Dù biết Hạ Thiên muốn mê hoặc Bạch Vân Sơn, dù hắn đã chữa tốt nội thương cho
mình, nhưng Dạ Ngọc Mị vẫn có ý nghĩ muốn bóp chết hắn. Vì tên khốn này lúc
nào cũng muốn đùa giỡn với nàng, đúng là khó thể cứu được.
– Cũng không biết vì sao Nguyệt Thanh Nhã lại vừa ý tên khốn kiếp háo sắc vô
sỉ hạ lưu thế này.
Dạ Ngọc Mị thầm mắng.
– Vợ chân dài, nên lùi ra phía sau một bước, nếu không sẽ bị chân khí làm bị
thương.
Hạ Thiên lúc này lại nói một câu, tỏ ra quan tâm đến Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không nói gì nữa, nàng rời xa Hạ Thiên vài chục mét,
nhưng vô tình lại tiếp cận Bạch Vân Sơn.
Không hề nghi ngờ nếu trong mắt những người không biết thì Hạ Thiên và Dạ Ngọc
Mị chính là hai tình nhân, Bạch Vân Sơn cũng không nghi ngờ như vậy.
– Được rồi, bắt đầu đi.
Hạ Thiên nói bắt đầu thì đã bắt đầu, nói xong thì đánh về phía Bạch Vân Sơn,
một chưởng tung ra.
Bạch Vân Sơn cười lạnh một tiếng, tuy một chưởng của Hạ Thiên không có bất kỳ
điều gì bất ngờ, muốn né tránh cũng rất dễ dàng, nhưng hắn cũng không tránh né
mà đưa tay lên đón.
– Bùm!
Hai chưởng chạm vào nhau, phát ra những âm thanh trầm đục, giống như có một vụ
nổ.
Nhưng vụ nổ này không phải là thuốc súng mà là chân khí hùng mạnh bùng nổ, lúc
này chân khí bốn phía cũng bị ảnh hưởng, vài cây nhỏ trên Thiên Thần Đỉnh cũng
bị chặt đứt trong vô tình.
– Á!
Hạ Thiên chợt kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể bay ra phía sau vài trượng,
miễn cưỡng rơi xuống đất, vẻ mặt tái nhợt, còn có một chút đỏ tươi.
Mà Bạch Vân Sơn vẫn đứng yên tại chỗ không động, cơ thể không rung động, vẻ
mặt như thường, rõ ràng lần đầu tiên giao phong thì hắn toàn thắng.
– Có thể tiếp được tám phần công lực của ta mà không chết, coi như cũng khá
tốt, miễn cưỡng có tư cách là đối thủ của ta.
Bạch Vân Sơn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
– Khụ, khụ…
Hạ Thiên chợt ho khan vài tiếng:
– Muốn làm vợ hả giận cũng không dễ, nhưng không sao, còn hai chưởng nữa, chú
chờ chút, anh phải nghỉ ngơi một chút.
– Nếu bây giờ ngươi nói vị trí của Nguyệt sư tỷ, ta sẽ tha cho các ngươi một
con đường sống.
Bạch Vân Sơn lạnh lùng nói.
– Mặc kệ là đường sống hay đường chết, vợ không có đường thì tôi cũng không
có đường.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói, hắn vừa nói vừa nhanh chóng
vận chuyển băng hỏa linh khí để chữa nội thương. Một chưởng vừa rồi của hắn là
toàn lực nhưng không phải là đối thủ của Bạch Vân Sơn, tất nhiên đây cũng là
điều mà bọn họ dự đoán. Vì với quan sát của hắn trước đó, hắn đã biết Bạch Vân
Sơn này mạnh hơn mình rất nhiều, nếu dùng phương pháp bình thường thì khó thể
nào thắng được, dù có liên thủ với Dạ Ngọc Mị cũng chưa hẳn là đối thủ của
Bạch Vân Sơn.
Nếu đã không dùng thủ đoạn bình thường thì cũng chỉ có thể dùng những thứ
không bình thường, ví dụ như sử dụng độc dược hay mê dược, nhưng dù là thứ nào
thì cũng được, điều quan trọng là phải có thể đưa nó vào trong người đối
phương một cách không có tiếng động.
– Đã nghỉ ngơi đủ chưa?
Bạch Vân Sơn lạnh lùng lên tiếng:
– Sự kiên nhẫn của ta cũng chỉ có hạn.
– Được, rồi, bây giờ là chưởng thứ hai.
Hạ Thiên nhìn có chút bất đắc dĩ, nhưng lần này lại tiếp tục tung một chưởng
về phía Bạch Vân Sơn.
– Bùm!
Hai chưởng va vào nhau, vẫn phát ra một tiếng nổ mạnh của chân khí, nhưng khí
thế lúc này không bằng trước đó. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc này dù là Hạ
Thiên hay Bạch Vân Sơn thì cũng không cho ra lực lượng bằng lần trước.
Nhưng kết quả vẫn là Bạch Vân Sơn không sứt mẻ mà Hạ Thiên thì bị đánh bay.
– Ngươi không tiếp được sáu phần công lực của ta, còn muốn tiếp tục nữa sao?
Bạch Vân Sơn lạnh lùng hỏi, hắn cũng không muốn hạ thủ lưu tình, nhưng vừa rồi
Dạ Ngọc Mị nói, nếu Hạ Thiên chết thì nàng cũng sẽ không nói ra vị trí của
Nguyệt Thanh Nhã.
Tất nhiên vấn đề Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị chết hay không cũng không phải là thứ
mà hắn quan tâm, hắn thấy trước đó Hạ Thiên đã bị thương, nếu dùng tám phần
lực lượng thì đối phương sẽ phải chết, vì thế mà chỉ hạ xuống sáu phần công
lực mà thôi.
– Thật ra nắm đấm của anh đây lợi hại hơn.
Hạ Thiên không tỏ ra yếu thế:
– Lần này chúng ta dùng nắm đấm.
– Tùy ý.
Trên mặt Bạch Vân Sơn lộ ra vẻ trào phúng, dù là nắm đấm hay bàn tay thì căn
bản không có gì khác nhau, trong mắt hắn thì lúc này Hạ Thiên là một tên hề,
một tên vì nịnh nọt Dạ Ngọc Mị mà vẫn cố gắng tỏ ra hùng mạnh khi biết mình
không phải là đối thủ.
– Vợ chân dài, xem tôi dùng một đấm đánh bay đối phương.
Hạ Thiên hô to một tiếng, xiết nắm đấm lại, vỗ mạnh về phía Bạch Vân Sơn.
Bạch Vân Sơn nở nụ cười khinh thường, hắn tùy ý vung tay, lúc này thậm chí chỉ
dùng năm phần công lực.
Hạ Thiên đấm vào lòng bàn tay của Bạch Vân Sơn, quyền chưởng đụng vào nhau,
khoảnh khắc đó vẻ mặt Bạch Vân Sơn chợt biến đổi, vì hắn chợt thấy đau đớn,
một cây châm đột nhiên đâm vào lòng bàn tay của hắn.
– Hèn hạ!
Bạch Vân Sơn chợt phẫn nộ gào lên một tiếng, ngay sau đó vận chuyển chân khí,
không hề giữ lại. Chân khí bùng ra như thác lũ, không những ép cây châm ra
ngoài, đồng thời còn đánh bay Hạ Thiên. Dù như vậy hắn cũng cảm thấy những
luồng chân khí quỷ dị tiến vào trong kinh mạch, luồng chân khí này rất mảnh
nhưng cực kỳ tinh thuần, tiến vào trong kinh mạch của hắn thì nhanh chóng bùng
nổ, trắng trợn phá hoại.
– Phụt!
Hạ Thiên há miệng phun ra một ngụm máu:
– Vợ chân dài, mau ra tay.
Thực tế Dạ Ngọc Mị đã ra tay.
Dạ Ngọc Mị vẫn chú ý đến tình hình chiến đấu, khi nàng nghe thấy Bạch Vân Sơn
mắng Hạ Thiên là hèn hạ thì hơn mười sợ tơ đen đã phóng về phía Bạch Vân Sơn.
Lúc này nàng biết rõ tên khốn kia đã dùng thủ đoạn hèn hạ, hơn nữa Bạch Vân
Sơn còn trúng chiêu, căn bản không cần hắn mở miệng thì nàng cũng đã tấn công
Bạch Vân Sơn.
– Muốn chết.
Bạch Vân Sơn cực kỳ tức giận, hắn tiến ra vài bước, bộ pháp Chỉ Xích Thiên
Nhai đưa hắn đến trước mặt Dạ Ngọc Mị, mà một chưởng toàn lực cũng được đánh
ra.
Chân khí hóa thành luồng gió lốc cực mạnh tiến đến vây quanh Dạ Ngọc Mị, cố
gắng xé nát nàng ra.
Dạ Ngọc Mị thấy cảm giác lạnh lẽo bùng lên từ tận đáy lòng, nàng chợt phát
hiện sự hùng mạnh của Bạch Vân Sơn nằm ngoài dự đoán của mình, nàng giống như
bị nhốt trong vòng xoáy, không thể trốn, mà hơn mười sợi tơ cũng không hiệu
quả với Bạch Vân Sơn.
Trong nguy cơ, Dạ Ngọc Mị không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể lựa chọn
phương án liều mạng, trong lòng thầm mắng tên khốn Hạ Thiên, không phải đã hạ
độc đối phương sao? Thế nào lại chẳng có hiệu quả?
Hơn mười sợ tơ nhanh chóng quay về, chỉ trong nháy mắt lại trở thành một bộ
phận trên người Dạ Ngọc Mị, tốc độ quay về thật sự còn nhanh hơn cả ý nghĩ.
Lúc này nàng đã hầu như bỏ qua tấn công, hơn mười sợ tơ lại tiếp tục xoay tròn
tạo nên chiếc kén, bao bọc lấy nàng.
– Ầm!
Một luồng lực lượng cực mạnh vỗ lên chiếc kén phát ra tiếng nổ vang, chỉ trong
nháy mắt thì Dạ Ngọc Mị chợt nghe thấy tiếng kén vỡ, chiếc kén đang nhanh
chóng xoay tròn chợt tan vỡ, lại hóa thành mười sợi tơ. Sau đó nàng cảm thấy
một luồng chân khí hùng mạnh đánh lên người mình.
– Phụt.
Dạ Ngọc Mị há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị đánh bay như diều đứt
dây, rơi xuống dưới Thiên Thần Đỉnh.
– Các người muốn đi tìm chết, ta sẽ thành toàn.
Bạch Vân Sơn dùng giọng tàn khốc nói, hắn lại sải bước, lúc này phóng về phía
Hạ Thiên.
– Đợi đã, không muốn biết Nguyệt Thanh Nhã ở đâu sao?
Hạ Thiên chợt hô lên một tiếng, lời còn chưa dứt thì một bàn tay trên không vỗ
về phía hắn.
– Thử lại ngân châm của ta.
Hạ Thiên nói, rồi lại đấm ra.
Bạch Vân Sơn nghe thấy ngân châm thì nhớ đến luồng chân khí đang phá hư kinh
mạch trong người, hắn nổi giận nhưng tốc độ không khỏi có hơi đình trệ, bàn
tay cũng lệch hướng, rõ ràng không muốn liều mạng với Hạ Thiên.
Lúc này nắm đấm của Hạ Thiên chợt mở ra, một loạt bóng đen lao về phía Bạch
Vân Sơn.
– Chút tài mọn.
Bạch Vân Sơn kinh thường nói, hắn khẽ vỗ tay, muốn ép đám ám khí kia rơi
xuống.
Nhưng ám khí cũng không bị đánh rơi, những cân ngân châm đen chợt nổ tung hóa
thành hư ảo, giống như không còn thấy gì nữa.
Bạch Vân Sơn cảm thấy không đúng, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, lại tung
một chưởng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên chợt hóa thành cái bóng, chân giẫm Phiêu Miểu Bộ chạy vòng quanh Bạch
Vân Sơn, hắn vừa chạy vừa phát động thế tấn công.
Nhưng Hạ Thiên nhanh mà Bạch Vân Sơn còn nhanh hơn, hắn chạy như bay nhưng
Bạch Vân Sơn không có vấn đề gì, một chưởng đánh ra làm cho hắn không thể
tránh.
– Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Bạch Vân Sơn vỗ vào ngực Hạ Thiên, lại đánh bay Hạ
Thiên.
Hạ Thiên hầu như bay đi theo quỹ tích trước đó của Dạ Ngọc Mị, thiếu chút nữa
đã ngã lên người nàng. Khoảnh khắc khi chạm đất hắn cố áp chế không phun máu,
trong ngực đau đớn khó chịu, toàn thân như rã rời.
– Em Chân Dài, chạy mau.
Hạ Thiên đưa tay bế Dạ Ngọc Mị lên, tuy hắn bị thương rất nặng nhưng vẫn nhẹ
hơn nàng, năng lực chạy trốn vẫn còn. Mà Dạ Ngọc Mị thì thật sự không tốt, vẻ
mặt tái nhợt không chút máu, giống như sắp hôn mê.