– Được!
Hạ Thiên vẫn đồng ý, dù đối với hắn thì người bên trong có chết sống thế nào
cũng không quan tâm, nhưng Mộc Hàm đã nói như vậy, hắn vẫn cố gắng làm theo
lời nàng.
– Chồng, tôi biết rõ những người tu tiên kia khó đối phó, vì vậy dù là thế
nào thì an toàn vẫn là vấn đề hàng đầu.
Mộc Hàm lại nói một câu, dù không nói trắng ra nhưng Hạ Thiên vẫn hiểu, nàng
tuy nói hắn cố gắng cứu con tin nhưng không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến an
toàn của bản thân, nói trắng ra là đến thời điểm bất đắc dĩ thì cũng không cần
quan tâm đến con tin.
– Vợ, tôi biết làm thế nào.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
– Không nói nữa, tôi phải nhanh chóng sang giám sát Hoàng Tĩnh Di, không để
cho cô ta chạy mất.
– Được, chồng, tạm biệt.
Mộc Hàm cúp điện thoại.
Tòa nhà Đinh Hương là một kiến trúc cao nhất ở gần Hồ Nguyệt Lạc, mà tòa nhà
này chính là của xí nghiệp nổi tiếng nhất thành phố Nhạc Nam, là tập đoàn Đinh
Hương. Nghiệp vụ của tập đoàn Đinh Hương là rất rộng, khí cụ chữa bệnh, máy
tập thể hình, thậm chí là cả bất động sản…
Nghe nói nghiệp vụ sớm nhất của tập đoàn Đinh Hương chính là Trung dược, tất
nhiên không phải vì cái tên của tập đoàn là lấy từ một loại Trung dược, mà vì
người sáng lập tập đoàn họ Đinh, tên chỉ có một chữ là Hương.
Trên đời ngày có rất nhiều người hữu danh vô thực, Đinh Hương chính là một
trong số đó, nghe tên thì dù là ai cũng nghĩ đó là một người phụ nữ, thậm chí
còn là một mỹ nữ, nhưng thực tế thì đó lại là một người đàn ông, thậm chí còn
là một ông lão, một ông lão đã bảy mươi tuổi.
Ông lão Đinh Hương này nghe nói là tỷ phủ của thành phố Nhạc Nam, lão rốt cuộc
có bao nhiêu tiền thì không ai biết rõ, nghe nói ngay cả con của lão cũng
không biết rõ, cũng có người nói ngay cả lão cũng không biết mình có bao nhiêu
tiền.
– Hèn gì phải chú ý đến vấn đề an toàn của con tin, thì ra đây là một lão già
lắm tiền.
Hạ Thiên lúc này đang lầm bầm, hắn đang đứng trên mái nhà của tòa nhà Đinh
Hương để bao quát một căn biệt thự ở phía xa. Biệt thự kia ở bên cạnh Hồ
Nguyệt Lạc, cách tòa nhà lớn này hai cây số đường chim bay, với năng lực của
Hạ Thiên thì hoàn toàn có thể thấy rõ ràng tất cả động tĩnh chung quanh, vì
vậy hắn lựa chọn tòa nhà Đinh Hương này làm nơi giám thị Hoàng Tĩnh Di.
Biệt thự kia chính là chỗ ở của Đinh Hương, căn cứ vào tư liệu của cục an ninh
quốc gia thì Đinh Hương là một ông lão bảy mươi tuổi, cơ bản đã không còn quan
tâm đến chuyện của tập đoàn, ngoài mỗi buổi sáng và buổi tối tản bộ ngoài Hồ
Nguyệt Lạc, ngày thường căn bản chỉ ở trong biệt thự, rất ít khi ra ngoài.
Trong biệt thự ngoài lão già họ Đinh thì nghe nói còn có một người giúp việc
cực kỳ xinh đẹp, nói là giúp việc chứ thực tế chính là tình nhân của Đinh
Hương. Dưới tình huống bình thường thì trong biệt thự chỉ có hai người, cũng
không có bảo vệ hay lái xe gì cả, nhưng bây giờ bên trong có người thứ ba, mà
người đó chính là Hoàng Tĩnh Di.
Cục an ninh quốc gia tìm được tung tích của Hoàng Tĩnh Di cũng không phải tận
mắt nhìn thấy mà thông qua camera giám sát và hình ảnh vệ tinh, nhân viên kỹ
thuật của cục an ninh quốc gia đã từ hàng loạt hình ảnh mà tìm ra tung tích
của Hoàng Tĩnh Di, sau đó tìm ra camera ở gần chỗ nàng, suy đoán nàng có thể
đang ở trong căn biệt thự kia.
Cuối cùng hình ảnh vệ tinh cho ra một tấm hình có Hoàng Tĩnh Di đang ở trên
mái nhà kia, cuối cùng cũng xác định vị trí chính thức của nàng.
Mà điều này cũng làm cho Hạ Thiên xác định một sự kiện, đó chính là Hoàng Tĩnh
Di và Bạch Vân Sơn cũng không ở cùng một chỗ, hai người kia hình như là chia
nhau hành động, nhưng bọn họ có liên lạc với nhau hay không thì hắn thật sự
không rõ. Nếu căn cứ vào tình huống trước khi giao chiến thì Bạch Vân Sơn cũng
không biết nhiều về mình, Hạ Thiên cảm thấy có lẽ Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân
Sơn không liên lạc với nhau, nhưng hắn cũng nghĩ Hoàng Tĩnh Di không nói rõ
cho Bạch Vân Sơn, vì Dạ Ngọc Mị nói, Hoàng Tĩnh Di thật sự không phải muốn cho
Nguyệt Thanh Nhã quay về Phiêu Miểu tiên môn.
Dù Dạ Ngọc Mị không có chứng cứ gì nhưng Hạ Thiên vẫn tin, dù sao thì nàng
cũng rất hiểu về Phiêu Miểu tiên môn, mà hắn thật sự không biết gì về bọn họ,
thần tiên tỷ tỷ tuy từng nói qua một chút, nhưng lại là rất ít.
– Em Chân Dài, chị nhìn chằm chằm vào nhé, tôi còn chưa ngủ đủ, tôi ngủ trước
đây.
Hạ Thiên nhìn căn biệt thự kia một lúc lâu, khi không thấy có động tĩnh gì thì
bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời.
– Vì sao phải chờ đến tối?
Dạ Ngọc Mị có chút bất mãn, nàng hy vọng bây giờ có thể giải quyết Hoàng Tĩnh
Di, nàng thấy đó là cơ hội tốt nhất.
– Đêm tối không trăng không sao mới thích hợp xử lý đối phương.
Hạ Thiên ngáp một cái, sau đó nằm xuống nền xi măng, rõ ràng chuẩn bị ngủ một
giấc.
– Nếu muốn xử lý một người thì lúc nào cũng phù hợp cả.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
– Đến tối thuận tiện cứu con tin.
Hạ Thiên nhắm mắt lại.
– Cậu quan tâm đến đám người ở nơi đây?
Dạ Ngọc Mị có chút trào phúng.
– Tôi chỉ quan tâm đến vợ mình.
Hạ Thiên càng nói càng nhỏ:
– Vợ tôi rất lương thiện.
Dạ Ngọc Mị không nói thêm điều gì, vì nàng phát hiện tên khốn kia nói xong thì
ngủ ngay.
Cục công an thành phố Nhạc Nam, nơi đây đang có một cuộc tranh chấp khiến
không ít người vây quanh xem kịch hay.
Một nam một nữ đang tranh chấp với nhau, cả hai còn trẻ, hơn hai mươi, dung
mạo bình thường, nam không đẹp trai, nữ chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính
mà thôi.
Thân phận của hai người này là thế nào thì các vị cảnh sát nơi đây đều biết
rõ, nữ là một nữ cảnh sát trong cục công an thành phố, nam là người thân của
Thẩm Vân trước đó bị nổ chết ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, là anh ruột của Thẩm
Vân, Thẩm Phong.
Ngày hôm qua Thẩm Phong cùng cha mẹ đến đây, chuyện của em gái làm hắn cực kỳ
tức giận nhưng lại tương đối bất lực. Ngày hôm qua sau khi thấy thi thể em gái
bị nổ bom chết cực kỳ thê thảm thì mẹ của Thẩm Phong ngất xỉu ngay tại chỗ,
cha thì hai mắt đẫm lệ, hôm nay sau khi sắp xếp cho cha mẹ, Thẩm Phong đến cục
công an thành phố Nhạc Nam, muốn biết vụ án tiến triển như thế nào.
Sau đó Thẩm Phong đụng mặt người phụ nữ này.
– Cô cảnh sát, xin hỏi vụ án Thẩm Vân tiến triển thế nào rồi?
Thẩm Phong vừa mới bắt đầu đã không khách khí, vì hắn muốn lấy lại lý lẽ cho
em mình.
– Tôi sao biết được?
Nữ cảnh sát kia lại tỏ ra mất kiên nhẫn.
– Cô cảnh sát, vậy tôi nên đi hỏi ai?
Thẩm Phong cố nén giận dùng giọng khách khí hỏi.
– Không biết.
Nữ cảnh sát vẫn tỏ ra rất mất kiên nhẫn.
Tâm tình của Thẩm Phong vốn rất kém, em gái chết không rõ ràng, cha mẹ hầu như
bị bệnh, bây giờ thái độ của cảnh sát như vậy làm hắn khó thể nhịn được nữa:
– Cô có thái độ gì vậy? Sao cô có thể làm cảnh sát được?
– Tôi có thái độ như thế thì sao?
Nữ cảnh sát kia lạnh lùng nói:
– Anh không phải có hậu trường sao? Tìm hậu trường của anh mà giúp tìm hung
thủ, đừng đến tìm cảnh sát chúng tôi.
– Tra án không phải là trách nhiệm của các người sao? Vậy các người làm cảnh
sát làm gì?
Thẩm Phong cũng rất tức giận, hắn có hậu trường gì? Con bà nó, nếu có hậu
trường thì phải năm lần bảy lượt đến đây sao?
– Tóm lại đừng đến hỏi tôi, đi mà hỏi Hạ Thiên, không phải tên kia rất mạnh
sao?
Nữ cảnh sát này rõ ràng rất căm hận Hạ Thiên, tất nhiên vị cảnh sát nào trong
đây cũng như vậy, nhưng nàng thì căm hận hơn mọi người, vì đám người cục an
ninh quốc gia được Hạ Thiên gọi đến đã bắt bạn trai của nàng.
– Tốt, rất tốt, thì ra tố chất của đám cảnh sát các người là vậy.
Thẩm Phong cực kỳ tức giận, hắn nói xong thì xoay người bỏ đi.
Nửa giờ sau.
Một bản tin bắt đầu truyền bá rộng rãi trên mạng inte với nội dung: Nữ sinh
viên chết nơi đất khách, cảnh sát địa phương bao che tội phạm!
Thẩm Phong là một tri thức đô thị không quyền không thế, hắn đành sử dụng inte
để truyền tin.
Sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên không thể nào thay đổi, nếu có
người muốn thay đổi thì chính là nghịch thiên. Trong thế giới của con người
bình thường căn bản không có nghịch thiên, vì vậy cái chết luôn tiếp cận tất
cả mọi người.
Khi đối mặt với cái chết thì có rất ít người lựa chọn sự bình tĩnh, lẳng lặng
chờ nó kéo đến, mà có vài người thì lợi dụng khoảng thời gian không nhiều để
làm việc mình cần, ví dụ như du lịch khắp thế giới, mà cũng có người dùng
khoảng thời gian cuối đời để tận tình hưởng lạc.
Còn có một loại người, đó chính là cố gắng kéo dài cuộc sống, thậm chí là khát
vọng trường sinh bất lão, nhưng bọn họ phải là vương giả như Tần Thủy Hoàng
năm xưa, mà vào lúc hiện đại bây giờ, một số người có tài sản quá lớn cũng
thường hy vọng mình có thể sống được lâu hơn.
Ông lão Đinh Hương đã sắp vượt qua tuổi bảy mươi, lão chính là loại người như
vậy, lão luôn muốn được sống lâu hơn, cố gắng vận động, ăn những thực phẩm bảo
vệ sức khỏe, những dược vật kéo dài tuổi thọ. Nếu so sánh với những ông lão
khác thì Đinh Hương thật sự có sức khỏe rất tốt nhưng vẫn già đi, lão vẫn
không tìm được một biện pháp để mình trường sinh bất lão, mãi đến tận lúc này,
sau khi gặp được một tiên nữ, lão mới thấy mình tìm được ánh rạng đông.
Trên đời này không ngờ có thần tiên, điều này làm cho Đinh Hương cực kỳ hưng
phấn, khi tận mắt thấy tiên nữ phi hành trên không, thấy tiên nữ làm ra những
chuyện mà chỉ thần tiên mới có thể làm được, lão nhanh chóng quỳ bái tiên nữ,
cầu xin tiên nữ cho mình chút tiên duyên, được hưởng thuật trường sinh bất
lão.
Đinh Hương tất nhiên không thể tin có thuật trường sinh nhưng lại nhận được cơ
hội phục thị tiên nữ, điều này làm cho lão cực kỳ vui vẻ, vì lão cảm thấy nếu
có thể phục vụ tốt, tiên nữ có thể cho một linh đan, nói không chừng sẽ sống
thêm được trăm tuổi.
Rõ ràng dù là người của cục an ninh quốc gia hay Hạ Thiên đều không ngờ Đinh
Hương chẳng phải là con tin, tất nhiên Đinh Hương cũng không ngờ tiên nữ này
không thật sự là tiên nữ, chỉ là người tu tiên đến từ thế giới bên kia mà
thôi. Bây giờ còn có hai người tu tiên khác đang nhìn chằm chằm vào biệt thự
của lão, chuẩn bị biến tiên nữ thành quỷ nữ.