Hạ Thiên không muốn chịu thiệt, dù tối nay hắn không thể biến Dạ Ngọc Mị thành
vợ mình, nhưng cũng không thể nào biến thành nha hoàn, ít nhất thì với dáng
người ngon hàng của nàng, hắn phải được nhìn ngó hoặc xoa nắn một chút. Vì vậy
hắn lập tức có ý nghĩ mới:
– Tôi muốn dùng nghịch thiên đệ tứ châm tẩy tủy cho chị trước, vì vậy cần cởi
quần áo.
– Cậu cho rằng tôi dễ gạt lắm sao?
Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt mỉa mai:
– Nếu cậu tình nguyện giúp tôi chữa Kim Đan thì nhanh lên, nếu không thì giết
tôi đi, đừng hy vọng tôi cầu cậu, tôi tình nguyện biến thành phàm nhân, cũng
không muốn cầu xin cậu, cũng không muốn bị cậu uy hiếp.
– Này, dù sao cũng phải cho tôi chiếm chút tiện nghi chứ? Chị không cởi ra,
tôi căn bản không thể đâm ngân châm vào, như vậy sao làm ăn gì?
Hạ Thiên bất mãn nói.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:
– Đừng áp dụng phương pháp nói tên huyệt, vì lần này dùng rất nhiều huyệt.
Dạ Ngọc Mị trầm mặc một lúc, sau đó thản nhiên nói:
– Bây giờ huyệt vị nào trên người tôi cũng có thể thi châm.
– Được, vậy chị nằm lên giường, tôi sẽ giúp chị tẩy tủy.
Hạ Thiên quyết định không chiếm tiện nghi của người phụ nữ này, dù sao thần
tiên tỷ tỷ mới là quan trọng nhất, hắn không mạo hiểm để rồi sinh ra nguy hiểm
cho thần tiên tỷ tỷ.
Hơn nữa nếu thi triển Nghịch Thiên Bát Châm trên người Dạ Ngọc Mị, cũng không
phải chỉ có lợi với nàng, đối với bản thân Hạ Thiên thì cũng có lợi lớn, công
lực của hắn sẽ tăng mạnh. Như vậy nếu hắn tiếp tục đối mặt với cao thủ cấp bậc
cao như Bạch Vân Sơn, phần thắng sẽ lớn hơn.
Lúc này Dạ Ngọc Mị nằm lên giường rất phối hợp, Hạ Thiên cũng không do dự, hắn
lấy ngân châm đâm lên người nàng.
Nghịch thiên đệ tứ châm, tẩy tủy.
Tất nhiên tẩy tủy là cực kỳ đơn giản với Hạ Thiên, hắn cũng nhanh chóng phát
hiện, bây giờ tất cả huyệt vị trên người Dạ Ngọc Mị đều có thể đâm vào, nhưng
nếu đâm vào những vị trí bên cạnh những huyệt đạo này thì căn bản là không
thể, điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy rất bức bối, quần áo gì mà thần kỳ như
vậy?
Sau đó Hạ Thiên càng phát hiện ra sự thần kỳ của bộ quần áo, cũng giống như
những lần tẩy tủy trước kia, bên trong cơ thể của Dạ Ngọc Mị cũng chảy ra rất
nhiều chất nước đen, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chính là, sau khi nước đen
chảy ra thì trực tiếp chảy qua bộ quần áo của Dạ Ngọc Mị.
Hạ Thiên vốn chờ đợi lát nữa sẽ đưa Dạ Ngọc Mị đi tắm rửa, nhưng bây giờ hắn
chợt phát hiện suy đoán của mình là không thực tế.
Vài phút sau quá trình tẩy tủy chấm dứt, chỉ thấy Dạ Ngọc Mị dùng tay chà xát
vào nhau, sau đó khẽ lau qua mặt, tất cả nước bùn trên tay trên mặt đều biến
mất tăm hơi.
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ và có chút buồn bực:
– Tôi tiếp tục đệ ngũ châm.
Sáng hôm sau.
Một quán cà phê gần Hồ Nguyệt Lạc.
Trong góc có một cặp nam nữ, nam gần bốn mươi, ăn mặc bình thường, tướng mạo
bình thường, còn người phụ nữ kia trưởng thành xinh đẹp, toàn thân quyến rũ.
– Trình tiểu thư, cám ơn cô đã đồng ý gặp mặt tôi.
Người đàn ông trung niên nhìn người phụ nữ quyến rũ, ánh mắt có chút kỳ quái,
giống như đồng tình, cũng giống như hâm mộ.
– Tổ trưởng Điền, trước kia anh quan tâm đến chuyện nhà tôi, tôi luôn ghi
khắc trong lòng.
Người phụ nữ cười nhạt một tiếng, nụ cười của nàng cũng cực kỳ quyến rũ.
Hai người này chính là Điền Bác Phong và Trình Linh.
Điền Bác Phong và Trình Linh quen biêt nhau năm năm trước, trước đó Điền Bác
Phong đã là tổ trưởng tổ trọng án thành phố Nhạc Nam, mà khi đó ở Nhạc Nam
từng xảy ra một vụ gây tai nạn giao thông, hai cha con chết trong vụ tai nạn,
lái xe gây tai nạn bỏ chạy. Lúc này một nhà ba người hạnh phúc cũng chỉ còn
lại một, đó là Trình Linh.
Vụ án gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy không phải thuộc phạm vi điều tra của
tổ trọng án, Điền Bác Phong sở dĩ biết vụ này vì Trình Linh đến cục công an
báo án, nói rằng chồng con nàng bị mưu sát.
Rõ ràng Trình Linh là một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ, cũng vì vậy mà Điền
Bác Phong ma xui quỷ khiến thế nào lại tiếp nhận vụ này, tự mình chạy đến điều
tra. Nào ngờ không điều tra thì tốt, dính vào mới biệt vụ này thật sự có vấn
đề, không phải một vụ tai nạn giao thông bình thường, là có người cố ý gây tai
nạn chết người cho hai cha con bị hại.
Nhưng quỷ dị là Điền Bác Phong mới điều tra được vài ngày thì đã bị một tổ
chuyên án tạm thời do thượng cấp phái đến tiếp nhận, hắn phải điều tra án
khác, vụ kia cũng giao cho người. Sau khi hắn quay về thì phát hiện vụ việc đã
được định tính là tai nạn giao thông, lái xe gây chuyện đã tự thú, tất cả đều
đã kết thúc. Càng quỷ dị là Trình Linh không tiếp tục tố cáo, giống như muốn
tiếp nhận kết quả này.
Nhưng Điền Bác Phong không tiếp tục điều tra ngoài sáng, hắn thầm theo sát vụ
việc, và hắn chợt phát hiện ra một bí ẩn kinh trời. Hắn phát hiện một tổ chức
gọi là Bách Hoa Lâu, còn phát hiện ra một người tên là Quân thiếu gia, càng
phát hiện không ít vụ án ở thành phố Nhạc Nam có liên quan đến vụ này.
Khi Điền Bác Phong đang định đi sâu điều tra thì nhận được áp lực từ thượng
cấp, còn nhận nhiều uy hiếp không biết tên, cuối cùng không thể không bỏ qua.
Vì hắn biết đối phương có bối cảnh không tầm thường, đặc biệt là sau khi con
mình đang học phổ thông bị cho ăn đòn một trận, Điền Bác Phong cũng không muốn
tiếp tục đi vào điều tra.
Nhưng Điền Bác Phong chưa từng quên vụ này, chưa từng quên tổ chức tên là Bách
Hoa Lâu. Lần này Hạ Thiên thôi miên bắt hắn tra án, hắn chợt nhớ đến Trình
Linh, hắn cảm thấy Trình Linh có lẽ biết được nhiều việc, nếu không chồng nàng
sẽ không bị mưu sát.
Năm năm không gặp, Trình Linh càng thêm xinh đẹp làm cho Điền Bác Phong cảm
thấy hoảng hốt. Hắn nhớ đến vẻ khổ sở của nàng vào năm năm trước, nhưng bây
giờ nàng không còn đau đớn khổ sở, cũng không kinh hoàng, nàng rất trấn định,
nụ cười rất ngọt, nhìn qua thấy cuộc sống là rất khá.
– Tổ trưởng Điền, hôm qua anh điện thoại nói với tôi, muốn hỏi vụ án về chồng
tôi năm xưa phải không?
Trình Linh đặt câu hỏi làm cho Điền Bác Phong giật mình tỉnh mộng.
– À, đúng vậy!
Điền Bác Phong vội vàng gật đầu:
– Trình tiểu thư, tôi nhớ không lầm trước kia cô đã nói, đã từng có người uy
hiếp cô phải không?
– Tổ trưởng Điền, năm năm trước tôi cũng không còn nhớ rõ.
Vẻ mặt Trình Linh có hơi ảm đạm, trên mặt rõ ràng có bi thương, giọng điệu
cũng hạ thấp:
– Tôi thật sự không muốn nhớ lại, vì tất cả giống như ác mộng với tôi.
– Trình tiểu thư, thật xin lỗi, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện đau lòng
của cô, nhưng vụ án năm xưa có nhiều điều đáng ngờ, trước đó cô cũng nói không
phải tai nạn thông thường, tôi biết cô cũng bị uy hiếp. Năm đó tôi cũng bị uy
hiếp, vì thế không dám tiếp tục và nói ra những gì mình thấy. Nhưng lúc này
tôi có thể đảm bảo có thể lấy lại công bằng cho cô, tôi chỉ cần có manh mối,
tôi tin Trình tiểu thư còn biết nhiều chuyện.
Điền Bác Phong dùng ánh mắt chân thành nhìn Trình Linh, dù bây giờ hắn bị Hạ
Thiên khống chế, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn muốn lấy lại lý lẽ cho Trình
Linh.
Trình Linh nâng ly cà phê nhấp một ngụm, nàng trầm mắc rất lâu, một lát sau
vẫn không nói gì.
Điền Bác Phong cũng không thúc giục, hắn biết Trình Linh đang suy nghĩ, hoặc
đang do dự.
– Vô dụng, chúng ta đấu không lại bọn họ.
Nửa ngày sau Trình Linh mới khẽ nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ.
– Trình tiểu thư, tin tưởng tôi, lần này không cần biết bọn họ là ai đều
không thể nào chạy thoát được.
Điền Bác Phong vội vàng nói:
– Chuyện lần này có người ở thủ đô đến phụ trách, dù đám người năm xưa hại
chồng cô có bối cảnh thế nào cũng khó chạy thoát được.
– Núi cao xa hoàng đế, thủ đô cách đây quá xa.
Trình Linh khổ sở cười nói:
– Tổ trưởng Điền, bây giờ tôi còn cuộc sống của mình, tôi sẽ không dám nói,
nếu tôi nói thì ngày mai sợ rằng chỉ là một thi thể mà thôi.
– Trình tiểu thư, chỉ cần cô tình nguyện, tôi sẽ bảo vệ cô.
Điền Bác Phong dùng ánh mắt chân thành nhìn Trình Linh:
– Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho cô.
Trình Linh lắc đầu:
– Tổ trưởng Điền, lúc đó sợ rằng an toàn của anh cũng có vấn đề, sao có thể
bảo vệ an toàn cho tôi?
Khi thấy Điền Bác Phong muốn nói thêm gì đó thì Trình Linh lắc đầu khẽ thở
dài:
– Tổ trưởng Điền, thật sự xin lỗi, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường,
giống như những người phụ nữ khác, lá gan rất nhỏ. Năm xưa rất cảm tạ tổ
trưởng Điền giúp đỡ, nếu bây giờ anh mời tôi uống cà phê nói chuyện thì tôi
tình nguyện, nhưng nếu nhắc lại chuyện năm xưa, tôi cũng không muốn nói lại.
Khóe miệng Điền Bác Phong lộ ra nụ cười khổ, đã nói như vậy thì không còn gì
để tiếp tục, giống như mất hết ý nghĩa. Cũng may Trình Linh không từ chối sau
này còn gặp mặt, biết đâu sau này sẽ đổi ý?
Trình Linh nâng ly cà phê, nàng uống cạn, sau đó đặt ly xuống, đứng lên rất
thanh nhã:
– Tổ trưởng Điền, tôi phải đi, cám ơn anh mời cà phê.
Trình Linh nói xong thì đi ra khỏi quán cà phê.
Điền Bác Phong nhìn bóng lưng xinh đẹp của Trình Linh, trong lòng càng bùng
lên mùi hương khác thường.
Trong căn biệt thự ở bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc, Hạ Thiên ngồi trong phòng khách,
ngáp một cái. Cả đêm qua không ngủ làm hắn cảm thấy rã rời, nhưng bây giờ cũng
không phải lúc ngủ, vì Liễu Vân Anh đến, hắn là anh rể của nàng, không thể
không quan tâm, đặc biệt là vừa rồi Liễu Vân Mạn còn điện thoại đến, nói rằng
phải chú ý Liễu Vân Anh, tất nhiên hắn càng cố ý bảo vệ.
– Anh rể, anh lại chơi bời với nữ cảnh sát sao?
Liễu Vân Anh nhìn Hào Phỉ Phỉ, nàng dùng giọng ngạc nhiên hỏi Hạ Thiên.