Hạ Thiên chạy vòng qua Thần Sơn một lượt, với hai chân của hắn thì mỗi tấc đất
Thần Sơn đều được đi qua, nhưng cuối cùng ngoài tìm được một cặp nam nữ đang
“chiến đấu”, căn bản không có gì.
Vô tình trời chuyển tối, trên Thần Sơn chỉ còn lại một cặp nam nữ oan gia.
Vài giờ không có thu hoạch, Hạ Thiên cuối cùng cũng đi về Thiên Thần Đỉnh.
– Này, Em Chân Dài, trời tối rồi, đừng tìm nữa, chúng ta về thôi.
Hạ Thiên ngáp một cái, hắn thật sự có chút mệt mỏi, tối qua ngủ không ngon,
bây giờ không có ai trò chuyện, không buồn ngủ mới là lạ.
– Cậu thích thì cứ về.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, rõ ràng nàng chưa có ý muốn quay về.
– Này, chẳng lẽ chị muốn ở đây cả đêm?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Tôi cũng không có hứng ở đây cả tối.
Dạ Ngọc Mị dứt khoát không quan tâm đến Hạ Thiên, vẫn tỉ mỉ tìm kiếm, không
biết đang tìm thứ gì.
– Em Chân Dài, chị đã kiểm tra mấy trăm lần rồi?
Hạ Thiên nhịn không được hỏi.
– Cậu câm miệng lại được không?
Dạ Ngọc Mị có chút bực bội, nàng quát lên một tiếng.
– Này, chị còn chưa đi thì tôi đi đấy.
Hạ Thiên cũng không muốn ở lại chỗ này.
– Tốt nhất là đi xa một chút, đừng quay về.
Dạ Ngọc Mị tức giận nói.
– Thật sự là không biết tốt xấu, nếu không phải tôi lo chị bị đám người Phiêu
Miểu tiên môn giết chết, tôi cũng không thèm quan tâm.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
– Thôi được, chị đã muốn ở đây thì cứ ở lại tự nhiên, tôi về trước.
Hạ Thiên nói đi là đi, nói xong thì bay xuống Thiên Thần Đỉnh, bay về phía
biệt thự bên kia Hồ Nguyệt Lạc.
Dạ Ngọc Mị đứng ngạo nghễ trên Thiên Thần Đỉnh, mắt nhìn về phương xa, tuy
không lạnh băng nhưng lại có chút cách ly.
Sau khi Hạ Thiên bỏ đi thì nàng đã liên tiếp tìm đường đi vào pháp trận, nàng
tin năm xưa mình vào thế giới này thông qua một pháp trận Tiên Môn, một pháp
trận mà nàng và Nguyệt Thanh Nhã vô tình chiến đấu phát hiện ra, cửa vào của
nó ở thế giới này là Thần Sơn, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa tìm ra chút
tung tích của nó.
Dạ Ngọc Mị phát hiện mình rất thích chỗ này, sau khi đi vào thế giới này, nàng
hầu như không có bao nhiêu chỗ cảm thấy thích thú, Thanh Phong Sơn miễn cưỡng
xem như là một nửa, dù nàng mới đến đây nhưng lại phát hiện đứng chỗ này có
thể cảm nhận được tất cả ở xung quanh, trong mơ hồ nàng giống như quay về thế
giới kia, chính là đại lục Tiên Vân.
Linh khí của Thần Sơn dù không được nồng đậm như Thanh Phong Sơn, nhưng nếu so
với bất kỳ chỗ nào khác trên thế giới này thì cũng nồng đậm hơn. Chỗ này có
vài chục ngọn núi nhỏ, còn có Hồ Nguyệt Lạc vây quanh, nó làm cho Dạ Ngọc Mị
cảm thấy quen thuộc. Nàng đứng đây giống như tìm lại được cảm giác ở đại lục
Tiên Vân, đứng trên ngọn núi này giống như đứng trên ngọn núi nào đó ở đại lục
Tiên Vân.
– Thế giới này cuối cùng cũng không thuộc về mình.
Dạ Ngọc Mị ngẩng đầu nhìn trời, tối nay trăng lên cao, tâm tình của nàng cũng
tốt hơn khá nhiều. Vầng trăng sáng trên bầu trời cũng giống như ở đại lục Tiên
Vân, lúc này càng làm cho nàng sinh ra ảo giác, giống như nàng trở lại đại lục
Tiên Vân, hay giống như hai mươi năm qua nàng căn bản chưa rời khỏi đại lục
Tiên Vân.
Có đôi khi Dạ Ngọc Mị luôn không tự giác thầm nghĩ, có phải thế giới này cũng
thuộc đại lục Tiên Vân? Phải biết rằng đại lục Tiên Vân có lãnh thổ rộng lớn,
nói không chừng nơi đây chính là một vùng hẻo lánh của đại lục Tiên Vân, là
một góc nào đó nàng chưa đi qua?
Nhưng khi Dạ Ngọc Mị biết thế giới này thật ra chỉ là một tinh cầu nhỏ, gọi là
địa cầu, hầu như tất cả khu vực đều được người ta thăm dò, khi đó nàng mới
biết chỗ này không phải vùng hẻo lánh thuộc đại lục Tiên Vân, chỉ là một ngân
hà hẻo lánh mà thôi. Nàng nghĩ có lẽ đại lục Tiên Vân ở một chỗ khác, cách rất
xa nơi này.
Nhưng Dạ Ngọc Mị nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trong đại lục Tiên Vân có pháp
trận đưa mình và Nguyệt Thanh Nhã đến chỗ này? Chẳng lẽ ở đại lục Tiên Vân
từng có một vị tiền bối tu tiên đến thế giới này? Hay là giữa hai thế giới
thật sự có một mối liên lạc nào đó?
Dạ Ngọc Mị rất muốn quay về, không phải vì có tình nhân như tên khốn Hạ Thiên
kia nói, nguyên nhân chủ yếu nhất là ở đây quá tịch mịch.
Đúng vậy, là tịch mịch, ở thế giới này Dạ Ngọc Mị cảm thấy quá tịch mịch, nơi
này không có người tu tiên, không có ai tu luyện, lại không có đối thủ. Nơi
này hầu như chẳng có thứ gì, vì vậy nàng phải quay về, phải về đại lục Tiên
Vân, chỉ ở đó nàng mới cảm thấy mình sống có ý nghĩa.
– Mình trở về, cô ấy sẽ tịch mịch sao?
Trong đầu Dạ Ngọc Mị chợt lóe lên hình bóng của một người phụ nữ mặc áo bào
trắng, dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết rõ, cô gái áo bào trắng
kia chính là lo lắng lớn nhất trong kiếp này của mình.
Dạ Ngọc Mị cứ như vậy mà lẳng lặng đứng trên Thiên Thần Đỉnh, tư thái tuyệt
thế của nàng đủ để bầu trời rung chuyển, ánh trắng mờ nhạt, nhưng đáng tiếc là
lúc này không có ai được thưởng thức tình cảnh đẹp đẽ như vậy. Không biết bao
lâu sau, một cảm giác báo động chợt kéo Dạ Ngọc Mị từ trong trạng thái như
thật như ảo bừng tỉnh trở lại, nàng chợt xoay người, vẻ mặt biến đổi. Trên bầu
trời không xa là một bóng trắng lặng lẽ bay đến, chỉ sau nháy mắt đã đến Thiên
Thần Đỉnh, rơi xuống cách Dạ Ngọc Mị chưa đủ mười mét.
Đây không phải là Hoàng Tĩnh Di của Phiêu Miểu tiên môn, mà là một người đàn
ông chưa đến ba mươi, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, khí chất bất
phàm, trên người hắn cũng bùng ra khí tức hùng mạnh. Lúc này gió núi như ngừng
thổi, mà lúc này Dạ Ngọc Mị cũng chợt cảm thấy không gian bốn phía như ngưng
tụ, người đàn ông anh tuấn kia làm nàng sinh ra áp lực rất lớn.
– Dạ Ngọc Mị?
Người đàn ông áo trắng dùng giọng kinh ngạc nói:
– Ngươi còn sống sao?
– Hai mươi năm trước Phiêu Miểu tiên môn hình như không có người như ngươi.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng đáp, nàng cũng nói thật lòng, vì hai mươi năm trước nàng
biết tất cả những đệ tử nổi danh của Phiêu Miểu tiên môn, nàng không biết
Hoàng Tĩnh Di cũng như người đàn ông này, có thể thấy dù là Hoàng Tĩnh Di hay
người đàn ông này cũng đều là những đệ tử nổi bật của Phiêu Miểu tiên môn hai
mươi năm sau này.
– Hai mươi năm trước ta mới gia nhập Phiêu Miểu tiên môn chưa lâu, lúc đó mới
tám tuổi mà thôi.
Người đàn ông áo trắng đã trấn định lại, giọng điệu cũng bình thản:
– Ta đã từng thấy Nguyệt sư tỷ, phong tư tuyệt thế của nàng đủ để ta tự ti
mặc cảm, khi ta nghe tin Nguyệt sư tỷ mất tích, ta từng thề, dù là chân trời
góc biển, dù là tận cùng bầu trời hay dưới hoàng tuyền, ta sẽ tìm được nàng.
Giọng điệu của người đàn ông áo trắng dần trở nên lạnh lùng:
– Dạ Ngọc Mị, ta hỏi ngươi, Nguyệt sư tỷ còn sống hay không?
– Tất nhiên còn sống, hơn nữa còn sống tốt hơn so với ngươi
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
– Rất tốt, nói cho ta biết, Nguyệt sư tỷ đang ở đâu?
Người đàn ông mặc áo trắng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Ngọc Mị:
– Chỉ cần ta có thể tìm được Nguyệt sư tỷ, ta có thể thả cho ngươi một con
đường sống.
– Nói cho ta biết lối về đại lục Tiên Vân nằm ở chỗ nào, ta sẽ nói cho ngươi
biết Nguyệt Thanh Nhã ở đâu.
Dạ Ngọc Mị vẫn dùng giọng lạnh lùng nói, dù nàng biết rõ người đàn ông áo
trắng mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng nàng không sợ hãi, nàng vững tin chính
mình có đầy đủ năng lực thoát đi.
– Dạ Ngọc Mị, ngươi không có tư cách đặt điều kiện với ta.
Người đàn ông áo trắng cười lạnh một tiếng:
– Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là nói, hai là chết.
Chữ chết vừa ra khỏi miệng thì người đàn ông áo trắng đã hành động, hắn khẽ
phất tay, nhìn thì có vẻ tùy ý nhưng một luồng lực lượng khủng bố mãnh liệt
phóng về phía Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị nhanh chóng lui ra, sợi tơ màu đen cũng nhanh chóng phóng ra, vẻ
mặt nàng có chút khó coi, vì công lực của người đàn ông áo trắng thật sự còn
mạnh hơn cả Hoàng Tĩnh Di, ít nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ, thật sự không kém
quá nhiều so với nàng hai mươi năm trước. Dù là hai mươi năm trước thì nàng
cũng không dễ
thắng người này, mà hiện tại nàng càng không có khả năng.
Sau khi có phát hiện như vậy thì Dạ Ngọc Mị dứt khoát cho ra một phương án, là
bỏ chạy.
Nếu đã hoàn toàn không có khả năng chiến thắng đối thủ, cần gì phải lãng phí
thời gian? Tuy vết thương trong cơ thể Dạ Ngọc Mị đã khá tốt, nhưng nàng cũng
không muốn hao phí công lực trong một trận chiến mà biết chắc mình không
thắng. Vì thế lúc này sợi tơ màu đen phóng về phía người đàn ông áo trắng, cơ
thể nàng cũng đã rời khỏi Thiên Thần Đỉnh.
– Muốn chạy sao?
Người đàn ông áo trắng cười lạnh một tiếng, hắn căn bản không quan tâm đến sợi
tơ màu đen của Dạ Ngọc Mị, hắn đột nhiên phóng về phía trước.
Tuy chỉ là phóng ra một bước nhưng khi xuất hiện lại cách Dạ Ngọc Mị chưa đến
ba bước, sau đó hắn nhanh chóng tung một chưởng.
– Trời ạ, Chỉ Xích Thiên Nhai.
Dạ Ngọc Mị thầm mắng một câu, người đàn ông áo trắng này ro ràng luyện bộ pháp
Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt đã đuổi theo nàng, làm nàng căn bản không
thể nào chạy trốn.
Dạ Ngọc Mị không thể nào không chính diện nghênh địch, thời gian quá ngắn cũng
không thể cho nàng cơ hội né tránh, công lực chênh lệch quá lớn, nàng căn bản
không thể nào dùng chiêu thức gì hay để đối kháng, quan trọng là bộ pháp của
đối phương cũng tinh diệu hơn nàng.
Dạ Ngọc Mị vừa rồi còn có tự tin bỏ chạy, nhưng bây giờ nàng chợt đau đớn phát
hiện ra vấn đề, mình chỉ có thể liều mạng mà thôi. Lúc này mười sợi tơ trên
người nàng chợt túa ra bay múa, một nửa ở lại bay lượn quanh người nàng, một
nửa còn lại nhanh chóng hóa thành kén, bao bọc cơ thể nàng vào bên trong.
Người đàn ông áo trắng chợt cười lạnh, bàn tay rung lên, những sợi tơ đang bay
múa bị kéo ra, sau đó hắn nặng nề vỗ một chưởng lên mặt kén.
Đúng lúc này trong kén chợt có một bàn tay trong suốt vỗ về phía ngực người
đàn ông áo trắng nhanh như chớp, mà sợi tơ đen trước đó cũng đột nhiên quay
về, phóng vào sau gáy đối phương.
– Ầm!
Một âm thânh khủng bố vang lên, đồng thời còn có một tiếng kêu đau đớn:
– Á!