Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 1399: Ai có tâm tình nói đùa với chú? – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 1399: Ai có tâm tình nói đùa với chú?

Trong đại sảnh chợt ồn ào, có vài tiếng kêu sợ hãi vang lên, rõ ràng xuất phát
từ miệng những cô nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp, mà phần nhiều là tiếng chửi
rủa, hầu như chỉ trong nháy mắt đã có vài trăm người đứng lên, bọn họ đều có
bộ dạng giống như muốn xông lên vây công vậy.

– Đều ngồi xuống nghiêm chỉnh cho tôi.

Một tâm thanh nhàn nhạt vang lên, Tiết Tiểu Đao đứng lên nói:

– Phóng viên, kê thêm cho tôi hai bàn, những vị cảnh sát này là khách từ xa
đến, tôi cũng không muốn phân biệt đối xử.

– Vâng, giám đốc Tiết.

Vài nhân viên phục vụ lên tiếng, sau đó bắt đầu nhanh tay nhanh chân đi làm.

– Bắt hắn đi.

Lãnh Băng Băng lại rất dứt khoát, nàng căn bản không muốn nói nhảm mà trực
tiếp ra lệnh.

Hai vị đội viên đội đặc biệt sau lưng Lãnh Băng Băng cũng không nói nhiều lời,
bọn họ trực tiếp tiến về phía Tiết Tiểu Đao, đồng thời còn lấy còng ra, bộ
dạng muốn bắt Tiết Tiểu Đao.

– Dừng tay.

Một tiếng quát khẽ vang lên:

– Các người là ai? Các người muốn làm gì?

Cùng lúc này có vài người đứng lên vọt đến trước mặt Tiết Tiểu Đao, chặn hai
tên cảnh sát lại.

– Tôi là Lãnh Băng Băng, là đội trưởng đội công tác đặc biệt của cục công an
thành phố Giang Hải.

Lãnh Băng Băng quét mắt nhìn đám người nơi đây:

– Hôm nay tôi đến bắt Tiết Tiểu Đao và những thành viên đội ngũ buôn bán ma
túy của hắn, dù là ai có bất kỳ hành động nào ảnh hưởng đến việc chấp pháp
cũng sẽ bị bắt, tôi không nói hai lần.

– Nơi này là thành phố Tinh Thành, cảnh sát Giang Hải các người có tư cách gì
đến bắt người?

Nói lời này chính là người vừa mới hét lên yêu cầu dừng tay, là một người đàn
ông trung niên tướng mạo đường đường:

– Tôi là kiểm sát trưởng của viện kiểm sát thành phố Tinh Thành, các người
hoàn toàn không làm theo đúng trình tự bắt người được quy định.

– Thân là kiểm sát trưởng mà dám đứng cùng hàng ngũ với bọn buôn bán ma túy,
anh không có tư cách gì chất vấn trình tự bắt người của tôi.

Lãnh Băng Băng đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên, trong mắt đầy vẻ hèn
mọn, sau đó nàng vung tay lên:

– Bắt người, ai phản kháng thì dùng súng.

– Vâng, đội trưởng.

Đám đội viên còn lại đều xông lên phía trước, bọn họ là đội viên tổ đặc biệt
của Lãnh Băng Băng, từ ngày đầu tiên tham gia tổ thì nàng đã nói cho bọn họ
biết, ngoài nàng ra thì bọn họ không cần phải nghe lệnh của bất kỳ ai khác.
Tất nhiên ngoài nàng ra thì bọn họ cũng không cần sợ đắc tội với bất kỳ người
nào, vì dù có đắc tội với ai thì nàng cũng chịu trách nhiệm.

Tất nhiên bọn họ cũng không dám tùy tiện đi đắc tội với kẻ khác, nhưng bọn họ
thật sự cảm thấy không có gì phải sợ đám người ở thành phố Tinh Thành, dù sao
thì bắt người xong sẽ quay về thành phố Giang Hải, sẽ là địa bàn của mình,
không cần lo người bên phía Tinh Thành sẽ trả thù. Cũng vì vậy mà lúc này bọn
họ không cần quan tâm trong đại sảnh có vài trăm người, bọn họ cảm thấy không
có gì mình không dám làm.

Điều càng làm cho bọn họ có thêm lòng tin chính là người đàn ông mặc áo khoác
tên là Hạ Thiên đang đứng bên cạnh, lúc này chính Hạ Thiên còn tự thân ra tay,
bọn họ còn có gì phải sợ?

– Đợi chút đã.

Tiết Tiểu Đao lúc này lại mở miệng:

– Các người cũng đứng tránh ra, để tôi nói vài câu với cảnh sát Lãnh.

Đám thủ hạ của Tiết Tiểu Đao lại rất nghe lời, bọn họ đều lui ra sau lưng hắn.

– Các người cũng rút về, để xem hắn muốn nói gì.

Lãnh Băng Băng cũng mở miệng nói.

Vài chục tên cảnh sát cũng tự nhiên lui ra phía sau, Tiết Tiểu Đao tiến lên
phía trước hai bước, trên mặt nở nụ cười mê người:

– Cảnh sát Lãnh, hôm nay là sinh nhật con tôi mười tuổi, tôi thậm chí muốn
làm một người cha tốt, mà tôi cảm thấy cha tốt nên làm sinh nhật cho con mình,
vì thế tôi hy vọng cảnh sát Lãnh nể mặt, dù muốn phối hợp vụ án gì cũng chờ
sau khi sinh nhật của con tôi, có được không?

– Bây giờ anh nên nói sẵn chuyện hậu sự với con của mình, vì anh sẽ vào cục
công an, sẽ không thể nào được ra nữa.

Lãnh Băng Băng lạnh lùng nói.

– Cảnh sát Lãnh, tôi dạo này rất nói lý lẽ, người khác để cho tôi làm người
cha tốt, tôi cũng sẽ để cho gia đình người ta được yên vui, nếu là có người để
tôi không hoàn thành trách nhiệm, tôi cũng không cho hắn được làm cha tốt.

Tiết Tiểu Đao nói đến đây thì dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

– Hoặc làm mẹ tốt.

– Anh uy hiếp tôi sao?

Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tiết Tiểu Đao.

– Cảnh sát Lãnh, cô sai rồi, tôi chỉ đang nói lý lẽ với cô mà thôi.

Tiết Tiểu Đao lắc đầu.

– Tôi cũng thích lý lẽ.

Một âm thanh lười biếng vang lên:

– Băng Băng, hãy để tôi nói vài lời lý lẽ với thằng ngu này.

– Chồng, cậu…

Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Hạ Thiên, cũng không biết hắn đang
muốn gì.

– Băng Băng, cứ để cho tôi, tôi nói rồi, tôi sẽ làm cho sau này không còn tên
nào dám tuồn ma túy về thành phố Giang Hải.

Hạ Thiên nói.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:

– Băng Băng, chị cho người trông coi cửa ra vào, đừng cho bất kỳ ai ra ngoài.
À, nếu có người tiến vào, cứ để mặc cho bọn họ vào.

Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, sa đó gật đầu nói:

– Được.

Ngay sau đó vài chục đội viên cảnh sát của Lãnh Băng Băng đã tiếp nhận nhiệm
vụ canh cửa, chỉ còn lại mình Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng đứng cùng nhau.

– Này, chú em Tiết Tiểu Đao ngu ngốc, chú có biết anh là ai không?

Hạ Thiên lúc này nói một câu với Tiết Tiểu Đao.

Hạ Thiên nói lên lời này dẫn đến những câu mắng chửi tức giận trong đại sảnh.

Tiết Tiểu Đao khoát tay, sau đó không gian yên ắng trở.

– Bình thường tôi chỉ biết những kẻ thông minh mà thôi.

Tiết Tiểu Đao dùng ánh mắt xem thường nhìn Hạ Thiên, ánh mắt có hơi lạnh lẽo.

– Loại người ngu như chú mà biết những kẻ thông minh thôi sao?

Hạ Thiên tỏ ra không tin:

– Thôi được, loại người ngu như chú chưa chắc sẽ quen biết một người thông
minh như anh, vì vậy anh tự giới thiệu, anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu
đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.

– Thì ra là Hạ Thiên, đã nghe qua đại danh.

Tiết Tiểu Đao vẫn rất bình tĩnh, cũng không tỏ ra kinh hoảng.

– Chú đã nghe qua đại danh của anh, như vậy cũng đừng nên làm những chuyện
ngu ngốc nữa làm gì.

Hạ Thiên lắc đầu:

– Này, trước tiên anh nói lý lẽ với chú, anh là một người đàn ông tốt, rất
thương vợ, vợ Băng Băng của anh không thích có người buôn bán ma túy ở thành
phố Giang Hải, mà sao chú cứ cho người đưa đến? Rõ ràng chú làm cho vợ anh mất
vui, mà anh thì không muốn làm cho vợ mất vui, vì thế anh muốn nói cho tất cả
mọi người biết, sau này nếu có tên khốn nào dám tuồn ma túy vào thành phố
Giang Hải, thì sẽ có kết cục như chú, anh không những đánh tan hang ổ ma túy
của chú, còn muốn dày vò chú sống dở chết dở, chú có ý kiến gì không?

Đám người nghe nói như vậy thì không khỏi ngẩn ngơ, đám người bên phía Tiết
Tiểu Đao càng cảm thấy tên kia bị điên rồi, nếu không thì sao dám nói ra những
lời như vậy.

Mà thủ hạ của Lãnh Băng Băng thì bắt đầu tỏ ra đồng tình với Tiết Tiểu Đao,
tên khốn đáng thương kia sau này sẽ chẳng còn ngày tốt lành.

Còn Lãnh Băng Băng thì ý thức được chồng mình sắp làm ra những chuyện kinh
người, nhưng nàng cũng không ngăn cản, đối với nàng thì điều trước tiên cần
chính là chính nghĩa, quá trình thực hiện nó cũng không còn được nàng coi
trọng.

Tiết Tiểu Đao cũng tỏ ra khó tưởng, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên vài ba
giây, sau đó hắn nở nụ cười:

– Hạ Thiên, cậu đang nói lời đáng cười sao?

– Bốp.

Một cái tát trong trẻo vang lên, ai cũng tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.

Hạ Thiên cũng không phải ra tay rất nhanh, hắn cố ý dùng tốc độ rất chậm, vì
vậy người nào cũng thấy rõ hắn tát lên mặt Tiết Tiểu Đao.

Ngoài đám cảnh sát thành phố Giang Hải và Lãnh Băng Băng thì hàng trăm người
trong đại sảnh đều cho rằng mình nhìn lầm, bọn họ dù thế nào cũng không ngờ có
người làm như vậy, trên đời này có người dám đứng trước mặt biết bao nhiêu anh
em của Tiết Tiểu Đao, trước mắt bao nhiêu người mà cho Tiết Tiểu Đao một bạt
tai.

Nếu là có người chọc Tiết Tiểu Đao một dao, hoặc bắn một phát súng, như vậy
đám người kia cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Vì Tiết Tiểu Đao là một kẻ có
thù oán rất nhiều, dù có người đâm hay bắn hắn thì chẳng có gì đáng ngạc
nhiên, nhưng Hạ Thiên lại cho Tiết Tiểu Đao một bạt tai, đây không phải muốn
giết Tiết Tiểu Đao, chính là muốn làm nhục hắn. Thậm chí một số người còn nghĩ
rằng đó là nổi nhục của hai nhà hắc bạch ở thành phố Tinh Thành.

Lãnh Băng Băng lại tương đối trấn tĩnh, Hạ Thiên có làm bất cứ điều gì thì
nàng cũng không ngạc nhiên, vì đó không phải là ai khác, chính là Hạ Thiên, là
đàn ông duy nhất của nàng.

Còn đám cảnh sát trong tổ của Lãnh Băng Băng, bọn họ thật sự cảm thấy bội phục
Hạ Thiên, đánh quá hay, trước kia bọn họ phá án mà gặp những đại nhân vật thì
thường xuyên bị đối phương dùng lời lẽ công kích rất nhục nhã mà không thể làm
gì. Nhưng bây giờ Tiết Tiểu Đao lại bị Hạ Thiên trực tiếp cho một bạt tai, tuy
đây không phải là điều mà chính bọn họ làm ra, nhưng bọn họ vẫn rất vui sướng,
rất hả giận. Hạ Thiên quả thật là Hạ Thiên a, chỉ một chữ trâu chó mới đủ miêu
tả mà thôi.

Nhưng động tác của Hạ Thiên cũng không chấm dứt, hắn cũng không đợi người ta
kịp phản ứng mà nhấc chân đá vào hạ bộ của Tiết Tiểu Đao, đồng thời còn bất
mãn nói:

– Thằng ngu, ai có tâm tư nói đùa với mày? Anh chỉ biết nói giỡn để tìm vui
cho vợ mà thôi.

– Á.

Tiết Tiểu Đao cuối cùng cũng kịp hét thảm, dù là bất kỳ người đàn ông nào đúng
nghĩa mà trúng một đá như vậy cũng cực kỳ đau đớn. Dù hắn là người trải qua
nhiều sóng gió nhưng đây cũng là lần đầu tiên được nếm thử cảm giác đau đớn
như vậy, vì thế hắn cuối cùng cũng không nhịn được, hắn vừa kêu thảm thiết vừa
ngã xuống che hạ bộ, cuối cùng thì cũng lăn xuống đất.

Hạ Thiên tung một đá tuy không nhanh nhưng rất nặng, nửa đời sau Tiết Tiểu Đao
sẽ không còn là đàn ông, tất nhiên đối phương cũng làm quái gì còn đời sau.

– Con mẹ nó, muốn chết à, anh em, lên cho nó biết tay.

Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi thì có người kịp phản ứng.

Khi tiếng hô kia kịp vang lên thì có vài chục người đứng lên, nhưng bọn họ chỉ
có thể đứng lên mà thôi, bọn họ chỉ cảm thấy một người lóe lên bên cạnh, sau
đó cả đám cảm thấy không thể nào nhúc nhích, chỉ đứng như tượng gỗ mà thôi.

Nhưng lại càng có nhiều người đứng lên, mà bọn họ cũng chỉ có một kết cục
giống như những kẻ trước đó, không thể nhúc nhích. Chưa đến một phút sau thì
những người còn ngồi cũng phát hiện mình không thể nào đứng lên được nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.