Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 1387: Tao ngộ Hàn Minh Phi – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 1387: Tao ngộ Hàn Minh Phi

Từ cổng khu dân cư Tinh Hải quẹo trái một trăm mét thì có một quán cơm Hồ Nam,
quán cơm này kinh doanh khá tốt, bên trong cũng rất đặc sắc, Hạ Thiên và Liễu
Mộng lúc này đang dùng cơm ở đây.

Bữa cơm này hai người ăn tương đối thỏa mãn, một giờ qua đi, Hạ Thiên và Liễu
Mộng mỗi người chất mười cái ống trúc. Nếu nói có điều không hài lòng thì
chính là chỗ này chuẩn bị cơm Lam không đầy đủ, vì vậy mà hai người mới ăn
được mỗi người mười ống cơm thì nhân viên phục vụ đã nói không còn cơm Lam nữa
rồi.

Tuy có chút tỳ vết như vậy nhưng nói tóm lại thì Hạ Thiên và Liễu Mộng vẫn cảm
thấy nhà hàng này là rất tốt, Liễu Mộng càng quyết định ngày mai sẽ tiếp tục
đến nơi này, Hạ Thiên vốn có tâm tình không tốt thì sau bữa cơm này cũng khá
hơn rất nhiều.

Nhưng khi bọn họ ra khỏi quán cơm thì tâm tình của Hạ Thiên lại không xong,
cực kỳ không xong, thậm chí có thể nói trước nay chưa từng như vậy, vì hắn
thấy một người.

Người này mặc tường bào màu xanh, nhìn có vẻ bình thường nhưng đứng nơi đó lại
có khí thế bệ nghễ thiên hạ. Rõ ràng đây là một người đàn ông đặc biệt, một
người mà dù đứng trong đám người cũng có thể làm người ta liếc mắt là nhận ra,
đó là Hàn Minh Phi.

– Tiểu bại hoại, người kia hình như rất lợi hại.

Liễu Mộng rõ ràng cũng cảm giác được khí thế bùng ra trên người Hàn Minh Phi,
vì vậy mà lập tức trở nên căng thẳng.

Lúc đầu ánh mắt Hàn Minh Phi rơi lên người Liễu Mộng, hắn có chút kinh ngạc,
sau đó hắn nhìn về phía Hạ Thiên, âm thanh nhàn nhạt chợt vang lên:

– Hạ Thiên, lần đầu gặp mặt, nhưng ta nghĩ không cần giới thiệu chính mình.

– Tôi và anh có quen biết sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hàn Minh Phi:

– Tôi hình như không quen anh.

Hàn Minh Phi cười nhạt một tiếng:

– Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng nên giới thiệu chính mình, tại hạ là
Hàn Minh Phi đến từ Phiêu Miểu tiên môn.

– À, thì ra là thế.

Hạ Thiên lười biếng nói:

– Tôi và anh không quen, tôi cũng không muốn làm quen với người lạ, vì vậy
bây giờ tôi phải về nhà, còn phải có việc cần làm với vợ.

Hạ Thiên nói xong thì kéo tay Liễu Mộng, bộ dạng muốn bỏ đi.

– Hạ Thiên, nam tử hán đội trời đạp đất dám làm dám chịu, ngươi làm như vậy
không phải sẽ để cho Thanh Nhã sư muội mất mặt à?

Hàn Minh Phi cười nhạt một tiếng:

– Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta biết rõ ngươi là ai, ngươi cũng
biết ta là ai, nếu dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt kia thật sự không có ý nghĩa.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hàn Minh Phi, một lúc lâu cũng không nói lời nào,
trong lòng thầm oán Dạ Ngọc Mị:

– Em Chân Dài ơi là Em Chân Dài, ngay cả tình nhân cũng không giữ chân lại
được, không biết chị đang làm cái gì?

– Vậy anh muốn gì?

Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng nói, xem ra chạy trốn không còn là khả năng
vào lúc này, với công lực hiện tại của hắn thì căn bản không là gì với Hàn
Minh Phi.

– Ta có hai vị sư đệ và sư muội mất tích, trước khi bọn họ mất tích thì nói
rằng đi tìm ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ biết tung tích của bọn họ chứ?

Hàn Minh Phi nhàn nhạt hỏi.

– Không biết.

Hạ Thiên trả lời rất dứt khoát.

– Hạ Thiên, xem ra ta đã quá xem trọng ngươi.

Hàn Minh Phi lắc đầu:

– Ta tin bọn họ thật sự chết trong tay ngươi, mà ngươi lại không dám thừa
nhận, đúng là làm cho ta thất vọng.

– Anh thất vọng hay không thì có liên hệ gì đến tôi sao?

Hạ Thiên lười biếng nói, trong lòng thầm khinh bỉ Hàn Minh Phi, người này đầu
óc có vấn đề rồi.

– Tôi có thể tạm thời không truy cứu chuyện này, nhưng cậu phải nói cho tôi
biết vị trí của Thanh Nhã sư muội.

Hàn Minh Phi chậm rãi nói.

– Không biết.

Hạ Thiên vẫn trả lời rất kiên quyết.

Vẻ mặt Hàn Minh Phi chợt trở nên lạnh lẽo:

– Hạ Thiên, sau khi đi vào thế giới này ta chưa từng giết người, ta cũng
không muốn giết ngươi, vì ta tin ngươi và Thanh Nhã sư muội có quan hệ đặc thù
gì đó. Nhưng bây giờ ngươi đầu tiên là giết Bạch sư đệ và Hoàng sư muội của
ta, lại không chịu nói xem Thanh Nhã sư muội đang ở đâu, ta chỉ sợ không ra
tay không được.

– Này, tôi cũng không phải đối thủ của Bạch sư đệ và Hoàng sư muội của anh,
làm sao anh nghĩ rằng tôi giết bọn họ? Nói không chừng là Em Chân Dài mà anh
yêu mến đã ra tay.

Hạ Thiên tức giận nói.

– Ngươi nói Dạ tiên tử sao?

Ánh mắt Hàn Minh Phi có chút cô đọng:

– Hạ Thiên, đàn ông dám làm dám chịu, ngươi không những không nhận còn giá
họa cho nữ nhân, không cảm thấy thủ đoạn của mình quá ti tiện sao?

– Này, anh nhất định dám làm đám chịu sao?

Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường:

– Sư đệ và sư muội của anh giết người ở nơi đây, sao anh không bảo bọn họ dám
làm dám chịu, tự mình đi chịu chết?

– Hạ Thiên, ta thừa nhận hành vi của Bạch sư đệ và Hoàng sư muội có nhiều chỗ
không đúng, nhưng chưa từng có người tu tiên nào đền mạng cho phàm nhân.

Hàn Minh Phi thản nhiên nói:

– Bọn họ dù sai thì cũng chỉ có Phiêu Miểu tiên môn được trừng phạt mà thôi,
không đến lượt người khác xử lý bọn họ, vì vậy đối với ngươi bây giờ chỉ có
hai lựa chọn mà thôi.

– Ta ghét nhất người khác ép mình lựa chọn.

Hạ Thiên thầm nói một câu.

– Tiểu bại hoại, có cần đánh hắn không?

Liễu Mộng tỏ ra kích động.

– Chị Mộng, chị không đánh lại hắn.

Hạ Thiên khẽ nói.

– Đánh không lại sao? Vậy chúng ta chạy.

Liễu Mộng chợt xoay chuyển ánh mắt, nàng nhanh chóng nói.

Hạ Thiên cũng rất muốn chạy nhưng lại biết khá rõ, bây giờ dù có chạy cũng
không thoát khỏi tay Hàn Minh Phi.

– Lựa chọn đầu tiên chính là nói rõ Thanh Nhã sư muội đang ở đâu, nếu Thanh
Nhã sư muội chứng thực ngươi là đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn, như vậy chuyện
ngươi giết Bạch sư đệ và Hoàng sư muội sẽ không đến lượt ta quản, ta chỉ có
thể đưa ngươi về Phiêu Miểu tiên môn, để sư môn xử lý. Lựa chọn thứ hai chính
là ngươi không nói ra vị trí hiện tại của Thanh Nhã sư muội, ta cũng chỉ có
thể ra tay mà thôi.

Âm thanh nhàn nhạt của Hàn Minh Phi lại vang lên, bên trong có thêm vài phần
sát khí:

– Thân là sư huynh thì ta có trách nhiệm bảo vệ sư đệ và sư muội, bây giờ bọn
họ chết trên tay ngươi, ta cũng muốn làm tròn bổn phận của sư huynh, tìm lại
lý lẽ cho bọn họ.

– Nói nhiều như vậy làm gì, không phải muốn uy hiếp ta sao?

Hạ Thiên thầm khinh bỉ Hàn Minh Phi, trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ,
nhưng hắn phát hiện lúc này thực lực quyết định tất cả, với thực lực của hắn
bây giờ thì bất kể dùng thủ đoạn nào cũng không thể đánh bại Hàn Minh Phi.

Hạ Thiên không khỏi chửi mắng Cơ Thanh Ảnh, nếu không phải yêu nữ chết tiệt
kia cướp đi tất cả mọi thứ bao gồm mê dược, độc dược và độc châm, hắn cũng
không bị động như thế này, cũng không hoàn toàn có cơ hội đánh bại Hàn Minh
Phi.

Khi thấy Hạ Thiên không nói lời nào thì Hàn Minh Phi thở dài:

– Xem ra vẫn là ta nên ra tay thì hơn.

Hàn Minh Phi còn chưa dứt lời thì đã tung ra một chưởng.

Một chưởng này nhìn giống như không có lực lượng gì, rất tùy ý, rất bay bổng,
cũng không có gì khó tưởng, chỉ là một chưởng rất tùy tiện. Nhưng đối với một
cao thủ như Hàn Minh Phi, đối mặt với một đối thủ không cùng cấp bậc, hắn xuất
thủ cũng không cần phải quá sức tưởng tượng.

Dù Hàn Minh Phi chỉ tùy ý đánh ra một chưởng nhưng trong khoảnh khắc đó Hạ
Thiên và Liễu Mộng đều cảm thấy áp lực rất lớn, trong hư không chợt có một lực
lượng khủng bố cuốn về phía bọn họ.

– Tiểu bại hoại, cậu chạy mau, để chị cản hắn.

Liễu Mộng nói một câu, nàng cũng không tránh né mà tiến lên đỡ đòn.

Bóng trắng lóe lên, váy trắng bồng bềnh, bàn tay trắng nõn của Liễu Mộng chợt
hóa thành ngàn vạn bóng chưởng, từ bốn phương tám hướng vỗ về phía Hàn Minh
Phi.

– Thiên Huyễn Phiêu Miểu Chưởng?

Hàn Minh Phi có chút kinh ngạc nhưng cũng không né tránh, hắn tùy ý vỗ ra một
chưởng, sau đó ngàn vạn bóng chưởng biến mất, Liễu Mộng bay ngược ra phía sau.

Liễu Mộng rơi xuống đất, nàng cũng không bị thương, nhưng khi thấy Hạ Thiên
còn chưa đi thì nàng có chút sốt ruột:

– Tiểu bại hoại, cậu sao còn chưa chạy đi? Hắn rất lợi hại, ta đánh không
lại.

– Chị Mộng, tôi sẽ không để chị ở lại để chạy trốn.

Hạ Thiên dù biết mình không phải là đối thủ của Hàn Minh Phi nhưng lại tuyệt
đối không phải là đàn ông có thể vứt bỏ vợ để chạy trốn, vì vậy dù Liễu Mộng
nói hắn bỏ chạy nhưng vẫn tuyệt đối không động.

– Đây là độc môn tuyệt kỹ của Thanh Nhã sư muội, cũng không thể ngờ cô cũng
biết.

Âm thanh của Hàn Minh Phi lại vang lên, hắn nhìn Liễu Mộng, trong mắt có thêm
vài phần kỳ dị:

– Xem ra cô cũng biết Thanh Nhã sư muội ở nơi nào.

– Tôi cũng không nói Chị Nguyệt ở đâu cho ngươi biết.

Liễu Mộng trừng mắt nhìn Hàn Minh Phi:

– Ngươi chớ đắc ý, ta mới luyện công phu được vài tháng nên không đánh lại
ngươi, đợi vài tháng nữa ta sẽ đánh cho ngươi biết tay.

– Mới vài tháng?

Trong mắt Hàn Minh Phi lóe lên cái nhìn kinh ngạc:

– Xem ra quả nhiên như ta dự đoán, các ngươi hình như có một phương pháp tu
luyện đặc thù, điều này thật sự làm ta cảm thấy tò mò.

– Không cần hiếu kỳ, tôi trực tiếp nói cho anh biết, tất cả là tôi làm.

Hạ Thiên đột nhiên lên tiếng:

– Anh muốn lợi hại hơn sao? Thật ra chỉ cần một buổi tối, tôi có thể cho anh
từ Nguyên Anh Kỳ tiến lên Phân Thần Kỳ.

– Ngươi cảm thấy ta có thể tin lời này sao?

Hàn Minh Phi lắc đầu, trong mắt chợt lóe lên cái nhìn quỷ dị.

– Tin hay không là tùy anh.

Hạ Thiên tỏ ra không quan tâm.

– Hạ Thiên, chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi, dù lời này của ngươi có phải là
thật thì ta cũng không có hứng, bây giờ ta chỉ muốn tìm Thanh Nhã sư muội mà
thôi.

Hàn Minh Phi cười nhạt một tiếng, sau đó hắn chợt vung tay chụp lấy Hạ Thiên:

– Nếu ngươi đã không chịu nói Thanh Nhã sư muội ở đâu, ta cũng chỉ có thể sử
dụng chút thủ đoạn mà thôi.

Chiêu thức của Hàn Minh Phi rất bình thường nhưng tốc độ là rất nhanh, hoàn
toàn vượt qua phản ứng của Hạ Thiên. Chỉ sau nháy mắt thì bàn tay Hàn Minh Phi
đã đến trước ngực Hạ Thiên, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, hắn
căn bản không có phản ứng.

– Đừng ức hiếp tiểu bại hoại.

Liễu Mộng lại có phản ứng, bàn tay trắng như phấn của nàng chợt vỗ về phía Hàn
Minh Phi, nhưng nàng dù có nhanh cũng căn bản khó cứu được Hạ Thiên lúc nguy
nan.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.