– Lãnh Băng Băng, cô…Cô lạm dụng…Á… ….
Kỷ Minh còn chưa nói xong thì đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, tất nhiên là Hạ
Thiên cho hắn một bạt tai.
Kỷ Minh thấy Hạ Thiên lại giơ tay lên thì vội vàng nói:
– Đừng đánh, tôi nói, tôi nói, Mã Đình chưa chết, tôi chỉ nhốt cô ấy lại, còn
chưa kịp xử lý.
Ngay sau đó Kỷ Minh liên tục trả lời, đúng như suy đoán của hạ thiên, Kỷ Minh
biết rất nhiều chuyện liên quan đến Kỷ Nam. Không thể không nói Kỷ Nam rõ ràng
chẳng phải loại người tốt đẹp gì, không chỉ tham ô hối lộ, hơn nữa còn đùa
giỡn nữ nhân, mà Lê San kia chính là người tình của lão. Lê San phải chết vì
vô tình có được chứng cứ Kỷ Nam nhận hối lộ, nàng muốn tố giác lão, nhưng Kỷ
Nam phát hiện ra kịp thời, vì vậy mà Lê San mất mạng.
Mà Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng biết vì sao người đàn ông nàng căm hận lại
hợp tác với Kỷ Nam để lừa gạt mình, thì ra đối phương cũng làm rất nhiều
chuyện xấu xa, còn bị Kỷ Nam nắm chứng cứ. Nghe nói bây giờ ai cũng nắm giữ
chứng cứ phạm tội của đối phương, vì vậy mà hai bên giữ được sự cân đối, cả
hai vẫn bình yên vô sự.
Mãi đến trưa mới chất dứt phỏng vấn, Lãnh Băng Băng ghi âm tất cả nội dung
nhưng bước tiếp theo nên làm thế nào thì hoàn toàn không biết được. Dù sao đây
cũng là những chứng cứ lấy được nhờ áp dụng biện pháp phi pháp, cũng không thể
đi bắt người chỉ vì chứng cứ này.
Tuy Kỷ Minh nói ra rất nhiều nơi cất giấu chứng cứ, nhưng cần phải có người
đến lấy chứng cứ và điều tra, mà bây giờ Lãnh Băng Băng căn bản không còn
quyền lực gì.
Lãnh Băng Băng lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, thôi thì
xử lý chuyện trước mắt vẫn quan trọng hơn, mà nên làm gì với Kỷ Minh cũng là
một phiền phức.
Lãnh Băng Băng nghĩ đến vấn đề mình là một cảnh sát hình sự nhưng lại theo
chân Hạ Thiên làm ra những hành động phi pháp, điều này làm nàng sinh ra cảm
giác nói không nên lời. Dù người ra tay chính là hạ thiên nhưng thật ra Lãnh
Băng Băng cũng là đồng mưu.
– Có biện pháp để hắn ngủ lại đây một ngày không?
Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên rồi hỏi.
– Không có vấn đề!
Tất nhiên Hạ Thiên sẽ có biện pháp để Kỷ Minh ngủ trọn một ngày, hắn tìm một
chai rượu lớn đổ vào miệng đối phương, sau đó Kỷ Minh trở thành một con ma men
trong phòng làm việc của Diệp Mộng Vân.
– Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên vỗ tay kết thúc công việc:
– Bây giờ chúng ta đi tìm người bắt tên Kỷ Nam kia lại.
Tìm người, đúng vậy, bây giờ bọn họ chỉ có thể tìm người. Lãnh Băng Băng nhìn
Hạ Thiên, nàng đột nhiên nghĩ đến một người thích hợp, Kiều gia, Kiều Chấn
Quốc.
… ….
Kiều Chấn Quốc đang dùng cơm trưa đột nhiên nhận được điện thoại của Kiều Tiểu
Kiều, điều này làm lão rất kinh ngạc. Đứa cháu gái lần trước thiếu chút nữa
làm lão tức chết hình như trước nay chưa từng điện thoại đến bao giờ, hôm nay
mặt trời mọc ở hướng tây sao?
– Tiểu Kiều, sao hôm nay lại điện thoại cho Nhị bá?
Giọng nói của Kiều Chấn Quốc rất ôn hòa giống như trước nay Kiều Tiểu Kiều
chưa từng đắc tội với mình.
– Nhị bá, bác có thể đến đây một chuyến được không?
Giọng nói của Kiều Tiểu Kiều rất ngọt ngào.
– Sao? Lúc này có chuyện gì cần Nhị bá giúp à?
Kiều Chấn Quốc dùng giọng vui đùa hỏi mà trong lòng có chút căm tức, tiểu nha
đầu này rõ ràng quá kiêu ngạo, gọi điện thoại để một người đường đường là phó
chủ tịch tỉnh đến gặp sao?
– Nhị bá, chuyện lần trước cháu cũng hiểu mình quá mức, cho nên hôm nay cháu
quyết định cho bác một lễ lớn.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:
– Tất nhiên, nếu bác không tin thì có thể không đến.
– Sao lại không tin?
Kiều Chấn Quốc tiếp lời:
– Tiểu Kiều có thể cho bác quà cáp, tất nhiên bác phải đến nhận, nếu không
sau này sẽ hối hận.
Kiều Chấn Quốc dừng lại một chút rồi nói thêm:
– Tiểu Kiều, cháu chờ một lát, bác đến ngay.
Kiều Chấn Quốc biết rất rõ, đứa cháu này có thể làm mình tức giận, nhưng bây
giờ nàng lại nói có lễ lớn muốn tặng cho mình, nếu thật sự là lễ lớn mà lão
không đi thì sau này chắc chắn sẽ hối hận. Vì vậy mà lão lập tức đến tòa nhà
Kiều gia không chút do dự.
Nhưng khi Kiều Chấn Quốc tiến vào phòng khách của Kiều Tiểu Kiều thì phát hiện
bên trong ngoài cháu gái mình thì còn có một nam một nữ. Tất nhiên người nam
chính là Hạ Thiên, Kiều Chấn Quốc cũng không cảm thấy kỳ quái vì đối phương ở
trong này, nhưng người nữ lại là Lãnh Băng Băng, như vậy rõ ràng là không tầm
thường.
– Chào chủ tịch Kiều!
Lãnh Băng Băng chủ động chào hỏi Kiều Chấn Quốc.
– Nhị bá, mời ngồi.
Kiều Tiểu Kiều mời Kiều Chấn Quốc ngồi xuống, sau đó nàng đưa máy ghi âm cho
Kiều Chấn Quốc:
– Nhị bá, bác nghe nội dung đi, thời gian hơi dài, bác cứ chậm rãi mà nghe.
Kiều Chấn Quốc có chút mê hoặc nhưng vẫn nhận lấy máy ghi âm.
Mười phút sau vẻ mặt Kiều Chấn Quốc chợt hưng phấn khó thể ức chế, lễ lớn, đây
đúng là lễ lớn.
– Sao cô có thể hỏi được những lời này từ miệng Kỷ Minh?
Kiều Chấn Quốc nhịn không được phải hỏi, tất nhiên người được hỏi là Lãnh Băng
Băng, vì lão nghe thấy giọng nữ bên trong chính là nàng.
– Kỷ Minh uống rượu say nên nói ra tất cả.
Lãnh Băng Băng trả lời, đây chính là câu trả lời thuyết phục mà nàng và Hạ
Thiên đã nghĩ ra, dù sao Kỷ Minh bây giờ cũng đang say bét.
– Nhị bá, thứ này sao có được cũng không quan trọng, quan trọng là manh mối
bên trong, bác thấy có phải không?
Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh nói.
– Không sai, có thứ này đưa cho ủy ban kỷ luật điều tra thì Kỷ Nam sẽ chạy
không thoát… ….
Kiều Chấn Quốc thật sự hưng phấn, lão đột nhiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn
Lãnh Băng Băng:
– Cô thật sự muốn giao thứ này cho tôi sao? Cô phải biết rằng, nếu điều tra
thì không những Kỷ Nam chạy không thoát, Hạ Vân Sơn cũng… ….
– Chủ tịch Kiều, cháu đã giao thứ này cho chú, tất nhiên cả hai người bọn họ
đều đáng bị trừng phạt.
Lãnh Băng Băng cắt ngang lời của Kiều Chấn Quốc, nàng có vẻ khó khống chế.
– Được rồi, việc này tôi sẽ sắp xếp, đám sâu mọt quốc gia sẽ không thể chạy
thoát.
Kiều Chấn Quốc đứng lên:
– Tiểu Kiều, chuyện quá khẩn cấp, Nhị bá phải đi trước.
Kiều Chấn Quốc vội vàng rời khỏi tòa nhà Kiều gia, lão bắt đầu dạo diễn cho
cơn địa chấn quan trường tỉnh Bình Hải. Có thể sau khi cơn địa chấn chấm dứt
thì lão sẽ là người thắng lớn, vị trí của Kỷ Nam sẽ thuộc về lão, đây là điều
không thể nghi ngờ.
Hành động của Kiều Chấn Quốc là rất nhanh, đến tối thì ủy ban kỷ luật đã có
hành động, phó chủ tịch thường vụ Kỷ Nam và phó chủ tịch tỉnh Hạ Vân Sơn bị kỷ
luật, đồng thời còn có một đợt hành động kê biên tài sản. Đêm đó cục cảnh sát
cũng có hành động, một nhóm người bị bắt, trong số đó có cả Kỷ Minh.
Tất cả mọi người đều cho rằng mọi thứ là mưu đồ từ rất lâu của Kiều Chấn Quốc,
không ai ngờ người chính thức đưa Kỷ Nam và Hạ Vân Sơn vào nhà giam chỉ là một
thiếu niên không chút danh tiếng và vừa mới tiến vào thành phố Giang Hải, là
Hạ Thiên.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không thèm quan tâm đến công lao này, thực tế hắn chỉ
muốn nhốt Kỷ Nam vào tù, đó cũng với mục đích báo thù, mà những chuyện trên
quan trường không liên quan gì đến hắn, mà hắn cũng không quan tâm.
Bây giờ Hạ Thiên rất quan tâm đến Lãnh Băng Băng, bây giờ tâm tình của nàng
không tốt, vì nàng đã đưa chính cha ruột của mình, đó chính là Hạ Vân Sơn ném
vào nhà giam. Tuy nàng thấy đối phương không xứng làm cha mình nhưng quan hệ
huyết thống giữa hai người là không thể chối cãi.
Bây giờ là bảy giờ tối, trong nhà Lãnh Băng Băng, Hạ Thiên sở dĩ được đến đây
chính là vì Lãnh Băng Băng đã đồng ý cùng hắn dùng cơm tối. Đáng tiếc là bây
giờ cũng không phải ăn cơm tối, Lãnh Băng Băng cũng không muốn làm cơm tối,
nàng đang ngây người nhìn một tấm hình.
Người trên tấm ảnh khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng có vài phần tương tự Lãnh Băng
Băng.
– Cảnh sát tỷ tỷ, nếu tâm tình không tốt thì uống chút rượu, uống rượu xong
sẽ ngủ một giấc, sau đó sẽ quên đi tất cả.
Hạ Thiên ở bên cạnh nhịn không được dùng giọng giật dây nói, đây rõ ràng là
một cơ hội trời ban, hắn thừa dịp cảnh sát tỷ tỷ tâm tình không tốt mà chuốc
cho say, sau đó lợi dụng lúc đối phương nửa say nửa tỉnh mà tác động, nói
không chừng đối phương sẽ nhận làm vợ hắn.
Lãnh Băng Băng nghe thấy Hạ Thiên nói những lời như vậy thì cuối cùng cũng có
phản ứng, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, ánh mắt rất lạnh lùng, giọng nói tràn
đầy mỉa mai:
– Chờ tôi uống say thì cậu có thể chiếm đoạt, có phải không?
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ:
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị hiểu lầm tôi, tôi… ….
– Hiểu lầm sao?
Lãnh Băng Băng cắt ngang lời Hạ Thiên, sau đó nàng rống lên với hắn:
– Tên khốn Hạ Vân Sơn cũng thừa dịp mẹ tôi ngủ say mà chiếm đoạt.
– À, cảnh sát tỷ tỷ, tôi không biết cha chị vô sỉ như vậy… ….
Hạ Thiên có chút chật vật, lần này cảnh sát tỷ tỷ nổi giận còn đáng sợ hơn cả
lần trước.
– Ông ta không phải là cha tôi.
Lãnh Băng Băng quát lớn:
– Mẹ tôi có mang mà ông ta không nhận, cũng chẳng quan tâm, cậu có biết mẹ
tôi chịu bao nhiêu khổ sở không? Đến khi tôi mười tuổi thì tên khốn kia mới
xuất hiện, còn đối xử với tôi rất tốt, lúc đó mẹ tôi rất vui. Nhưng sau đó mới
biết vợ ông ta chỉ sinh được một đứa con trai, tôi thành con gái duy nhất của
ông ta, vì vậy ông ta mới đối xử tốt.
– Cảnh sát tỷ tỷ, nếu chị mang thai con tôi, lúc đó tôi nhất định sẽ đối xử
tốt với cả mẹ lẫn con.
Hạ Thiên cẩn thận nói.
– Cậu câm miệng lại cho tôi.
Lãnh Băng Băng rống lên với Hạ Thiên:
– Cậu còn có Kiều Tiểu Kiều, còn có nhiều người khác, cậu rõ ràng còn ghê tởm
hơn cả Hạ Vân Sơn. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng si tâm vọng tưởng tôi sẽ
thích cậu, tôi sẽ không giống như mẹ, sẽ không làm vợ bé cho người khác.
Lãnh Băng Băng mắng xong vẫn còn chưa hết giận, nàng tiếp tục đè Hạ Thiên ra
chửi bới:
– Cậu cho rằng mình là ai? Cậu có Tiểu Kiều, còn có Diệp Mộng Oánh làm vợ,
còn có Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn với quan hệ không rõ ràng, bây giờ còn
quấn lấy tôi, cậu cho rằng mình là hoàng đế muốn tam cung lục viện sao? Tôi
nói cho cậu biết, tôi ghét nhất loại người như cậu, ỷ mình có chút bản lĩnh mà
đi lừa gạt phụ nữ… ….
Lãnh Băng Băng mắng Hạ Thiên chừng bốn năm phút đồng hồ, mắng đến mức Hạ Thiên
chợt sững sờ, cũng không biết nói như thế nào. Nhưng trong lòng hắn có chút
uất ức, ba vị sư phụ đều nói đàn ông phải tìm nhiều vợ, thần tiên tỷ tỷ lại
nói không gì không thể, còn chủ động tìm một Tiểu Kiều làm vợ nhỏ, vì sao cảnh
sát tỷ tỷ lại coi chuyện này giống như tội ác tày trời?