Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 139: Phụ nữ không phải dùng để đùa. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 139: Phụ nữ không phải dùng để đùa.

– Hát dở quá, im đi!

Đinh Báo nghe được âm thanh này mà chợt sững sờ, có ai dám hét lên với Sở Bưu
như vậy? Ngoài thiên ca thì còn ai?

Đinh Báo nhìn lại, hắn thấy một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, mái tóc màu
vàng, trên người là một chiếc áo da màu đen khá ngắn, bên dưới là quần da rất
ngắn, tất chân màu đen, giày cao gót, chân dài eo thon, da trắng mông tròn,
cực kỳ quyến rũ và gợi cảm, chỗ thiếu hụt duy nhất chính là bộ ngực hơi nhỏ.

– Đại tiểu thư.

Sở Bưu thấy thiếu nữ thì vẻ mặt trở nên cực kỳ uất ức, hắn vùng đứng lên hành
lễ với cô gái. Mà đám tiểu đệ của Sở Bưu cũng tranh thủ thời gian nhịn đau bò
lên, cảm đám khom lưng hành lễ:

– Đại tiểu thư.

Hạ Thiên cũng đi về phía cô gái, hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc của nàng rồi
hỏi bằng giọng hiếu kỳ:

– Sao em lại nhuộm tóc màu vàng?

Nghe Hạ Thiên nói như thế thì không chỉ là Đinh Báo, ngay cả Sở Bưu cũng sững
sốt, tên biến thái kia biết Đại tiểu thư sao? Không xong, tên biến thái này
rất lợi hại, Đại tiểu thư cũng đánh nhau rất giỏi, hai người này không có gian
tình gì chứ? Nếu thật sự là như vậy thì hắn sẽ phải chết.

Cô gái này quả thật đã từng gặp mặt Hạ Thiên, nhưng cũng chưa nói đến vấn đề
quen biết, vì Hạ Thiên còn chưa biết tên nàng, hơn nữa ngày đó làm móp chiếc
ferrari, còn đánh nhau với nàng một trận.

Hạ Thiên có ấn tượng rất sâu về cô gái này, vì nàng tuyên bố sẽ thiến hắn, đây
là lần đầu tiên hắn thấy có người nói như vậy mới mình, hơn nữa còn là một cô
gái xinh đẹp, tất nhiên hắn phải nhớ rất rõ.

Khi Hạ Thiên nhìn thấy cô gái này thì hắn không khỏi liên hệ cách ăn mặc của
nàng với chị Isabella, dáng người hoàn mỹ và sự phong tình nóng bỏng của
Isabella trên giường làm Hạ Thiên hoài niệm. Đáng tiếc là lúc này hắn không
thể gặp lại nàng.

– Bà thích thế, mày quan tâm làm gì?

Cô gái dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, tên khốn này dám làm móp chiếc
Ferrari của nàng, tất nhiên nàng phải nhớ rõ mặt hắn, vừa liếc mắt đã nhận ra
ngay.

– Sao em không nhuộm tóc trắng?

Hạ Thiên lại hỏi.

– Vì sao bà phải nhuộm trắng?

Cô gái nhìn Hạ Thiên, hắn đang tính toán tỉ lệ thành công khi thiến tên khốn
này. Nhưng nàng phát hiện ra tỷ lệ là quá thấp, nàng không phải là đối thủ của
hắn.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái:

– Nhuộm tóc trắng đi, như vậy em sẽ là ma nữ tóc trắng.

– Bà không thích làm ma nữ tóc trắng.

Cô gái hung hăng nhìn Hạ Thiên:

– Không nhiều lời với mày, mày đập hư xe của bà, bà không so đo với mày, mà
thằng này là của bà, bà phải mang nó đi, không có vấn đề gì chứ?

Sở Bưu nhìn về phía Hạ Thiên, tên biến thái này dám đập xe của Đại tiểu thư
nhưng vẫn còn sống, đúng là kỳ tích.

Hạ Thiên nhìn Sở Bưu, hắn lắc đầu:

– Có vấn đề.

– Bà thấy không có vấn đề gì, mày có gì?

Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói.

– Nó là món đồ chơi của anh tối nay, em mang hắn đi thì anh chơi cái gì?

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

– Nó là một thằng đàn ông có gì mà vui với chả đùa? Mày không biết đi chơi
gái sao?

Cô gái tức giận nói.

– Thần tiên tỷ tỷ nói, gái không phải dùng để chơi, vì vậy không chơi với phụ
nữ.

Hạ Thiên vẫn ra vẻ nghiêm trang.

– Mày không chơi với phụ nữ sao? Bà cùng mày chơi xe, thế nào?

Cặp mắt xinh đẹp của cô gái muốn phóng lửa, vài tên phía sau nàng đã không
nhịn được, nhưng Đại tiểu thư chưa lên tiếng, vì vậy bọn họ cũng không dám
hành động tùy tiện.

Hạ Thiên lúc này lại rất hứng thú:

– Chơi xe rất tốt, anh thích chơi xe.

– Bây giờ tao đã mang nó đi được chưa?

Giọng nói của cô gái cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại.

Hạ Thiên lại lắc đầu:

– Không được.

– Mày…Mày là thằng khốn kiếp, tưởng bà đây không chơi mày được sao?

Cô gái thiếu chút nữa đã giận điên lên.

Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn cô gái:

– Anh chơi với em làm gì, anh đã nói không thích chơi phụ nữ.

– Mày, vậy sao còn chưa được?

Cô gái chỉ thiếu điều rống lên.

Hạ Thiên ra vẻ vô tội:

– Em muốn chơi xe, nhưng chơi thế nào? Vì vậy em không được dắt nó đi, để nó
tự đi.

– Mày.

Cô gái cuối cùng cũng hiểu ý của Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn tức giận, nàng vung
tay nói:

– Chúng mày về trước, không cần mất mặt ở đây.

– Vâng, Đại tiểu thư.

Mọi người cùng lên tiếng, sau đó vội vàng bỏ đi, bọn họ cũng không muốn làm
Đại tiểu thư tức giận.

Sở Bưu và đám thủ hạ nhanh chóng biến mất, mà vài tên đi theo cô gái cũng bị
đuổi đi, sau đó nàng phất tay với Hạ Thiên:

– Đi thôi, bà cùng chơi xe với mày.

– Tên mập, anh đi đây, các chú ở lại chậm rãi chơi bời.

Hạ Thiên bắt chuyện một câu với tên mập, sau đó hắn theo cô gái rời khỏi quán
karaoke.

– Thiên ca đúng là lợi hại.

Đinh Linh nhìn bóng lưng của Hạ Thiên với vẻ mặt sùng bái.

Đinh Báo nhìn Đinh Linh thanh thuần xinh đẹp mà trong lòng không khỏi bùng lên
một ý nghĩ, nha đầu này nếu tiếp tục ở lại quán karaoke thì sẽ gặp phải chuyện
không may. Xinh đẹp không phải là cái tội, xinh đẹp mà không bảo vệ được mình
mới là tội, nhưng chính Đinh Báo lại không bảo vệ được Đinh Linh, hơn nữa quán
karaoke này rất hỗn tạp, để lại đây là sai mười phần.

Đinh Báo thấy nha đầu kia gọi hắn là Tứ thúc rất cung kính, thôi thì vạch ra
cho nàng một con đường sáng.

… ….

Hạ Thiên vừa mới lên xe, hắn còn chưa kịp ngồi vững thì chiếc Ferrari đã phóng
đi như bay. Cô gái này tương đối mạnh mẽ, ngay giữa khu trung tâm thành phố mà
cũng dám đua tốc độ, mà càng hung hãn chính là nàng “đánh võng” trong dòng xe
cộ dày đặc mà không gặp tai nạn.

Hạ Thiên ngồi trên xe mà có chút hưng phấn, hắn đã sớm không còn là đồ nhà quê
mới ngồi xe lần đầu, nhưng chạy nhanh như vậy là lần đầu tiên được nếm trải.
Đặc biệt là ngồi trên một chiếc xe thể thao chạy qua chạy lại, lần đầu tiên
hắn sinh ra cảm giác kích thích.

Trách không được Tam sư phụ nói đua xe rất sướng, Tam sư phụ còn nói kỹ thuật
đua xe của mình là đệ nhất thiên hạ. Tất nhiên đây cũng chỉ có thể tính là sư
phụ khoác lác trước mặt Hạ Thiên, vì tất cả mọi thứ đều được Hạ Thiên học
xong, hơn nữa còn lợi hại hơn cả sư phụ, nhưng chỉ có kỹ thuật lái xe là cùi
nhất, vì trên núi không xe không đường, Hạ Thiên không được học.

Nhưng bây giờ Hạ Thiên lại rất muốn học lái xe, vài ngày trước hắn đã định
cùng Liễu Mộng đi mua xe, đáng tiếc là Liễu Vân Mạn và Tôn Hinh Hinh cực lực
ngăn cản. Nhưng bây giờ Hạ Thiên đã có suy tính mua xe, mà mua xong thì học
ai?

Tuy có rất nhiều người biết lái xe nhưng Tam sư phụ nói người biết đua cũng
không thiếu, đại đa số đều lề chạy bình thường, tìm học cũng không có được kỹ
thuật siêu việt, mà hắn lại muốn tìm người có kỹ thuật cao.

Hạ Thiên nhìn cô gái ở bên cạnh, kỹ thuật lái xe của nàng có vẻ rất tốt, có
nên học nàng không?

Trước tiên Hạ Thiên quyết định tham khảo cách lái xe của cô nàng này, nếu nàng
thật sự có kỹ thuật cao thì nên theo học, còn nàng có dạy hay không thì Hạ
Thiên cũng chẳng quan tâm.

Dần dần Hạ Thiên phát hiện xe trên đường ngày càng ít, mà vô tình xe cũng đã
chạy ra nội thành, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Hơn mười phút sau xe đột
nhiên dừng lại.

– Xuống xe.

Cô gái xuống xe rồi nói.

Hạ Thiên lúc này mới phát hiện ra mình đã đến một ngọn núi, phía trước có mười
mấy chiếc xe, còn có một đám nam nữ, phần lớn là hai ba mươi.

– Ủa, đây không phải là chị Dao sao?

Một âm thanh ngã ngớn vang lên, một tên thanh niên cao gầy đi đến, bên cạnh
hắn còn có một người đẹp rất nóng bỏng.

– Mẹ mày mới là chị Dao, cả nhà mày đều là chị Dao.

Cô gái ngẩng đầu mắng.

Vẻ mặt tên thanh niên cao gầy chợt biến đổi, giọng nói cũng trở nên âm trầm:

– Sở Dao, lời này của cô cũng quá mức rồi đấy.

– Cút sang một bên cho bà, có tin bà thiến mày không?

Sở Dao trừng mắt nhìn tên thanh niên, hàn quang chợt lóe lên, trên tay có một
cây đao.

Tên thanh niên cao gầy chợt lủi về phía sau, cũng không dám nói thêm nửa lời.

Vẻ mặt Sở Dao trở nên hèn mọn:

– Không đủ bản lĩnh thì đừng to mồm.

– Sở Đại tiểu thư quả nhiên quyết đoán phi phàm, cũng dám một mình mang dao
đi dọa người.

Một âm thanh lười biếng vang lên, âm thanh phát ra từ trung tâm nhóm người,
đây là một tên thanh niên mặc áo kẻ ô vuông, hai mươi tuổi, bên cạnh là hai
người đẹp, cả hai đều mặc bikini.

– Hoắc Tiểu Xuyên, mày còn chưa tốt nghiệp trung học, đừng ra vẻ văn hóa với
tao.

Sở Dao nói với vẻ mặt khinh thường:

– Bà đến đây một mình thì thế nào? Đám chúng mày thích thì tiến lên, bà chiều
tất.

Tên thanh niên được gọi là Hoắc Tiểu Xuyên chợt tức giận, nha đầu khốn kia
đúng là thối mồm.

– Này, mắt chúng mày có vấn đề à? Đây còn có một người.

Hạ Thiên rất bất mãn, hắn bị người ta chẳng quan tâm, đúng là buồn cười. Đáng
lý ra hắn xuất hiện ở đâu cũng là hạc giữa bầy gà, bây giờ tuy đã tối nhưng
hắn lại là minh châu trong đêm tối, mỗi người phải chú ý đến hắn, sao lại bỏ
qua hắn?

Chị có thể nhịn mà em lại khó nhịn, dù là thần tiên tỷ tỷ có thể nhịn nhưng Hạ
Thiên lại không thể.

Vài chục ánh mắt dồn về phía Hạ Thiên, thật ra nơi đây cũng không tối vì có
đèn xe rực rỡ, vì vậy mà khu vực này phải nói là rất sáng. Nhưng chỗ Sở Dao
đậu xe lại khá tối, cộng thêm vấn đề mọi người chỉ chú ý đến Sở Dao, vì vậy mà
không ai quan tâm đến Hạ Thiên.

– Sở đại tiểu thư lại mang đàn ông đến, đúng là kỳ tích.

Hoắc Tiểu Xuyên dựng ngón cái với Hạ Thiên:

– Này anh em, cậu khẩu vị rất tốt, ngay cả Sở đại tiểu thư cũng tán được, tao
phục mày.

– Hoắc Tiểu Xuyên, mày nói vậy là có ý gì? Bà đây rất kém sao? Hai con quỷ sứ
bên cạnh mày có so được với bà không?

Sở Dao lại nổi giận.

– À, Sở đại tiểu thư, nếu so về gương mặt thì hai em này không bằng cô, dáng
người và chỉnh thể điện nước cũng kém một chút, nhưng có một bộ phận đồi núi
nào đó lại lớn hơn, sướng hơn.

Hoắc Tiểu Xuyên nhìn vào bộ ngực Sở Dao, vẻ mặt rất mập mờ.

– Bộ vị đồi núi nào? Không phải là ngực sao?

Sở Dao hừ một tiếng:

– Bà mới mười tám tuổi, ngực còn chưa phát triển mạnh.

– Cái gì, tôi còn chưa nói dứt lời, thật ra gương mặt dáng người, tiếp theo
chính là tính cách… ….

Hoắc Tiểu Xuyên lắc đầu:

– Tôi chỉ có thể nói một lời, tôi rất sùng bái người anh em kia, anh ta rõ
ràng chịu được cô.

Hạ Thiên nhịn không được phải xen vào một câu:

– Này, cô ấy không phải vợ tôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.