gì là dự bị? Anh là Đại sắc lang, tôi cũng không
muốn làm dự bị cho anh, tôi cũng không muốn làm vợ anh như chị họ.

Tô Bối Bối thở phì phò nói.

– Ai muốn cô làm vợ tôi?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tô Bối Bối:

– Chỉ là để cô làm người dự bị để tôi đề cao công lực mà thôi, cô không dùng
cũng được.

– Bối Bối, nghe lời chồng chị, đây là chỗ tốt cho em.

Diệp Mộng Oánh khẽ nói.

Tô Bối Bối cũng không nói gì, nàng nghe Diệp Mộng Oánh nói như vậy thì cũng
không tiếp tục ồn ào với Hạ Thiên, nàng cũng không phải đứa ngốc, tất nhiên
biết sử dụng viên thuốc này vào sẽ có lợi rất lớn.

Vài phút sau trong phòng ngủ, ba người Lãnh Băng Băng, Diệp Mộng Oánh và Tô
Bối Bối đều khoanh chân ngồi dưới đất, bọn họ đã sử dụng đan dược của Hạ
Thiên, lúc này hắn lại đang dùng châm như bay, cố gắng đẩy mạnh khả năng hấp
thu của bọn họ.

Hạ Thiên thật sự cũng không muốn gia tăng công lực cho Tô Bối Bối, nhưng thật
sự như những gì hắn nói, Tô Bối Bối thật sự là người dự bị. Vốn dựa theo kế
hoạch ban đầu thì Hạ Thiên chỉ cần thi triển đệ ngũ châm cho tất cả các bà vợ
là có thể sử dụng đệ lục châm, nhưng vấn đề là Cơ Thanh Ảnh xuất hiện và làm
kế hoạch cùa hắn đảo ngược.

Trước đó Hạ Thiên đã từng thi triển đệ ngũ châm cho nhiều bà vợ, trừ hắn và
thần tiên tỷ tỷ Nguyệt Thanh Nhã, thì có Liễu Mộng, Tống Ngọc Mị, Mị Nhi, Cố
Hàm Sương, Dạ Ngọc Mị và trước đó vừa mới thi châm là Ninh Khiết, Sở Dao, Tôn
Hinh Hinh và Tiểu Yêu Tinh. Sau khi cẩn thận tính toán thì số người được hắn
thi triển đệ ngũ châm đã là khoảng mười người, hắn cũng vì thi triển đệ ngũ
châm mà tiến lên từ Kim Đan sơ kỳ lên hậu kỳ. Nhưng những công lực mà hắn tích
lũy được đã bị Cơ Thanh Ảnh hút sạch, bây giờ hắn chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ mà
thôi. Nói cách khác hắn châm mười lần đầu tiên là không hiệu quả, điều này có
nghĩa là nếu hắn muốn thi châm cho các bà vợ để có thể sử dụng được đệ lục
châm, hắn cần phải sử dụng đệ ngũ châm mười lần nữa.

Dù đó chỉ là dự đoán, hoàn toàn không chính xác, nhưng bây giờ Hạ Thiên hoàn
toàn có thể khẳng định, chỉ cần thi châm cho những bà vợ chưa đến Kim Đan Kỳ
thì chắc chắn không đủ cho hắn tiến lên để sử dụng đệ lục châm. Điều này có
nghĩa là hắn cần phải tìm thêm đối tượng để sử dụng đệ ngũ châm.

Bây giờ thời điểm khá khẩn cấp, Hạ Thiên cũng không còn nhiều thời gian để đi
tìm các bà vợ xinh đẹp, vì vậy hắn quyết định tẩy tủy cho vài đối tượng dự bị
chưa hẳn có thể là vợ mình, như vậy sẽ không thiếu đối tượng, ví dụ như nha
đầu Thạch Thuần, còn có Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi, còn có nha đầu A
Cửu, hơn nữa nơi đây còn có Tô Bối Bối, số lượng cũng không quá kém.

Không thể nghi ngờ vì Cơ Thanh Ảnh hút khô công lực mà Hạ Thiên đành phải tạo
ra thêm vài cao thủ Kim Đan Kỳ, vì thế có thể nói là Cơ Thanh Ảnh có nhiều
cống hiến cho thế giới này.

Sau khi giúp ba người phụ nữ hấp thu dược lực, Hạ Thiên cũng xác định Lãnh
Băng Băng và Diệp Mộng Oánh có thể thừa nhận đệ ngũ châm, vì vậy mà hắn nhanh
chóng thi triển đệ ngũ châm cho Diệp Mộng Oánh ngay sau đó.

Sáng hôm sau Diệp Mộng Oánh thuận lợi trở thành cao thủ Kim Đan Kỳ, Hạ Thiên
nghỉ ngơi một giờ để ăn uống, sau đó tiếp tục thi châm cho Lãnh Băng Băng. Vì
nàng có mang nên hắn làm cẩn thận hơn, vì vậy mà thời gian thi châm càng dài
hơn, nhưng tất cả vẫn rất thuận lợi. Sáng sớm ngày hôm sau Lãnh Băng Băng đã
là cao thủ Kim Đan Kỳ, cả quá trình hắn không bị ai quấy rầy.

Sau vài ngày bận rộn thì Hạ Thiên cũng không có thời gian nghỉ ngơi, vì Liễu
Mộng thấy vài ngày qua hắn bận rộn hơi nhiều, sau đó nàng quyết định dùng bánh
bao lớn khao hắn. Nhưng nàng cảm thấy một mình là quá mệt, vì thế mà kéo cả
Diệp Mộng Oánh và Lãnh Băng Băng vào cuộc, cuối cùng biến thành một đêm cuồng
hoan.

Tối hôm sau, ở thành phố Nhạc Nam.

Bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc có một cô gái mặc quần áo màu đen đứng lặng, nàng có eo
nhỏ, ngực lớn, tư thái cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, trên người lại bùng ra ý
lạnh làm cho người ta không dám đến gần.

– Em Chân Dài, lại tìm chàng đẹp trai nào à?

Một âm thanh lười biếng chợt vang lên sau lưng Dạ Ngọc Mị, lúc này vẫn có đàn
ông tiếp cận nàng, không riêng gì tiếp cận mà còn nói lời đùa giỡn. Dù là thế
giới này hay thế giới kia cũng chỉ có một người dám xưng hô với nàng như vậy
mà thôi.

Mỹ nữ hắc y chính là Dạ Ngọc Mị, nàng không xoay người đã biết đối phương là
Hạ Thiên, là tên khốn Hạ Thiên kia.

– Sao ngươi còn chưa chết?

Dạ Ngọc Mị vẫn nhìn đỉnh núi Thần Sơn, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói.

– Em Chân Dài, đây chẳng phải là tôi không nỡ sao?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Hạ Thiên lại thấy Dạ Ngọc Mị, hắn sinh ra cảm giác như cách xa một đời, dù chỉ
là vài ngày không gặp chẳng tính là dài, nhưng những gì xảy ra cũng làm cho
hắn thấy nàng và chợt cảm khái.

Trước đây không lâu thì người mà Hạ Thiên muốn đánh nhất là Dạ Ngọc Mị, nhưng
Cơ Thanh Ảnh xuất hiện, Dạ Ngọc Mị không còn là người mà hắn muốn đánh nhất,
vì Cơ Thanh Ảnh kia thật sự rất đáng ăn đòn. Thông qua so sánh với Cơ Thanh
Ảnh, Hạ Thiên phát hiện Dạ Ngọc Mị cũng không đáng ăn đòn như đối phương, vì
vậy mà vô tình cảm giác giữa hắn và nàng chợt có biến hóa.

– Em Chân Dài, có nghĩ đến tôi không?

Hạ Thiên cười hì hì hỏi:

– Thật ra tôi cũng có chút nhớ chị, nhớ Em Chân Dài, nhớ Eo Nhỏ, nhớ Bánh Bao
Lớn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.